Kỷ Nguyên Ràng Buộc


Người đăng: luitan12

“Trước hết đi tìm cơ duyên của các ngươi đã.” Lạc Thiên cười nhạt nói, lần đầu
vào đây hắn đã dò xét, Thủy Vực không gian đích thật là có nhiều bảo vật, hắn
còn thông qua La Bàn thôi phát được vài phương hướng bảo vật.

Mặc dù bảo vật kém La Bàn còn không phát sáng nhưng Lạc Thiên truyền niệm lực
vào thì có thể cảm ứng được ngay, mấy món đồ kia tuy không thích hợp với hắn
nhưng với Phượng Duyên ba người lại cực kỳ thích hợp.

Lạc Thiên dẫn đầu đi tới, tại đây xung quanh có một số yêu thú nhưng đều bị
Lạc Thiên trực tiếp đánh giết. Cũng không bao lâu, bốn người đã đi tới một cái
phế tích.

Từ bên ngoài nhìn vùng phế tích này, mọi người sẽ liên tưởng tới đây là hẳn là
một tòa thành trì, mặc dù nó đã bị đánh sập nhưng vẫn cỏ thể nhìn thấy được
những móng trì chắc chắn kia. Khí tức xung quanh hoang tàn mà vắng vẻ, ở giữa
vùng phế tích có từng hố sâu như thâm uyên, chúng như bị một thứ gì đó sắc bén
đam thủng.

Tại những hố sâu trong còn có nhàn nhạt thương ý lưu lại, tựa hồ dù thời gian
có trôi qua bao lâu thì cái này thương ý vẫn cứ trường tồn bất diệt, hiển
nhiên tòa phế tích này đã từng có một trận đại chiến xảy ra.

“Vùng này không gian lẽ nào đã từng bị người tấn công sao?.” Nhìn hố sâu như
thâm uyên còn sót lại thương ý kia Quân Thiếu Lâm không khỏi tò mò nhìn Lạc
Thiên hỏi một chút, hiển nhiên dưới cái nhìn của hắn Lạc Thiên biết rất nhiều
chuyện, mặc dù hắn nghe Phượng Duyên nói Lạc Thiên không phải là người của
Trường Minh đại lục nhưng hắn vẫn nhịn không được hỏi một câu.

“Không phải là bị tấn công, mà là tự tàn sát lẫn nhau.” Lạc Thiên nhìn mảnh
phế tích lạnh nhạt nói.

“Vậy tại sao lại tàn sát, kỷ nguyên đã qua, bọn họ hẳn là tự mình giúp đỡ nhau
mà sống mới đúng chứ.” San San có chút kỳ quái hỏi, cái này cũng không trách
nàng không hiểu, bởi vì dù sao trước mặt nguy cơ nhân loại thường giúp đỡ cùng
hỗ trợ lẫn nhau để trải qua thời kỳ khó khắn mà không phải tàn sát lẫn nhau
mới đúng.

“Tài nguyên, sinh tồn.” Lạc Thiên lạnh nhạt nói :” Khi kỷ nguyên kết thúc, tài
nguyên bắt đầu khan hiếm, mà bọn họ vì muốn có thực lực để có một cuộc sống
yên ổn nên đã cầm kiếm lên chém đã từng là chiến hữu của mình để tránh cướp
tài nguyên. Cũng chính vì vậy, một trận nội chiến đã xảy ra.”

Đối với cái này Lạc Thiên không tốt cho ý kiến, dù sao tu đạo vốn là đoạt
thiên tạo hóa mà tiến tới, nếu không có tài nguyên vậy thì tu sĩ sẽ rất khó
tăng lên cảnh giới, hơn nữa bọn họ cũng chỉ vì sinh tồn nên mới làm như vậy,
đối với cái này bất đồng lập trường trong Lạc Thiên cũng không có gì để nhận
xét.

“Lúc đó bọn họ bắt đầu chiếm địa bàn, cướp đoạt tài nguyên, trong thời kỳ đó
kẻ nào cướp đoạt được nhiều nhất vậy kẻ đó là người sống sót sau cùng.” Lạc
Thiên lạnh nhạt nhìn vùng phế tích rồi nói tiếp :” Đáng tiếc, bọn họ không
biết cách gieo trồng linh dược cùng sáng tạo tài nguyên nên bọn họ cuối cùng
cũng không thể sống tới hiện tại.”

“ Nói vậy cái này chắc hẳn là vì thời đại chiến loạn đó, mọi thứ đều tới quá
nhanh, nhanh tới nỗi bọn họ không có thời gian để làm chuyện khác, chỉ có thể
dùng nhanh nhất tốc độ để cướp đoạt tài nguyên, nếu không tới lúc hết vậy mọi
thứ đều không có ý nghĩa.” San San nghe Lạc Thiên nói không khỏi suy nghĩ rồi
nói ra suy đoán của mình.

