Hưu” một tiếng, chỉ gặp một bóng mơ hồ lướt tới. Mộng Vô Sách bỗng lướt đến
một nơi, nhìn lên bầu trời. Một luồng sinh cơ mạnh mẽ phóng lên trời, luồng
sinh cơ này phóng lên trời làm cả bầu trời tràn ngập trong sinh khí. Nó cứ như
một tấm lưới xanh đang bao phủ Thiên Nguyên Thôn.
Mộng Vô Sách phóng ra thần thức, toàn bộ thần thức của hắn tập trung vào luồng
sinh cơ khủng lồ đó. Thần thức vô hình của hắn như đi vào thẳng trong luồng
sinh cơ đó. Chỉ thấy trước mắt là một màu xanh ẩn ẩn đại đạo pháp tắc không
hiểu nổi, những đại đạo pháp tắc như ẩn như hiện chỉ trong chút lát không để ý
thì những đại đạo pháp tắc đã biến mất không thấy đâu.
Thần thức từ từ tản ra, hắn muốn nhìn xem rốt cuộc thì luồng sinh cơ này được
thả ra bởi đâu. Bỗng nhiên ngay lúc đó, trên bầu trời từng đạo thiên kiếp đánh
xuống.
“ Oanh “ Thiên kiếp đánh lên luồng sinh cơ, từng tiếng oanh oanh vang lên, cả
luồng sinh cơ như ngập trong lôi dịch. Từng tiếng thanh minh không ngừng vang
lên, nơi nơi tỏng sinh cơ đều có lôi điện vây quanh.
“Xẹt xẹt” trong luồng sinh cơ đó, thần thức của Mộng Vô Sách cũng bị Thiên
kiếp đánh lên, chỉ trong chớp mắt toàn bộ thần thức của hắn đã bị đánh tan.
Hắn rùng mình một cái, vội thu hồi thần thức lại. Đưa mắt nhìn lại thì không
biết lúc nào luồng sinh cơ cùng thiên kiếp đã biến mất.
Mộng Vô Sách lúc này đang hoảng sợ, hắn cố gắng ổn định lại tinh thần nhưng
tim vẫn đập thình thịch, không biết tại sao lúc nãy khi thiên kiếp đánh lên
luồng sinh cơ đó, một loại khí tức tử vong lan tỏa người hắn để hắn cảm thấy
hoảng sợ không thôi.
Phải biết hắn thế nhưng là Thiên Hoàng cảnh, dù không so được với các vực khác
nhưng ở Bắc Vực cũng xem như là cường giả thế nhưng ở một nơi hẻo lánh này lại
có thứ khiến hắn cảm thấy sợ hãi. Bất quá hắn bỗng nghĩ đến một vật, vật này
chính là bảo vật mà các vị Huyết lão nói. Nghĩ tới nghĩ lui thì cũng chỉ có
thứ này có thể khiến hắn cảm thấy có khả năng mà thôi. Thử nghĩ nếu như tại
Thiên Nguyên Thôn này có người mạnh như vậy tại sao lại để bọn hắn tới diệt
thôn hai lần mà không ra. Nghĩ tới đó hắn mới bình tĩnh lại.
Hắn lướt đến nơi lúc nãy mà thiên kiếp đánh xuống, lăng không nhìn xuống thì
thấy một thông đạo cổ xưa, trên thông đạo có một vết xước lớn ở đó. Khi hắn
nhìn thấy liền cảm thấy nghi hoặc, thiên kiếp vừa rồi rõ rành đánh lên nơi này
nhưng tại sao chỉ có một vết xướt thôi.
Thông đạo cỗ xưa này có vẻ rất có khả năng là chứa bảo vật trong đó. Mộng Vô
Sách liền hướng thông đạo đi ào, vừa định bước vào bỗng một tiếng hét dài “
Aaa” vang lên, hắn do dự một hồi rồi quay người đi đến nơi đó. Trước mắt hắn
một gốc cây do cuộc chiến lúc trước mà bị chém đôi, trên gốc cây đó là một
người. Cả thi thể năm dựa trên gốc cây, Mộng Vô Sách đi tới gần thi thể đó,
khi chỉ còn cách nửa mét thì ngồi xuống. Hắn nhìn kẻ trước mắt :
Thi thể này chính là Huyết Nhất, thuộc hạ của Mộng Vô Sách hắn. Hắn nhíu mày,
thuộc hạ của mình lại bị chết một cách kì quái làm hắn nghi hoặc không thôi.
Mộng Vô Sách kinh hô, chẳng lẽ trong Thiên Nguyên Thôn thực sự che dấu cường
giả?
Lúc trước một thứ khiến hắn cảm thấy tử vong khí tức chẳng lẽ cũng là do vị
cường giả này, lần này Huyết Nhất chết cũng là có liên quan đến cường giả này.
Nghi hoặc thì nghi hoặc hắn vẫn lấy từ trong cơ thể ra một cái bình nhỏ, từ
trong cái bình hắn rắc lên thi thể Huyết Nhất một loại bột trắng. Chỉ trong
chớp mắt thì thi thể Huyết Nhất chỉ còn lại một đám tro, một cơn gió thoảng
qua cuốn bay đám tro đó.
