Thì Ra Là Ngươi


Thiên Nguyên Thôn trước đây người người đông đúc nhưng lúc này chỉ còn lại lưa
thưa vài người, những người này lại là đang nằm trên mặt đất rên la.

Từng là đỉnh phong thế lực vạn nhân chú mục, từng khiến cho vô số người nghe
danh đều kinh sợ. Nhưng lúc này đây, từng là đỉnh phong thế lực, từng là vạn
người ngưỡng vọng chỉ còn lại dáng vẻ hào nhoáng bề ngoài, còn bên trong Thiên
Nguyên Thôn đã trống trơn.

Hữu Danh Vô Thực !!

Mộng Vô Sách sau khi đi ra khỏi Phong Linh Sơn, Thiên Hoàng cảnh thực lực liền
được thể hiện rõ ràng. Sau lưng Mộng Vô Sách, từng tàn ảnh chớp ẩn chớp hiện
không thấy rõ thân ảnh của hắn. Muốn tạo ra những tàn ảnh này, cần phải có tốc
độ nhanh chóng cực kì mới có thể tạo ra. Mộng Vô Sách dù không chuyên tu tốc
độ nhưng vẫn di chuyển nhanh như thế là vì hắn có mang bảo vật gia tăng tốc
độ. Bảo vật được hắn luyện hóa nên không cần phải hiện ra ngoài.

Mỗi bước đạp trên không khí liền nghe từng tiếng nổ nhỏ “Bùm bùm” vang lên.
Mỗi lần chân hắn đạp lên không khí thì không khí liền nổ tung, tạo ra một lực
đẩy làm Mộng Vô Sách di chuyển nhanh chóng trên không. Đây chính là một Bộ
Pháp mà hắn tu luyện, nó giúp cho người tu luyện có thể trong chút lát đẩy tốc
độ lên cao nhất.

“Bạch bạch” Mộng Vô Sách dừng lại trước Thiên Nguyên Thôn, phía dưới chân một
tiếng nổ nhỏ vang lên, dưới mặt đất có một dấu chân hiện ra. Mộng Vô Sách đi
đến Thiên Nguyên Thôn về sau liền đưa mắt hướng lên trên nhìn tới, nhìn một
lúc hắn nhíu mày tự hỏi:


  • Luồng sinh cơ lúc nãy biến mất đâu rồi?

Hắn vừa nãy khi đang bay đến vẫn luôn tập trung thần thức tại luồng sinh khí
đó nhưng trong lúc hắn vừa bước chân lên Thiên Nguyên Thôn mặt đất thì luồng
sinh cơ đó bỗng nhiên biến mất trước thần thức của hắn không để lại chút dấu
vết gì.

Hắn để Huyết Nhất, Huyết Nhị hai người bọn chúng sang hai bên kia tìm kiếm còn
mình thì đi đến trung tâm Thiên Nguyên Thôn tìm xem coi có dấu vết gì không.

Hắn vừa đi vừa tản thần thức ra xung quanh, thần thức vừa ra trong bàn kính
mười mét chỉ cần có một gốc cây ngọn cỏ nào lây động hắn đều biết. Trước khi
đi hắn đã được các Huyết lão trong Huyết Sắc Luyện Ngục dặn dò kỹ lưỡng, lần
này đi đến Thiên Nguyên Thôn phải lấy được bảo vật kia về, bảo vật này có ảnh
hưởng đến kế hoạch của bọn hắn. Hắn cũng biết tầm quan trọng của bảo vật đó
cho nên không dám làm qua loa.

Đi đến một nơi, nhìn lên trên thì thấy dòng chữ Đại Sảnh Đường. Mộng Vô Sách
bước vào bên trong đại sảnh, vừa bước vào đầu tiên một cảnh thanh quang đập
vào mắt, không khí tưới mát từ ngoài thổi vào dễ làm tinh thần người khác thả
lỏng. Mộng Vô Sách cũng không phải đất đá gì, hắn sống ở Huyết Sắc Luyện ngục
hơn hai mươi năm, mà nói sống cũng không phải, nơi đó chỉ có huấn luyện, huấn
luyện tàn khốc khiến cho hắn tinh thần luôn căng thẳng.

