Dương Nam Thành


Âm thanh của thiếu niên vang lên một cách nhẹ nhàng.


  • Chính là giết ngươi

kẻ thủ lĩnh che mặt hiện lên sát cơ.


  • Giết ta? Lời này ta nghe không biết là cách bao lâu rồi.

Thiếu niên nhẹ lắc đầu, như nói với chính mình lại như trả lời.


  • Hừ, xem ra ngươi thật sự là kẻ ngu, thế ma ta lại tốn thời gian
    với kẻ ngu này làm gì không biết.

Kẻ thủ lĩnh che mặt nghe vậy hừ một tiếng. Lúc đầu thấy thiếu niên
này bình tĩnh đi vào trong cuộc chiến vốn cho là đệ tử của môn
phái nào, hù dọa để hắn nói ra thân phận, ít nhất khi đó dù có
giết hắn cũng yên tâm.

Đáng giận là kẻ truớc mắt này là một kẻ điên, không sợ chết. Làm
hắn vừa tốn nước bọt vừa tốn thời gian.

Tức giận quát một tiếng:


  • Các huynh đệ lên, giết hết bọn chúng.

Tiếng quát như sấm vang. Từng chiếc lá run nhẹ rồi rơi xuống, chỉ
là chưa chạm mặt đất đã bị vô số luồng khí tức mạng mẽ áp tới
khiến cho chúng bị chấn thành vô số bụi phấn.

Năm tên che mặt mỗi người đều phóng thích ra một loại khí tức khác nhau, mạnh
mẽ cũng khác nhau nhất là trong đó kẻ thủ lĩnh càng xa bốn tên còn lại. Song
tất cả đều là một loại quy tụ khó hiểu, cứ như cả năm đều là một thể, vì nhau
mà sinh, cùng nhau mà tử vậy. Từng đầu hư ảnh yêu thú gào thét đánh
tới, đây chính là sức mạnh của bốn phi thiên cảnh và một nhân hoàng
cảnh hợp lại mà thành, càng là có cỗ sát khí kia khiến cho những
đầu hư ảnh càng thêm ngưng thực.

“Grào” Tiếng gào thét kinh thiên của những đầu hư ảnh yêu thú lại càng thêm
run chuyển mảnh rừng, những chiếc lá càng rơi nhiều hơn, nhiều gốc cây bị
tiếng gào chấn động nổ tung.

"Oanh" một tiếng vang lên, từng đầu hư ảnh yêu thú ầm ầm đáng tới
như thiên lôi hành quân, vạn thú lâm triều.


  • Thiếu chủ cẩn thận.

Phía đối diện lão giả vội dùng thân thể tàn tạ vì trọng thương của
mình chắn trước người thiếu chủ của mình. Lão dù sao cũng là Nhân
hoàng cảnh, dù thân thể bị thương nhưng vẫn chịu được sức mạnh đang dần đên
gần, nhưng thiếu chủ chỉ là một Hóa Linh mới đột phá làm sao có thể chống chọi
lại được khí tức khủng bố đang áp tới chứ.

Ngược lại bên này thiếu niên hắc bào như không nhìn thấy hư ảnh yêu thú
to lớn đang gào thét mà chỉ như thấy một con ruồi muỗi. Hắn không
liếc một cái mà tiện tay phất một cái.

"Phanh" trong lúc nhất thời khi hắn phất tay, cả thiên địa như đồng
thời sụp xuống, một luồng uy áp như thiên địa pháp tắc đánh lên từng
đầu hư ảnh yêu thú làm chúng chưa kịp đi đên gần đã nổ tung trên hư
không.

"Ầm" một tiếng, chỉ là một cái phất tay này lại cứ như có ngàn vạn đại
sơn từ ngoại thiên ném xuống, vạn giới như như vỡ nát dưới sức nặng của
ngàn vạn đại sơn.

“Ầm ầm” Mặt đất run lên dữ dội, tại từng tiếng ầm ầm đó vang lên, ngay lập
tức khi từng đầu hư ảnh yêu thú nổ tung về sau liền gặp năm tên che mặt như bị
một ngàn vạn đại sơn đánh lên thân thể bằng da bằng thịt của mình.

“Rắc" một tiếng vang nhỏ, từng tiếng như tiếng gió thổi, chỉ là nó lại
không có nhẹ nhàng mà nặng nề như xương ai gãy. Nhìn tới chỉ thấy năm tên
lúc trước lúc này đã nằm trên mặt đất rên la thảm thiết.


