Người đăng: luitan12
Bốn người một lần nữa xuất hiện đã là tại một tòa quảng trường, cái này quảng
trường khác với tất cả mọi nơi trong thành, nó trung tâm trong không hề bị một
vết xước nào, tựa hồ dù bên ngoài có đánh tới long trời lở đất cũng không thể
khiến tòa này quảng trường bị ảnh hưởng.
Xung quanh quảng trường có bốn cái cột tường, một cái cột tường như được khắc
trận pháp, mỗi một cái cột hướng thương khung như có thể chống trời vậy.
Ở giữa tòa quảng trường trong có một cái giường, cái giường này dài tầm năm
thước, rộng tầm hai thước rưỡi, nó xung quanh nổi lên từng tia phù văn bạch
quang.
Khi ngươi nhìn những này phù văn lúc sẽ cảm giác như mình bị đông lại, tựa hồ
chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến linh hồn ngươi bị đóng băng.
“Đây là cái giường băng?.” San San nhìn cái giường như đông lạnh cả linh hồn
kia nghi ngờ hỏi, dù nàng kiến thức rất nhiều nhưng cũng không thể nhận ra đây
là cái gì.
“Đây là Băng Phách giường, nó có thể khiến tu luyện giả có băng thuộc tính
trùng kích Thần Hỏa.” Lạc Thiên nhìn Băng Phách giường nhàn nhạt nói, cái này
theo một ý nghĩa nào đó nó rất giống với Thập Thiên Phù Cơ, nhưng mà hiệu quả
lại kém xa.
“Có thể giúp tu sĩ băng thuộc tính trùng kích Chân Ngã Thần Hỏa?.” San San ba
người kinh hô nói rằng. Cái này cũng không trách bọn họ thất thố, phải biết
tại Thập Thiển trong rất ít thứ có thể giúp tu sĩ trùng kích Thần Hỏa, nếu như
có thật thì dù Tôn Chủ cũng sẽ đích thân tranh cướp để đem về truyền thừa của
mình, cái này có thể nghĩ nó quý hiến thế nào.
“Đúng vậy, lần này Phượng Duyên lên đi, ngươi huyết mạch thiên hướng Âm, thứ
này có thể giúp ngươi trùng kích Chân Ngã Thần Hỏa cực hạn.” Lạc Thiên nhìn
Phượng Duyên dừng một chút rồi nói :” Tất nhiên nó cũng không nhất định có thể
giúp được ngươi, dù sao nó chỉ giúp ngươi đặt nền móng mà thôi, tất cả còn
phải dựa vào ngươi.”
“Ta biết sư phụ.” Phượng Duyên gật đầu trịnh trọng nói rồi đi tới. Chỉ để lại
cho mọi người một cái bóng lưng tràn đầy tự tin.
“Khoan đã.” Lạc Thiên còn chưa nói xong Phượng Duyên đã đi tới. “Oành.” Quả
nhiên, Phượng Duyên vừa bước vào đã bị kích ra.
“Aa, sư phụ, cái này trận pháp làm sao mở?.” Phượng Duyên bị chấn lui về sau
sau đó xấu hổ nhìn Lạc Thiên. Vừa mới tự tin biến mất sạch sành sanh.
“Ha ha.” San San cùng Quân Thiếu Lâm không khỏi nở nụ cười, nàng này quả thật
lỗ mãng.
“Ta còn chưa mở ngươi gấp làm cái gì.” Lạc Thiên lắc đầu cười khẽ nói. Lấy tay
hóa kiếm, nhất kiếm chém qua, vượt qua không gian, mọi thứ tại một kiến này
phía dưới tựa hồ đều lộ về bản chất của nó, tựa hồ đứng trước một kiếm này tất
cả sơ hở đều bị hiển ra trước mặt.
“Rắc.” Trận pháp bị rạch một vết rách, tại một kiếm dưới giống như đầu hũ bị
chém.
“Vào đi.” Lạc Thiên nhìn nàng khẽ nói, hắn cũng muốn biết lần này nàng sẽ
trùng kích được bao nhiêu cái Thần Hỏa. Phải biết Lạc Tộc hậu nhân mỗi đời đều
là mười cái Thần Hỏa, chưa từng có ai ít hơn mười cái, bây giờ nàng lại có
được huyết mạch không kém gì Lạc Tộc, không biết nàng có thể sánh được với các
đời Lạc Tộc trùng kích mười cái hay không.