Hồi phục tinh thần lại Mộng Vô Sách để những suy nghĩ vô bổ ở sau đầu tiếp tục
tìm kiếm.

Trong khi Mộng Vô Sách đang cực lực tìm kiếm bảo vật thì Lan Tư Duệ ở Phong
Linh Sơn đang ẩn núp chờ thời cơ phục kích địch nhân.

Bọn hắn chạy trốn gần nửa canh giờ, sức cũng đã không còn nhiều, nếu cứ tiếp
tục chạy trốn chỉ sợ không ổn hơn nữa hình như địch nhân không có mệt mỏi lắm
thì phải.

Ngược lại với tình trạng bán sống bán chết của bọn hắn, bên này hơn trăm tên
Huyết Tiên như đã có chuẩn bị trước, mỗi người ai cũng mang theo đan dược hồi
phục linh lực, khi đuổi theo hết sức thì lấy đan dược ra phục dụng.

Nhưng vì nơi này là Phong Linh Sơn, toàn bộ linh lực bị biến mất, khiến cho
tác dụng của đan dược lúc này chỉ còn lại tác dụng hồi sức mà thôi. Huyết Sắc
Luyện Ngục đúng là tài đại khí thô, hao tổn như vậy đan dược để người khác
trợn mắt há mồm. Tuy nhiên đối với Huyết Sắc Luyện Ngục, hao tổn chừng này đan
dược chỉ như một chiếc lá so với khu rừng, như hạt cát so với sa mạc mà thôi.
Nếu bọn hắn mà làm tốt nhiệm vụ được giao thì có nhiều hơn thế này đan dược
cũng được a.

Hơn trăm tên Huyết Tiên từng bước đuổi theo sau, phía trước là mảnh rừng, vì
rừng cây rậm rạp che đi ánh sáng mặt trời mà khiến cho nơi này âm u lạ thường.

“Ầm ầm” bỗng nhiên từng tiếng kì lạ vang lên, tiếp theo thì từng gốc cây ngã
đổ xuống, vì nơi này là ngọn núi nên từng gốc cây sau khi ngã đổ xuống thì
hướng bên dưới dốc mà lăn, ngay lúc đó liền thấy từng nhóm người xung ra, đao
quang kiếm ảnh lóe lên. Trong lúc nhất thời một tên Huyết Tiên không kịp phản
ứng đã bị gốc cây lăn xuống trúng vào người khiến hắn ngã ầm xuống đất, lại bị
một kiếm chém chết tại chỗ. Ở bên ngoài dù cả khu rừng này có bị phá hủy hết
cũng không có gì nhưng lúc này lại ở trong Phong Linh Sơn, bọn hắn lúc này
không khác gì phàm nhân, mặc dù sức lực mạnh hơn một chút so với phàm nhân cho
nên khi từng gốc cây bị chém đổ, địch nhân xung ra thì bọn hắn luốn cuống
trong chút lát. Nhưng trong một khắc ngắn ngủi bọn hắn đã lấy lại tinh thần.

Bọn hắn dù sao cũng được huấn luyện nghiêm khắc từ trong Huyết Sắc Luyện Ngục.
Mỗi một Huyết Tiên ngoài thiên phú về tu luyện còn cần phải chịu đựng được
thông khổ mà người khác không thể chịu được.

“Oanh oanh” từng tiếng vang lên, hơn trăm tên Huyết Tiên sau khi ổn định lại
liền ra sức chém giết. Lúc này đây ưu thế của Huyết Tiên dần hiện ra, bọn hắn
được huấn luyện tàn khốc chứ không phải như Thiên Nguyên Thôn chúng đệ tử sống
trong yên bình đã lâu.