  • Aaa.

Tiếng hét thê thảm như bị róc da lấy xương cốt. Tiếng hét chứa đầy
đau đớn và tuyệt vọng bao trùm lên cả khu rừng cùng với ánh chiều
tà lại càng khiến nơi này thê lương và lạnh lẽo. Gió vẫn thổi qua khu
rừng, lá vẫn theo gió mà đung đưa nhưng không gian lúc này như có gì đó đang
bóp chặt, cả khu rừng cũng như lâm vào yên tĩnh một cách dị thường.

Âm thanh dần nhỏ đi theo thời gian rồi tắt hẳn. Một ngọn gió nhỏ thôi qua
nhưng lại mang theo cơn lạnh thấu xương chạy dọc sống lưng làm vị thiếu
chủ thiếu niên kia giật mình, dù đứng sau tấm lưng của Tử lão nên
không thấy được gì nhưng vẫn cảm giác được chuyện gì đang diễn ra.

"Phanh" chợt nghe một tiếng thanh lớn vang lên, bỗng nhiên thi thể năm
tên che mặt chợt phình to rồi nổ tung.

"Uỳnh" thi thể năm người đồng loạt nổ lớn, một trận cuồng phong tại
trung tâm sinh ra cuốn bay tro bụi cùng huyết nhục bay lên không trung.

Thời gian trôi qua, cuồng phong cũng yếu đi. Cát bụi bay nhè nhẹ,
nhiều nơi còn dính máu đỏ tươi. Cả không gian lúc này dường như yên
tĩnh lai sau vụ nổ, lúc này chỉ còn lại vài tiếng hô hấp mà thôi.

Tại nơi vụ nổ, một cái hố to đùng dần hiện ra. Cái hố như được rửa
qua bởi vô ngần biển máu, xung quanh hố toàn là huyết nhục, xương cốt, rải
rác khắp nơi quanh đó.

Thiếu niên chậm rãi bước đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, mà cũng đúng
thôi, giết vài con kiến cần gì phải để tâm làm gì, trước đây hắn còn giết gấp
thế này ức vạn vạn lần. Lần đó máu nhuộm đại thiên vũ trụ, thiên địa là một
màu đỏ.

Phía sau thiêu niên, lão giả không thể không đưa tay lau mặt, vừa chạm vào mặt
lại thấy có chút dính dính, vội nhìn xuống thì cả kinh, không biết lúc nào tay
lão đã dính đầy máu. Một cơn ớn lạnh nổi lên trong lòng, lão xoay người lại
nhìn thấy thiếu chủ vẫn còn yên ổn ở đó mà yên tâm, nhưng là khi nhìn vào
không nhịn được kinh hô.


  • Máu

Thiếu chú cũng đưa mắt nhìn lão giả, nhất thời kinh sợ như nhảy dựng lên. Âm
thanh hai người đồng thanh mà vang, nói xong thì cả hai cùng nhau lạnh người.

Lảo giả cùng thiếu chú hai người nhất thời tỉnh táo lại, liếc mắt
thấy một cái hồ lớn chứa đầy máu bên trong mà lạnh run người. Tuy
nhiên cố lối sống trong đường chết cũng làm bọn hắn an tĩnh lại, vui mừng.

Hai người nhìn nhau rồi quay đầu hướng tới thiếu niên chạy theo. Tới
gần thiếu niên hai người ôm quyền nói:


  • Đa tạ tiền bối đã giúp đỡ.

Thiếu niên nhìn lại hai người nói:


  • Ta hôm qua gieo nhân, lần này gặp nhau liền là quả.

Nghe những lời khó hiểu này hai người không tự khống chế được mà
nhìn nhau thầm nghĩ:


  • Người này thật sự là kẻ điên sao?

Bất quá dù nghĩ thế nhưng không ai nhám nói ra. Đùa, ngươi không thấy
hắn chỉ trong chớp mắt đã diệt năm kẻ, trong đó còn có Nhân hoàng
cảnh sao.


  • Tiền bối ngài...

Tiêu Thiếu Kiệt đang lên tiếng nói được một câu thì nghe:


  • Gọi ta là công tử được rồi.

Tiêu Thiếu Kiệt đầy sùng bái nói:


  • Thế công tử ngài tên gì vậy, ít nhất ta cũng biết tên của ân nhân
    đã cứu mình chứ. Sau này ta còn trả ân a.


  • Dạ Ảnh, có lẽ thật sẽ có lúc đó.


Dạ Ảnh nói.


