Bước Thứ Mười


Người đăng: luitan12

Chỉ là hắn vừa nói xong nhưng không ai lên trước.

Qua một thời gian, Thương Nguyệt cao cao tại thượng đi tới bậc thang, nàng
thần sắc ngưng trọng nhìn chín bậc thang rồi khẽ bước lên một bước. Theo nàng
bước lên lúc một luồng sức mạnh đại thế lập tức khóa lấy nàng, không cho nàng
sử dụng lĩnh vực hay Thần Hỏa..., như vậy hiện giờ nàng chỉ có thể sử dụng
chiến lực vốn có của mình.

Mà tại không có những Thần Hỏa, lĩnh vực trợ giúp lúc nàng cũng không hề biến
sắc chậm rãi đi lên, một bước, hai bước... mỗi một bước đều là như vậy áp lực,
nhưng dù chỉ có thể sử dụng sức mạnh vốn có của mình nàng vẫn duy trì bước
lên, năm bước... bảy bước.

Tới bước thứ bảy lúc nàng toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi, quần áo quấn lấy ngọc
thể càng to thêm những đường cong hoàn mỹ. Hai bước cuối cùng kia, dù nàng có
cố gắng như thế nào thì cũng không thể bước lên nổi, tựa như hai bước kia là
cách cả ức vạn dặm vậy.

"Không sử dụng thần thể, Thần Hỏa.. mà lại có chiến lực sánh ngang với Đạo
Thần." Nhìn nàng không sử dụng những sức mạnh khác mà có thể bước lên bảy bước
lúc mọi người hít một hơi khí lạnh, hiển nhiên cảm thấy nàng mạnh quá đáng.

"Ầm."Liền lúc nàng đã sắp kiệt lực lui ra lúc thì trên Thông Thiên Sơn tỏa ra
thất thải quang mang, chúng dần dần diễn hóa thành một bộ thất thải chiến y.
Bề ngoài chúng có hình thể Phượng Hoàng, xung quanh tản mát bảy màu sắc khiến
nó càng thêm mỹ lệ rung động lòng người.

"Đồ tốt." Nhìn bộ kia thất thải chiến y dù là đã gặp rất nhiều đồ tốt như
Thanh Khôi, Đông Thắng... mấy người cũng không thể không khen một tiếng.

"Vù." Liền ngay sau đó bộ này chiến y lập tức vọt tới Thương Nguyệt, trực tiếp
trợ giúp nàng nhận chủ, theo đó nó dung nhập vào bề ngoài của nàng. Giờ khắc
này khi nàng mặc vào lúc vốn đã cao cao tại thượng lại thêm một cỗ anh khí,
tựa như nàng là Nữ Thần Phán Quyết một dạng.

Cảm nhân được chiến y mang tới tăng phúc Thương Nguyệt nở một nụ cười khiến
tất cả nam nhân tại đây đều phải mê hoặc, nàng thu hồi chiến y rồi đi qua một
bên chờ đợi người tiếp theo bước lên.

Mà theo nàng rời đi lúc Đông Thắng mấy người cũng từng người đi lên, tất cả
đều chỉ dừng ở bảy tầng không thể bước thêm, mà bọn họ theo đó đều được phần
thưởng, có người cũng được chiến y, có người lại được đao hoặc kiếm.

"Nha, nếu các ngươi đã thử xong vậy thì đến lượt bọn ta vậy." Liền ở mọi người
đang kiểm tra phần thưởng của mình lúc một giọng nói như thiên địa chi âm vang
lên, trong giọng nói mang theo tinh nghịch cùng hưng phấn.

"Vù." Một tiếng, một bóng trắng lập tức đi tới chín bậc thang dưới. Người tới
là Hoặc Thiên ba người.

"Hoặc Thiên cùng hai nam nhân kia." Nhìn Hoặc Thiên cùng Lạc Thiên hai người
mọi người cũng không bất ngờ khẽ nỉ non.

"Lạc Thiên." Nhìn thấy Lạc Thiên lúc Vương Nhân, Đông Thắng... mấy người thần
sắc ngưng trọng. nhưng rồi lại bình tĩnh lại chờ đợi ba người này đi lên, bọn
họ cũng muốn biết ba người này rốt cuộc đi lên mấy bước.

Hoặc Thiên không chú ý mọi người nhìn về chín bậc thang rồi khẽ bước lên bậc
thang, một bước... năm bước.. và rồi cũng không ngoài ý muốn của mọi người đi
tới bước thứ bay, chỉ là khi nàng bước lên bậc thứ bảy lúc cũng lập tức phải
dừng lại, dù nàng có cố gắng thế nào cũng không thể bước tới, là như vậy gần
gũi lại là như vậy xa xôi.

"Ầm." Cùng lúc nàng kiệt lực lúc thiên không cũng theo đó một bộ chiến y bay
ra, bộ này chiến y trên mang theo nhàn nhạt thời gian lực lượng, hiển nhiên là
theo thể chất của Hoặc Thiên mà ban thưởng.

Nhìn bộ chiến y kia Hoặc Thiên cũng thu hồi rời đi xuống, hiển nhiên nàng biết
mình đã là cực hạn.