Mộng Vô Sách đứng ở đó một lát đợi xong tất cả, hắn mới lần nữa trở lại thông
đạo lúc trước, lúc đi về khác lúc trước rất nhiều, hắn vô cùng cảnh giác xung
quanh, thần thần tản ra bốn hướng.
Đi vào thông đạo cổ xưa, hắn từng bước đều muốn cẩn thận vô cùng. Từ từ đi vào
sau trong thông đạo, cả thông đạo đều là một màu đen, cách gang tay không thấy
gì.
Thông đạo cứ như là hướng xuống lòng đất, phía trước càng lúc càng tối, đi một
lúc lâu hắn bỗng cảm thấy có một cảm giác kì quái. Cái cảm giác này cứ như bị
người theo dõi vậy, khó chịu vô cùng.
Đúng lúc đó, bỗng một tiếng hét “ Aa” vang lên, âm thanh vang vọng, y hết
tiếng hét lúc trước của Huyết Nhất. Âm thanh vang lên làm Mộng Vô Sách giật
mình:
Mộng Vô Sách chợt cảm thấy một cỗ lạnh lẽo sau lưng, không biết khi nào mà cả
lưng hắn đã ướt đẫm.Không biết có phải do ảo giác hay không mà hắn cảm thấy cơ
thể mình đang dần mất cảm giác.
“Aa” Đột nhiên ngay lúc đó một cơn đau đớn từ linh hồn truyền đến. Âm thanh
nhỏ dần rồi im bặt, cả thông đạo lại trở nên u tối vắng vẻ.
“Ầm Ầm” Mộng Vô Sách dần dần ngã xuống, cũng như Huyết Nhất Huyết Nhị, hắn bị
diệt thần hồn chết đi.
...
Tại một nơi tỏng hang động dưới giếng cổ.
“Grào” từng tiếng vang lên, chỉ thấy tại nơi đó một con Giao Long đang không
ngừng gào thét. Tiếng gào thét của nó như vọng cả cửu thiên thật địa. Mỗi khi
Giao Long gào thét liền nghe thấy từng tiếng “Oanh Oanh”, toàn bộ Nhân Hoàng
Giới như vì tiếng gào của nó mà rung động.
Đây chính là con Giao Long lúc trước. Còn nơi này là nơi mà các đời Long tộc
trước đây thủ hộ từng ở đây. Sau khi đi vào nơi này nó thấy trong đây có một
chiếc bình nhỏ màu đỏ, trong chiếc bình có chứa một giọt tinh huyết Chân Long.
Thế là nó liền hấp thụ giọt tinh huyết đó.
Cơ thể Giao Long dần trở nên to lớn, toàn thân nó đang xuất hiện vô số vảy
rồng, lúc này nó như là một chiến binh đang mặc áo giáp. Vảy rồng như một
chiếc áo giáp được làm từ vật cứng nhất.
“ Tư tư” chợt ngay tại trên đầu Giao Long như có thứ gì đang cố xuyên thủng
đầu nó mà đâm lên, làm nó đau đớn vô cùng.
“Grào” Giao Long điên cuồng gào thét, cơ thể to lớn của nó không ngừng va chạm
vào hang động, mỗi lần va chạm chính là từng trận run rẫy.
“ Oanh Oanh” Từng tiếng nổ lớn kèm bụi bặm bay khắp nơi trong hang động. Hang
động mỗi lần bị nó va chạm thì run lên tưởng chừng chỉ vài cái va chạm của nó
nữa thôi sẽ trở thành tro bụi.
“Grào” Giao Long hướng mặt lên trời gào thét dữ dội, đầu của nó đang điên
cuồng đâm vào hang động.
Sau hơn nửa canh giờ điên cuồng va chạm Giao Long cuối cùng cũng yên lặng lại.
Chợt ngay lúc đó từ cơ thể Giao Long, một tia sáng chói mắt tỏa ra, cả hang
động ngay lập tức được ánh sáng chói rọi như thiên đường mở cửa.
“Oanh” bỗng nghe một tiếng thật lớn, ngay tại lúc tưởng chừng thiên đường sẽ
thật sự mở cổng thì lại là một tiếng lớn vang lên. Tại nơi Giao Long, khi
tiếng “Oanh” vang lên thì một khí tức như hủy thiên diệt địa tản ra, khí tức
khủng bố như ngưng tụ lại thành từng đợt thủy triều.
“Oanh” một tiếng vang vọng lên, chỉ thấy toàn bộ ánh sáng bỗng nhiên biến mất,
còn lại chỉ có cái khí tức mạnh mẽ thôi.
“Grào Grào” Cùng lúc đó từ nơi ánh sáng lúc nãy tỏa ra, một tiếng gào thét từ
nơi đó phát ra. Tiếng gào thét như chấn động cả giếng đồng, từng đợt sóng nổi
lên ầm ầm.
Ngay khi tiếng gào thét vừa dứt, một âm thanh hùng hồn ẩn chứa sức mạnh hủy
diệt trong đó:
Tại nơi âm thanh đó, chỉ thấy một con Chân Long đang uốn quanh trên không
trung. Nơi hang động này rất rộng, thậm chí có thể nói là một tiểu thế giới.