Phượng Duyên đi theo vết rách đi vào rồi ngồi xuống Băng Phách giường. Khi
nàng ngồi xuống lúc cơ thể nàng tỏa ra từng đoàn phù văn, những phù văn này
như kết nối với Băng Phách giường, tại giờ khác này nàng như tiến vào giai
đoạn Thông Minh Băng Tâm của tu sĩ có băng thuộc tính.
Xung quanh nàng nổi lên từng đợt bạch quang, không gian trong quảng trường bắt
đầu lạnh xuống, dần dần nổi lên từng khối băng, hiển nhiên là bị băng chi lực
ảnh hưởng.
Chân Ngã Thần Hỏa muốn trùng kích thì trước hết phải thức tỉnh ba hồn bảy vía.
Ba hồn đối ứng ba cái Chủ Chân Ngã Thần Hỏa, Bảy Hồn đối ứng với bảy cái Chân
Ngã Thần Hỏa.
Đây là một vấn đề cực kỳ khó khăn, bởi vì rất nhiều người sinh ra đã không thể
thức tỉnh được tất cả trong ba hồn bảy vía, thậm chí có những người sinh ra đã
thiếu thốn ba hồn bảy vía, cái này khiến cho bọn họ không thể hoàn mỹ mở ra
mười cái Chân Ngã Thần Hỏa.
Còn nếu như có thể thức tỉnh ba hồn bảy vía vậy thì có nghĩ ngươi có cơ hội
trùng kích mười cái Chân Ngã Thần Hỏa. Mà nếu ngươi trùng kích thành công vậy
thì ngươi sẽ lột xác hoàn toàn, chiến lực trực tiếp tăng lên một mảng lớn,
thường thì tu sĩ từ một Chân Ngã Thần Hỏa có thể tăng lên mười lần chiến lực,
hai cái hai mươi… chín cái chín mươi lần, mười cái thì vượt qua cực hạn thành
hai trăm lần.
Từ một ý nghĩ nào đó thì nó có thể sánh bằng Ban Sơ Phàm Thể của Lạc Thiên khi
không vận dụng toàn lực, nhưng cũng chỉ là sánh bằng mà thôi, phải biết Lạc
Thiên thể chất vốn đã vượt qua phạm trù sinh linh, nếu hắn vận dụng toàn lực
mà không sử dụng Chân Ngã Thần Hỏa thì có thể đè đánh mười cái Chân Ngã Thần
Hỏa. Còn nếu sau này hắn trùng kích thành công Chân Ngã Thần Hỏa lúc cả hai
điệp gia vào thì không biết sẽ như thế nào.
Hai canh giờ trôi qua, Phượng Duyên quanh thân nổi lên mười cái sợi bạch quang
phù văn, mỗi phù văn như có linh hồn chuyển động một dạng, chúng là như vậy tự
nhiên mà thành vây quanh Phượng Duyên, tựa hồ như là thân sinh của nàng một
dạng.
“Đã thức tỉnh rồi sao.” Lạc Thiên ba người nhìn mười cái sợi phù văn kia vui
mừng nói, hiển nhiên nếu Phượng Duyên có thể thành công thức tỉnh ba hồn bảy
vía vậy thì nàng có cơ hội trùng kích mười cái Chân Ngã Thần Hỏa.
“Cót—Cót.” Một thanh âm vang lên, Phượng Duyên trên đầu chẳng biết lúc nào bắt
đầu hiện lên một cái vòng tròn như quả bóng, nó mang theo bạch quang như muốn
chiếu rọi vạn thế, cái này vòng tròn là do một sợi phù văn trong mười sợi cuốn
lại mà thành, là như vậy tự nhiên.
Theo sau chín sợi còn lại cũng bắt đầu từng lượt hình thành, chính là đến sợi
thứ mười lúc nó bắt đầu tan ra, chỉ là tan ra sau lại hình thành, cứ như thế
tuần hoàn cuối cùng vẫn miễn cưỡng thành hình.