"Ta tới thử xem." Nhìn bước lên tầng thứ bảy vậy mà có phần thưởng Vô Tâm băng
lãnh hai mắt cũng có chút muốn thử chậm rãi nói. Nói xong hắn bước lên một
bước, cũng không ngoài dự đoán của mọi người, leo lên bảy bước lúc lập tức
dừng lại, theo đó hắn cũng đạt được một kiện chiến y rồi trở về.

"Huynh thử xem." Hoặc Thiên thấy Vô Tâm cũng không thể đi lên bước thứ tám lúc
nhìn Lạc Thiên khẽ nói, trong giọng nói trong mang theo hiếu kỳ cùng chờ mong,
nàng cũng muốn biết Lạc Thiên sau khi chuyển thế rốt cuộc là mạnh tới mức nào.

Cái này chín bậc thang áp lực tùy theo cảnh giới, cho nên dù Lạc Thiên chỉ là
Nhân Tôn vậy áp lực của hắn sẽ cũng tùy theo cảnh giới mà đo lường, tất nhiên
cái này cũng có chút không công bằng, dù sao Lạc Thiên bây giờ chỉ là Nhân Tôn
cảnh, vẫn chưa thể rèn luyện tới mức tận cùng chiến lực của mình, nhưng mà thế
giới này vốn là không công bằng như vậy.

"Được thôi." Nhìn chín bậc thang Lạc Thiên cũng gật đầu rồi bước lên.

Mà nhìn Lạc Thiên bước lên lúc mọi người thần sắc chăm chú lại, bọn họ cũng
rất muốn biết kẻ mà ngay cả Đông Thắng đệ nhất thiên kiêu đều bình luận là quá
yếu rốt cuộc đi lên mấy bước.

Mà cũng không ngoài dự đoán, Lạc Thiên bước lên tầng thứ năm...sáu,bảy.
Nhìn hắn bước lên tầng thứ bảy lúc Đông Thắng mấy người khuôn mặt cô rút, hiển
nhiên không ngờ chỉ là Nhân Tôn vậy mà có thể phát huy chiến lực tới mức này.

Mà bên kia từ đầu không nói Vương Nhân khuôn mặt băng lãnh trong lại mang theo
không cam lòng, bởi vì khi Lạc Thiên bước vào bậc thứ bảy lúc hắn biết mình đã
thua.

Mà một bên Hạ Sương thần sắc từ đầu tới cuối không thay đổi, chỉ là sâu trong
đôi mắt kia tản ra một loại khiến người không bắt được ánh mắt.

"Ầm."Một tiếng, Lạc Thiên trực tiếp bước lên bước thứ tám lúc không gian bắt
đầu lắc lư, tựa như chào đón hắn lại tựa như hưng phấn vì đã rất lâu không ai
bước lên tầng thứ tám một dạng.

"Dễ như vậy sao?." Lạc Thiên thần sắc tự nhiên như không bị áp lực hơi kinh
ngạc chậm rãi nói, hắn tuy rằng biết mình rất mạnh nhưng khi hắn bước lên tầng
thứ tám lúc áp lực hẳn là tăng lên rất nhiều mới đúng, chỉ là không ngờ lại
tăng lên yếu như vậy, xem ra hắn chiến lực đã không có cái gì có thể đo đếm
được, mặc dù không có Thần Hỏa nhưng mà chiến lực tự thân không nhờ Thàn Hỏa,
thể chất.. đã vượt qua Chí Tôn rất nhiều.

Mà nghe Lạc Thiên nói mấy người xung quanh suýt ngã sập xuống, bọn họ quả thật
muốn chửi má nó, đã đi lên tầng thứ tám vậy mà còn bảo dễ dàng, đây quả thật
là trực tiếp đánh mặt bọn họ.

"Ầm."Không gian lắc lư lại lập tức càng thêm rung động, Lạc Thiên trực tiếp
bước lên tầng thứ chín. Mà khi hắn bước lên bậc thứ chín lúc cả Thông Thiên
Sơn đều lắc lư, chúng tản mát ra cửu thải quang mang vờn quanh Thông Thiên
Sơn, tựa như đang chào đón một dạng.

"Ầm." Lại một tiếng vang lên, Lạc Thiên tự tại bước vào tầng thứ chín lúc khẽ
thử bước thêm một bước nữa, hắn cũng muốn xem nơi này có tầng thứ mười được ẩn
dấu giống như ở Kim Quy không gian hay không, nhưng mà lúc hắn bước lên lúc
phía trước tựa như có một bức tường vô hình chặn lại vậy.

"Không lẽ không có tầng thứ mười?." Lạc Thiên có chút ngoài ý muốn khẽ nói. Dù
sao hắn bước vào tầng thứ chín lúc nếu không có tầng thứ mười vậy nên được
phần thưởng mới đúng, vậy mà bây giờ hắn lại không có, cái này khiến hắn nghĩ
tới hẳn là có mười tầng mới đúng.