  • Công tử đi đâu vậy?

Tiêu Thiếu Kiệt hỏi


  • khụ khụ.

Tử lão bên cạnh ho lên. Nhìn Tiêu Thiếu Kiệt lắc đầu ý bảo không nên nhiều
chuyện, bởi thường thì những cường giả thường rất ghét bị hỏi như tra vấn.

Dạ Ảnh liếc nhẹ hắn, nói:


  • Đừng nên đi theo ta.


  • Vậy... chúng ta đi trước.


Tử lão thấy Dạ Ảnh lên tiếng nói như vậy thì liền kéo Tiêu Thiếu Kiệt bay
thẳng về phía trước.


  • Tử lão ngươi làm sao vậy.

Đi được một đoạn xa, Tiêu Thiếu Kiệt nghi hoặc nói.


  • Thiếu chủ à, người mới ra Tiêu gia nên chưa biệt được thế giới bên ngoài
    hiểm ác ra sao, càng là lòng người khó đoán.

Tử lão lên tiếng nói.


  • Nhưng ta thấy vị Dạ công tử đó đâu có tỏ vè ác ý gì đâu.

Thiếu chủ khó hiểu.


  • Lòng người chính là như vậy khó hiểu, đến cả ta cũng không hiểu được một
    phần trong đó. Vị Dạ công tử kia ai biết hắn nghĩ gì, dù không có tâm hại
    người nhưng tâm phòng người chắc chắn phải có, nếu không đến lúc đó bị người
    ta nắm trong lòng bàn tay vẫn còn không biết vì sao a.

Lời nói của Tử lão vang lên, theo làn gió mà đi xa.

...

Đi tới Dương Nam thành phía trước cũng đã là chiều tà, Dạ Ảnh liền đi đến một
tửu lâu. Hắn ngồi gần cửa, dễ dàng nhìn ra khung cảnh bên ngoài.


  • Các ngươi biết tin gì chưa, cách đây nửa tháng Hách gia Hách Phùng vừa gia
    nhập vào Hỏa Tinh Tông liền được một vị trưởng lão thu làm đệ tử thân truyền,
    đúng là hâm mộ a.


  • Hắc, ta nghe nói Hách Phùng này khi vào Hỏa Tinh Tông liền đánh bại một vị
    sư huynh thiên hoàng cảnh sơ kì nên được trưởng lão thu làm đệ tử thân truyền.


  • Theo ta biết thì Hách công tử chính là Địa Hoàng cảnh đỉnh phong, vậy mà
    đánh bại Thiên Hoàng cảnh sơ kì, đúng là thiên tài.


  • Hừ, Hách Phùng thì có gì tài giỏi, các ngươi không biết thánh nữ Thánh Ma
    Môn khi còn là Địa Hoàng cảnh trung kì đã đánh bại Thiên Hoàng cảnh sơ kì à.
    Nửa năm trước đã đột phá Địa Hoàng cảnh đỉnh phong, lúc này đã qua nửa năm chỉ
    sợ cũng sắp đột phá Thiên Hoàng cảnh, đến lúc đó không phải vô địch trong giới
    Thiên hoàng cảnh sao?


  • Ma Môn vô sỉ ai biết dùng yêu thuật ma pháp gì để chiến thắng chứ, ngươi
    nói thắng liền thắng thật à? Mà cho dù thắng thật thì sao, chắc gì đã đánh lại
    Hách công tử.


  • Hừ, đợi Thất Hải Động mở ra, đến lúc đó chắc sẽ có một trận chiến giữa bọn
    hắn, ngươi cứ đợi xem Thánh nữ hay Hách Phùng chó má gì đấy thắng.


...

Trong tửu lâu nhất thời náo nhiệt, ai cũng ngóng tai lên mà nghe hai thiên tài
của Dương Nam thành này.

Ở một bên gần cửa của tửu lâu, khi mọi người nhắc đên Thất Hải Động, Dạ Ảnh
liền nhớ tới một đoạn kí ức xa xưa.

Thất Hải Động từng là nơi mà hắn đi qua lúc xa xôi về trước, chỉ là khi đó hắn
còn non nớt nên chỉ có thể ghe qua một vòng rồi ra, chứ chẳng vào được sau bên
trong, chỉ là sau này hắn cũng quên hẵn luôn nên không có đi vào lần nữa. Giờ
nghe thấy cũng gợi lên một chút kí ức a.