  • Thôn... Thôn trưởng làm sao bây giờ. Các huynh đệ đã không còn sức chiến
    đấu nữa rồi.

Một đệ tử Thiên Nguyên Thôn đang ẩn núp ở một gốc cây lớn trong khu rừng nhìn
sang Lan Tư Duệ đang ở bên cạnh nói.

Lan Tư Duệ chỉ tay về phía trước nói.


  • Những người còn lại theo ta đi.


  • Nhưng còn những người đang chiến đấu ngoài kia.


  • Những người đó sẽ ở lại ngăn cản địch nhân, các ngươi nếu không đi sẽ không
    kịp nữa đâu


Nói rồi nàng hướng phía đó chạy đi để lại mọi người phía sau đang ngần người
ra đó.


  • Còn ngây người ở đó làm gì, chạy theo thôi.

Mọi người giật mình, quay đầu nhìn lại những huynh đệ đang ngăn cả kẻ địch
ngoài kia lần cuối rồi xoay người chay theo Lan Tư Duệ.

Chạy một hồi lâu, không biết đã rẽ qua bao nhiêu nơi thì mọi người mới dừng
lại. Phía trước có một hang động, hang động khá là rộng có thể chứa được hơn
hai ba mươi người mà vẫn rộng.

Thiên Nguyên Thôn đệ tử lúc này chỉ còn lại có chừng đó người, sau trận chiến
lúc trước đã khiến cho Thiên Nguyên Thôn còn lại hai ba ngàn người, lúc này
chỉ còn lại có hai ba mươi người, thật sự gần như là diệt thôn.

Vào trong hang động, tuy rằng trong này tối tăm nhưng lại khiến mọi người cảm
thấy an toàn, cảm giác được an toàn để mọi người thả lỏng tinh thần.

Phía trong đám người, một thanh niên khoảng hai mươi ba tuổi, khuôn mặt bình
thường nhưng đôi mắt sáng có thần. Thanh niên này là Hồ Tôn, con của Hồ Bá.

Từng tiếng thở vang lên trong động, mọi người ngồi lại với nhau nói chuyện để
tránh cho không khí im lặng đang dần hình thành này.

Bỗng nhiên ngay lúc đó một tiếng “Aa” thật lớn vang lên, tiếng hét này như lôi
đình vang lên trong hang động. Mọi người giật mình nhìn lại, nhưng vì hang
động quá tối nên không có thấy gì diễn ra, chợt nghe một người trong đó hoảng
sợ nói:


  • A Tam hắn... hắn chết... chết rồi.


  • Cái gì?


Mọi người vội nhìn đến một nơi, chỉ thấy một thiếu niên đang nằm co rút trong
vũng máu. Bọn hắn nghi hoặc hỏi:


  • Tại sao lại chết, là ai làm?


  • Ta... ta cũng không biết, ta lúc nãy đang suy nghĩ bỗng nhiên nghe thấy
    tiếng hét của hắn, đến khi nhìn lại đã không biết lúc nào A Tam hắn đã...
    chết.


  • Con... con của ta...


Đang lúc đó chợt một người phụ nữ đang run rẩy đi tới, người phụ nữ như không
tin vào mắt mình ôm lấy thi thể không ngừng lay nhẹ:


  • A Tam... Tam nhi con của ta, tỉnh lại đi đừng để mẹ sợ.

Người phụ nữ nghẹn ngào khóc rống lên, nàng giận dữ quay sang hỏi người lúc
trước:


  • Là ai... là ai đã giết con trai ta, là ngươi phải không, tại sao ngươi lại
    giết con ta.

Người phụ nữ càng khóc âm thanh càng nhỏ, chợt phun ra một ngụm máu tươi. Nàng
vì thương tâm quá độ khiến cho đầu nàng mơ hồ, tuy thế nàng vẫn lẩm bẩm nho
nhỏ:


  • Con ta... A Tam, tỉnh lại đi, nơi này lạnh lắm để mẹ đưa ngươi về nhà...