“Nguyên lực cùng ý niệm không đủ.” San San có chút tiếc nuối nói, hiển nhiên
nàng nhìn ra được Phượng Duyên nguyên lực đã tới cực hạn, mà ý chí của nàng
đang dần yếu đi, tựa hồ có một giọng nói đang bảo nàng dừng lại tại đây vậy.
“Để ta giúp ngươi một tay đi.” Lạc Thiên nhìn đã sắp tới cực hạn Phượng Duyên
nỉn non nói. Hắn hai mắt dâng trào xám quang, một luồng khổng lồ ý chí (Niệm
Lực) mang theo Hư Vô Chi Lực tiến vào trong quảng trường, theo hướng oanh về
Băng Phách Giường.
Theo sau đó chỉ nghe tiếng “Rắc—Rắc.” Băng Phách giường bắt đầu vỡ nát, vô số
phù văn lao ra tán loạn khắp nơi. Nhìn những phù văn kia Lạc Thiên trực tiếp
sử dụng ý chí khóa chúng đem nó vào thân thể Phượng Duyên. Mà lúc này thân thể
nàng như một cái động, nguyên lực đã hết lại bắt đầu bổ sung.
Nếu là bình thường thì không thể có ngoại lực trợ giúp khi đột phá Chân Ngã
Thần Hỏa được, nhưng cái này Băng Phách giường trước đó đã cùng Phượng Duyên
kết nối cùng nhau, mặc dù không phải là hoàn toàn kết nối nhưng cũng xem như
tạm thời bị Phượng Duyên điều khiển. Hơn nữa còn bị Lạc Thiên từ ngoại giới
mạnh mẽ dùng Hư Vô Chi Lực giúp nàng thành chủ của nó, cái này sẽ giúp nàng
hấp thu băng chi lực từ Băng Phách giường.
“Ầm.” Một luồng hơi thở lạnh lẽo tỏa ra, cái thứ mười Chân Ngã Thần Hỏa không
biết lúc nào đã hiện lên, kèm theo đó là một luồng cực lạnh hiển hiện ra. Từ
bên ngoài nhìn thấy Chân Ngã Thần Hỏa lúc ngươi sẽ thấy những cái này Thần Hỏa
có một đoàn Băng Diễm màu trắng, nó tuy nói là diễm nhưng lại là băng tới cực
điểm.
“Thành Công.” San San cùng Quân Thiếu Lâm hai người vui mừng nhìn Phượng
Duyên, bọn họ bốn người xem như cũng quen biết, cho nên thành tâm vui mừng vì
nàng. Hơn nữa bọn họ đều có một quả đạo tâm trong sáng, sẽ không vì một người
khác hơn mình hay bằng mình mà đó kỵ, cái này cũng chính là vì sao Lạc Thiên
mới để hai người theo mình và Phượng Duyên đi tới đây.
Lạc Thiên nhìn Phượng Duyên đang trải qua giai đoạn cuối cùng không nói gì,
nhìn mười cái Chân Ngã Thần Hỏa mang theo băng diễm kia Lạc Thiên xem như thả
tâm xuống.
“Hô.” Phượng Duyên mở mắt kiểm tra tình huống của mình, lúc nhìn thấy mười cái
Chân Ngã Thàn Hỏa lúc không khỏi cuồng hỉ. Đứng dậy chạy ra quản trường nhảy
tới trên người Lạc Thiên ôm hôn một cái rồi kinh hỉ nói :” Sư phụ, ta đã thành
công. Ha ha.”
“Đúng vậy, ngươi làm rất tốt.” Lạc Thiên mỉm cười vuốt ve tóc nàng cười khẽ
nói. Hiển nhiên có được mười cái Chân Ngã Thần Hỏa nàng rất đáng được tán
thưởng.
“Chúc mừng Duyên muội.” “Chúc mừng Phượng tiểu thu.”
San San cùng Quân Thiếu Lâm nhìn Phượng Duyên mang theo vui mừng chúc mừng
nói.
“Đa tạ hai vị.” Phượng Duyên mỉm cười gật đầu rồi nhìn Lạc Thiên cười đắc ý
nói :” Sư phụ, như vậy sau này ta có nói là sư phụ của ngày cũng sẽ không mất
mặt ngài đi.”