“Oanh” Chợt ngay lúc đó một tiếng vang lên, chỉ thấy cách hắn một mét, một
cánh cửa bị đánh bay. Ngay sau đó liền thấy một thiếu niên hùng hổ đi vào:


  • Kẻ nào là Phương Thế Anh, cút ra đây cho lão tử.

“Ầm” vừa nói vừa đánh lên một cái bàn gần đó làm cái bàn bay đi một đoạn xa
rồi đập lên mặt đất.


  • Hách Tuấn...A Hách công tử ngài tìm ai.

Một lão hán đi ra hỏi. Hắn là chủ của tửu lâu, nơi này chỉ là một nơi giành
cho những tu sĩ bình thường, hơn nữa hắn cũng chỉ là một tu sĩ luyện khí mà
thôi, cho dù bất mãn cũng chỉ trong lòng.


  • Cút một bên, lão tử hôm nay nếu không thấy tên tiểu tử tên Phương Thế Anh
    gì đó thì lão tử sẽ đốt sạch nơi này. các ngươi cũng cùng chết ở đây luôn.

“Ầm” một tiếng, Hách Tuấn đánh ra một chưởng đánh bay lão hán sang một bên,
thất thiểu phun máu. Hắn là hóa linh cảnh, đánh bay kẻ mới luyện khí như lão
hán kia vô cùng là chuyện bình thường.

Trong một phía của tửu lâu, một người đang run rẫy dựa vào khe bàn mà đừng,
hắn ánh mắt hoảng sợ nhìn Hách Tuấn, chợt đưa ánh mắt nhìn sang một phía như
tìm thấy được đường sống, chỉ tay tới đó nói:


  • Hách... Hách công tử, là hắn... Phương Thế Anh chính là hắn.

Hách Tuấn nghe thế, đảo mắt qua hướng đó, cách hắn khoảng một mét một thiếu
niên đang khép hờ đôi mắt như ngủ. Chưa nói đến hắn có phải là Phương Thế Anh
hay không, chỉ riêng cái vẻ ngạo mạn này cũng đáng để hắn giáo huấn rồi. Hách
Tuấn hừng hực lửa hận, quát lớn:


  • Tiểu tử thối, cút ra đây.

Vẫn im re, không ai nghe thấy thiếu niên này đáp lại, Hách Tuấn mắt lóe tinh
mang, hùng hổ đi tới, đập tay lên bàn:


  • Con mẹ nó, Hách đại gia ta kêu ngươi, ngươi lại dám tỏ vẻ lơ đãng. Hôm nay
    ta cho ngươi biết thế nào là kính trọng người khác.

Cánh tay huy động, một luồng khí tức như là linh lực ẩn chứa mộc thuộc tính từ
cơ thể Hách Tuấn tuôn ra, lập tức đánh xuống thiếu niên.

Mọi người thầm than, bọn hắn thấy thiếu niên này thân không có linh lực cuốn
mình, chắc cũng chỉ là một phàm nhân cho nên khi thấy Hách Tuấn đánh xuống
liền vội nhắm mắt.

Bọn hắn không có lên tiếng dị nghị, dù sao đây cũng là Hách nhị thiếu gia, là
đệ đệ của Hách Phùng đại danh đỉnh đỉnh, trọc vào bọn hắn khác nào tự thân đi
tìm chết.

Nhắm mắt một hồi, lại chẳng thấy có gì xảy ra, không một tiếng động chứ đừng
nói là tiếng hét thất thanh hay càng là mùi tanh của huyết nhục. Duy nhất nghe
thấy chỉ là một tiếng bước chân khe khẽ. Vội mở mắt ra, chỉ là ngay khi mở mắt
bọn hắn liền kinh ngạc há hốc, trợn mắt không thể tin nổi, như đang nói đây...
đây là thế nào.


  • Đây là... là chuyền gì, ta có cảm giác bụng ta đang rộn lên.


  • Ta... ta cũng vậy, con mẹ nó thật buồn cười. Haha


  • haha.
    ...


Trong lúc nhất thời, tiếng cười phá vỡ không khí nặng nề lúc nãy, mọi người
lúc này đúng là cười rất vui vẻ, tại sao? Đơn giản bởi vì phía trước thứ mà
bọn hắn thấy lại vô cùng buồn cười. Thử nghĩ xem Hách Tuấn vừa rồi còn đang uy
vũ lúc này đang trần truồng khiêu vũ, hai mông lắc lắc... ách, hai tay hình
như cũng đặt ở hạ... thân mà lắc thì phải.

....


Nhất Nộ Đồ Thiên - Chương #14