"Trời đánh chết tên này hộ cái." Nhìn Lạc Thiên bước vào tầng thứ chín lúc mọi
người đã tuyệt vọng, vậy mà bây giờ lại nghe hắn nói muốn bước lên tầng thứ
mười lúc không khỏi khiến người có thổ huyết xung động. Bọn họ đã không thể
đoán được hắn mạnh bao nhiêu rồi, dù sao tầng thứ bảy sánh ngang với Đạo Thần,
tầng thứ tám sánh ngang với Chí Tôn, tầng thứ chín thì đã là Chí Tôn trung Chí
Tôn, nếu bây giờ mà có tầng thứ mười nữa vậy bọn họ không biết nói gì cho
phải.

"Ầm." Liền bọn họ đang cầu nguyện lúc Lạc Thiên trực tiếp dùng toàn lực đạp
vào tấm chắn phía trước kia một cái, lập tức bức tường vô hình trước phá toái
ngay lập tức. Mà sau đó Lạc Thiên không hề chần chờ khẽ bước vào một cái, sau
đó biến mất tại chỗ.

"Có tầng thứ mười sao?." Nhìn Lạc Thiên vậy mà đánh vỡ tầng ngăn cách kia mọi
người trợn tròn đôi mắt khẽ kêu một tiếng.

"Đích thật có tầng thứ mười, hơn nữa hắn còn leo lên được." Nhìn Lạc Thiên
biến mất Đông Thắng mấy người nội tâm nổi sóng khẽ nỉ non, hiển nhiên bọn họ
cũng thấy được một ít mà những người khác không thấy.

"Ha ha, không ngờ lại có tầng thứ mười, lần này chỗ tốt không biết là tạo hóa
tự thân hay tạo hóa ngoài thân." Hoặc Thiên nhìn Lạc Thiên biến mất không lo
lắng mà vui mừng cười nói.

Một bên Vô Tâm cũng có chút ngoài ý muốn rồi giữa im lặng.

...

Tại một không gian trong, Lạc Thiên đang ngồi xếp bằng, xung quanh hắn có vô
số phù văn có mười loại màu sắc bao quanh, mà phía dưới hắn thì Thập Thiên Phù
Cơ đang điên cuồng xoay tròn hấp thu lấy những này phù văn rồi chậm rãi chuyển
hóa truyền vào Lạc Thiên.

Lần này Lạc Thiên được chỗ tốt không phải là cái gì đồ vật, mà là được một
luồng sức mạnh của Thông Thiên Sơn ban thưởng để tẩm bổ nguyên thần. Bở vì
Thông Thiên Sơn có linh cho nên có thể cảm nhận được thiếu sót của Lạc Thiên
cho nên ban thưởng cho hắn một loại tạo hóa để nguyên thần lớn mạnh hơn, mà
cái này tọa hóa sau này nguyên thần của hắn lớn mạnh tới nhất định về sau sẽ
phát huy tác dụng càng lớn.

Mà lần này bởi vì Lạc Thiên nguyên thần là Thập Nhị Trảo Thần Long cho nên cần
năng lượng nhiều hơn bình thường, chính vì vậy theo hắn nghĩ cho dù có hấp thu
được tạo hóa vậy cũng sẽ không tăng trưởng được bao nhiêu.

Xung quanh Lạc Thiên chậm rãi nổi lên phù văn, bên trong Nê Hoàn Cung đang nằm
đấy Tập Nhị Trảo Thần Long khẽ hấp lấy tạo hóa lần này, mà mỗi lần nó hấp một
cái thì nguyên thần sẽ ngưng thực lên rất nhiều.

Mười ngày sau, Lạc Thiên hai mắt mở ra, khẽ thở ra một ngụm trọc khí, cảm nhận
nguyên thần của mình đã lớn mạnh lên rất nhiều không khỏi nở nụ cười rồi biến
mất tại chỗ.

Thông Thiên Sơn bên ngoài, khi Lạc Thiên biến mất lúc đã rời đi rất nhiều tu
sĩ. Mà ở bên ngoài Đông Thắng cùng mấy thiên tài vũ trụ khác đều đang ngồi xếp
bằng chờ đợi, bọn họ cũng muốn xem Lạc Thiên lần này đi ra rốt cuộc sẽ mạnh
lên bao nhiêu.

Một bên Hoặc Thiên cùng Vô Tâm cũng vậy, đang ngồi chờ đợi lấy Lạc Thiên, đã
mười ngày trôi qua bọn họ cũng không hề rời đi một bước.

"Rắc." Một thanh âm bỗng nhiên vang lên, mọi người nghe được âm thanh lúc lập
tức quay đầu nhìn theo.

Mà theo hướng bọn họ nhìn lại lúc một đầu không gian lập tức vỡ toái, từ trong
đi ra một nam tử khuôn mặt hoàn mỹ Vô Song, mà nam tử này hiển nhiên là Lạc
Thiên. Hắn đi ra lúc khẽ đảo qua mọi người rồi nhìn về Hoặc Thiên hai người,
lách mình một cái lập tức xuất hiện bên cạnh họ.


Nhất Niệm Thiên Chủ - Chương #83