“Nha đầu, ngươi thiên phú mặc dù tốt nhưng cũng không phải là đệ nhất, không
nên kiêu ngạo. Còn có làm mất mặt ta hay không thì phải xem ngươi sau này như
thế nào, nhưng tốt nhất nếu bị đánh không nên nói với sư phụ.” Lạc Thiên nhìn
Phượng Duyên cười nhạt nói, hiện giờ thì hắn cảm giác được tại sao năm đó sư
phụ Phượng Vũ khi biết hắn có mười cái Chân Ngã Thần Hỏa lúc thì dù lạnh lùng
như nàng cũng đắc ý khoe khoang với mấy vị tổ sư khác.
Cái cảm giác này dù không phải mình đột phá nhưng lại có cảm giác thành tựu
hơn, giống như mình có thể đạo tạo ra một tuyệt thế thiên tài đã là ghê gớm
lắm vậy.
“Đã biết, hì hì.” Phượng Duyên cười duyên nói, thần thái ở giữa thu lại vẻ đắc
ý, chỉ là không biết nàng nghĩ tới điều gì bỗng nhiên lại cười hì hì vài
tiếng.
“Được rồi, các ngươi phải cố gắng mà tu luyện, bây giờ thế giới sắp tiến hóa,
võ đạo thiên tài sau này sẽ xuất hiện lớp lớp, ta không hi vọng ngươi lười
biếm.” Lạc Thiên bất đắc dĩ gõ đầu nàng một cái rồi trịnh trọng nói.
Đây cũng không phải là hắn nói đùa, dù sao ai biết được khi thế giới thiến hóa
lúc sẽ như thế nào, nói không chừng tới bây giờ Thánh Tôn hiếm thấy nhưng tới
lúc đó Thánh Tôn đi đầy đường cũng không chừng, chuyện tương lai ai biết được.
“Được rồi, bọn ta sẽ cố gắng, dù sao ta cũng muốn là người thứ hai bước lên
thần đàn.” Phượng Duyên tự tin nói, ánh mắt hiếm thấy lộ ra một tia cuồng
nhiệt chiến ý.
San San cùng Quân Thiếu Lâm cũng vậy, bọn họ cũng muốn một trận chiến với các
lộ thiên tài khi thế giới tiến hóa, cho dù rất có thể sẽ thành một hòn đá đặt
chân cho người khác nhưng cũng không tiếc. Người mà, ai không có một mục tiêu
của chính mình, dù biết khó khăn nhưng lại không chùn bước, dù có chết thì có
sao, vẫn vô hối mà thôi.
“Tốt.” Lạc Thiên nhìn mấy người chiến ý tràn đầy tán thưởng một tiếng rồi nói
:” Lần này ta sẽ không đồng hành cùng các người, như vậy các ngươi đi xung
quanh đi, tốt nhất là không nên tách ra.”
“Sư phụ muốn đi đầu vậy, bọn ta không thể cùng đi sao?.” Phượng Duyên có chút
tò mò nói. San San hai người cũng nhìn Lạc Thiên, bọn họ cũng muốn biết hắn đi
đâu.
“Không được, các ngươi không cần phải theo ta, ta còn có việc phải làm.” Lạc
Thiên bình tĩnh lắc đầu nói. Lần này hắn muốn lấy một vật, không muốn đưa mấy
người đi theo làm gì.
“Vậy ngài cẩn thận.” “ Lạc huynh cẩn thận.”..”
San San ba người thấy Lạc Thiên quyết ý cũng không nói gì, dặn dò đôi câu rồi
rời đi xung quanh Thủy Vực.
Nhìn mấy người rời đi Lạc Thiên lách một cái đã biến mất, tựa hồ hắn chưa từng
xuất hiện tại đây như vậy, hắn cảm thấy cũng là nên lấy món đồ kia, thời gian
cũng đã trì hoãn quá lâu, phải biết thế giới sắp tiến hóa, ai biết được sau
này sẽ có nguy hiểm gì, muốn sống sót thì tốt nhất phải có một vài át chủ bài
mới được.