Khi âm thanh vừa dứt, nàng cũng theo đó mà ngất đi, gục trên thi thể người con
trai của mình.

Mọi người thấy thế mắt ai cũng đỏ ngầu lên, bọn hắn tiến lại đưa người phụ nữ
ra khỏi thi thể A Tam, khi chạm vào người phụ nữ chỉ thấy cơ thể nàng lạnh lẽo
không thôi.

Lan Tư Duệ đứng ở một nơi nhìn thấy thể tim như bị thắt lại, cắn môi khiến cho
phía dưới chảy ra máu, bên dưới tay nàng nắm lại, thỉnh thoảng run vài cái.

“Oanh” bên ngoài bỗng vang lên một tiếng thật lớn, Lôi đình như giáng xuống
Phong Linh Sơn làm ngọn núi chấn động không thôi.

Ngay lúc mọi người còn đang hoảng hốt vì chấn động vừa rồi thì Lan Tư Duệ ánh
mắt lúc này như tơ máu, có thể vì hang động tối om cho nên không ai để ý thấy.
Lan Tư Duệ nội tâm lúc này đang giãy giụa, nhưng nghĩ tới mối thù cha mẹ mười
lăm năm trước, nghĩ đến mối thù chưa trả xong của cha mẹ mà nàng quyết tâm
thực hiện kế hoạch.

“Aaa” Bỗng trong lúc đó, một tiếng hét vang lên rất lớn, khi mọi người nhìn
tới thì chợt thấy Hồ Tôn đang ôm đầu chạy ra ngoài, hắn cứ như ngựa điên chạy
về phía trước mà không quản thứ gì.

Hồ Tôn trong đầu đau đớn cứ như có thứ gì cố nhét vào đầu hắn, hắn dần cảm
thấy cơ thể dường như không nghe theo lời hắn nưa mà đang điên cuồng chạy về
phía trước.


  • Hồ Tôn...

Mọi người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, không ai biết chuyện gì đang diễn ra.
Chợt nghe một giọng nói vọng tới:


  • Hồ Tôn hắn có thể là hung thu đã giết A Tam.


  • Sao có thể.


Mọi người nghe nói thế liền phản bác, không ai tin Hồ Tôn là người A Tam cả,
chưa nói đến lý do tại sao, chỉ nói đến Hồ Tôn ngồi ở bên kia cách A Tam khá
xa, sao có thể giết chết A Tam được.


  • Nếu không phải hắn giết người tại sao hắn lại hoảng sợ chạy ra ngoài.

Thiếu nữ tên Hà Liên hừ lạnh nói.


  • Nhưng Hồ Tôn cách A Tam một đoạn khá xa sao có thể giết được A Tam.

Mọi người vẫn không tin nói.


  • Cái đó thì các ngươi hỏi Hồ Tôn đi.

Lan Tư Duệ lúc này lên tiếng:


  • Được rồi, muốn biết có phải hay không các ngươi phải bắt được Hồ Tôn về đây
    rồi nói sau.


  • Thiết Hổ, La Huy, La Chân các ngươi ra ngoài tìm Hồ Tôn, cho dù không phải
    cũng đưa hắn về đây.


Lan Tư Duệ chọn ra ba người thanh niên duy nhất trong hang động ra ngoài tìm
Hồ Tôn trở về.

Thiếu nữ tên Hà Liên lúc nãy vỗ ngực thở một hơi dài, căng thẳng nãy giờ làm
nàng không thở nổi. Đang lúc đó bỗng nghe một tiếng “Oanh”, hang động run lên.
Thiếu nữ đứng không vững ngã xuống phía trước, ngay lúc đứng lên, nàng bỗng
như thấy cái gì hoảng sợ ánh mắt trừng lớn tỏ vẻ không tin, miệng lẩm bẩm vài
câu nhỏ thì đã gục trên đất chết đi :


  • Thì ra là... là ngươi.

...


Nhất Nộ Đồ Thiên - Chương #10