Đột nhiên Chân Long to lớn đang lấy tốc độ nhanh chóng thu nhỏ lại, chỉ nghe
“Oanh” một tiếng vang lên, Chân Long biến thành một gã trung niên.
Vài giây sau khi lấy lại tinh thần, gã trung niên đưa tay hua qua hua lại:
Hóa hình đây chính là Thú sau khi đạt tới cảnh giới nhất định liền có thể hóa
thành nhân tộc, còn lại sao lại hóa thành nhân tộc thì chỉ không ai biết.
Trong Thú, các cảnh giới phân chia cũng khác nhân tộc rất nhiều, các cảnh giới
của nó như Thú, Vương, Đế, Tiên, Thần.
...
Sau khi bình tĩnh lại, hắn ta đi ra khỏi hang động hướng về nơi Dạ Ảnh đi vào.
Đi một lúc hắn đã vào bên trong hang động mà Dạ Ảnh vào lúc trước. Tại nơi này
một ngọn lửa tím đang lơ lững chiếu rọi từng ánh sáng màu tím mơ hồ. Bên trong
ngọn lửa ẩn hiện một viên đá thô, viên đá thô nhỏ như được nhặt ở đâu đó,
nhưng khi hắn nhìn vào viên đá thì cảm thấy một loại uy áp khiến hắn không thở
nổi. Vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác, hắn nhìn vào một thân ảnh đang đứng
nhắm mắt ở đó:
Âm thanh của hắn nhỏ không nghe thấy gì, hắn thấy Dạ Ảnh đang đứng đó nhắm mắt
liền biết chủ nhân của mình có việc nên đi ra ngoài.
Chỉ là khi hắn đi ra ngoài, Dạ Ảnh đang nhắm mắt cũng từ mở mắt ra, âm thanh
thì thào:
Ký ức xa xôi trăm vạn năm trước lần nữa hiện ra. Ánh mắt hắn xa xăm nhìn vào
ngọn lửa tím đang cháy yếu ớt:
Đây là bí mất lớn nhất từ trước đến nay, không ai biết được phía sau màn sương
kia là cái gì, cho dù có vô số cường giả các đời muốn tìm hiểu ngược dòng
nhưng tất cả đều biến mất trong dòng lịch sử hư vô của quá khứ. Chính Dạ Ảnh
cũng từng đi trên con đường đó.
Nhắm mắt lại một hồi, hắn lần nữa mở mắt ra, khi mở mắt ra cả thiên địa dường
như nằm trong mắt hắn, mĩm cười nói:
Từ từ đi đến ngọn lửa tím, bỗng nhiên đại thủ chộp tới, đại thủ của hắn như
vượt qua không gian thời gian, xuyên thẳng đến một thế giới, đại thủ vừa chột
tới một cái liền một vật bay vào trong tay hắn.
“Ong Ong” Thu hồi đại thủ lại, bỗng một vật nằm trong tay hắn. Vật này vừa vào
tay liền run lên.
“Keng keng” Ngục Ma Kiếm trong tay Dạ Ảnh run lên. Thanh kiếm xung quanh như
có xiềng xích khóa lại.
Dạ Ảnh thấy thế liền búng tay một cái, một luồng hắn khí từ tay hắn tuôn ra.
Xiềng xích khóa Ngục Ma Kiếm như có linh tính, nó tản ra màn ngăn trắng bạc,
muốn ngăn lại hắc khí đang cố xâm nhập vào trong nó.
“Tư tư” Xiềng xích chấn động mạnh mẽ, chợt nghe một tiếng “rắc” tiếp đó là một
tiếng “Oanh” vang lên. Chỉ thấy nơi xiềng xích, có một vết cắt ở trên thân nó.
Ngục Ma Kiếm vùng vẫy muốn thoát ra, bỗng thấy có cơ hội liền không do dự mà
bay lên trời, hư ảnh Ngục Ma Kiếm liên tục chém lên xiềng xích.
Dạ Ảnh cười cười lắc đầu.
“Oanh Oanh” chợt nghe từng tiếng thanh âm, Ngục Ma Kiếm đang chém lên xiềng
xích. Hang động lúc này bị vô số vết chém của Ngục Ma Kiếm khắc lên trên.
Dạ Ảnh cũng không muốn tiếp tục tốn thời gian, bàn tay hắn phun ra một luồng
hắn khí dày đặc, bao phú Ngục Ma Kiếm.
“Rắc Rắc” vô số tiếng đứt gãy vang lên, Xiềng xích như bị đứt gãy. Ngục Ma
Kiếm thấy vậy càng điên cuồng chấn động.
“Keng” Ngục Ma Kiếm vang lên âm thanh, liền nghe hưu một tiếng đã lướt đến bên
Dạ Ảnh, trên thân kiếm đã không còn xiềng xích trói buộc nữa rồi, nó như gặp
lại người quen, ở trong tay Dạ Ảnh run lên không thôi.
...
Vote 5* giùm mjh . Tks ^^™