“Thông minh, đích thật là như vậy, dù sao kỷ nguyên kết thúc lúc bọn họ muốn
có càng nhiều tài nguyên thì chỉ có cướp đoạt mà không phải là trồng trọt, hơn
nữa dù trồng trọt để sinh ra linh dược mới cũng chưa chắc đủ bọn họ dùng, cho
nên bọn họ dùng cách trực tiếp nhất là cướp đoạt.” Nói tới đây Lạc Thiên khỏi
khỏi cảm khái nhân tính con người cùng những sinh vật khác.

Dù sao vì sinh tồn mà cướp bóc cũng không có gì đáng trách, đây đã bản tính
nguyên thủy của tất cả sinh linh, muốn thay đổi đó là điều không có khả năng.

“Lần này chúng ta tới đây là vì cái gì.” Phượng Duyên nhìn đông nhìn tây một
lát không thấy gì ngoài một mảnh phế tích ra thì có chút kỳ quái hỏi.

Lạc Thiên không trả lời mà dùng niệm lực mở ra Thiên Nhãn nhìn xung quanh, lần
này hắn tới là vì La Bàn chỉ hướng bên này có bảo vật, hắn cũng chưa biết đây
là cái gì.

Tại niệm lực thôi động Thiên Nhãn phía dưới, mọi thứ đều là như vậy lộ ra bản
chất, vạn vật đều vô căn cứ hiện ra bản nguyên của nó. Tại một vùng phế tích
trong Lạc Thiên thấy được vài món đò, hắn đoán đây hẳn là món đồ cần tìm.

“Đi thôi.” Lạc Thiên dẫn đầu ba người đi tới một nơi phế tích khác. Mấy người
thấy Lạc thiên đi cũng đi theo, bọn họ cũng rất muốn biết lần này là cái gì
bảo vật.

Tại một vùng phế tích trong, Lạc Thiên đi tới một vùng nhìn như đã từng là một
tòa biệt viện, Lạc Thiên đi tới một căn phòng đứng tại đó, một chân dùng lực
khẽ dậm một phát “Oanh” đại địa đều vỡ nát, phía dưới lộ ra một cái lối ngầm.

“Đi thôi.” Lạc Thiên không quay đầu lại bước vào, tại đây tuy rằng chỉ là hắc
ám nhưng mấy người đều là tu sĩ nên hắc ám không ảnh hưởng gì bọn họ. Mấy
người đi tới một căn phòng rộng lớn, tại đây trong bóng tối trong có một chùm
sáng mang theo nhàn nhạt kim quang.

Mấy người nhìn kỹ kim quang lúc đã thấy một thanh trường kích, nó dài tầm bốn
trượng, lưỡi kích sắc bén như đâm thủng thương khung, chọc thủng trời cao,
trên thân nó tản mát ra một cỗ sát khí khiến lòng người phát lạnh, chỉ cần một
cỗ sát khí này thôi không phải ai cũng có thể tới gần.

Vừa nhìn cây trường kích lúc Quân Thiếu Lâm đã không dời mắt nhìn nó, ánh mắt
nóng cháy như có thể thiêu đốt mọi thứ nhìn về trường kích, hiển nhiên hắn
động tâm với trường kích này. Nhưng mà hắn không lên tiếng, vẫn dữ vững đạo
tâm, mặc dù hắn muốn có được cây trường thương nhưng lại không phải là tham
muốn, đây chỉ là thuần túy yêu thích mà thôi.

Lạc Thiên vẫn chú ý mọi người, thấy Quân Lâm Thiếu thủ vững đạo tâm lúc tán
thưởng gật đầu, dù sao không phải ai cũng có thể bỏ qua được cám dỗ đối với
món đồ thích hợp với mình.

“Vụt.” Lạc Thiên nhất niệm khóa chặt trường kích, tại nhất niệm phía dưới quản
chi trường thương có thể đâm phá thương khung cũng không thể phản kháng, trực
tiếp bị trấn áp.

Trấn áp trường kích xong Lạc Thiên ném cho Quân Thiếu Lâm rồi nói :” Cái này
cho ngươi, xem như trả tiền vé đã ngồi thuyền ngươi.”

Đang nhìn trường kích lúc bỗng nhiên thấy Lạc Thiên ném tới thì sững sờ, còn
chưa kịp phản ứng đã nghe Lạc Thiên nói đưa cho mình thì không khỏi ngẩn ra.
Cuối cùng hắn cũng không từ chối, bở vì mấy ngày qua xem như cũng hiểu sơ về
Lạc Thiên, hắn đã đem đồ cho đi thì sẽ không lấy lại. Thu hồi tâm tình nhìn
Lạc Thiên cúi đầu bái một nói :” Đa tạ Lạc huynh thành toàn.”

“Không sao, ta ở trên trường kích cảm nhận được Tôn Chủ máu huyết, cho nên nói
ngươi không nên làm hỏng uy danh của nó.” Lạc Thiên không sao cả rồi nhìn cây
trường kích nói.

“Cái gì, không lẽ nó đã từng giết Tôn Chủ sao?.” San San ba người không khỏi
giật mình rồi nói :” Nhưng nó chỉ là một Thánh Binh thôi mà.”

“Ha ha, Thánh Binh thì đã làm sao, cho dù một cây cỏ trong tay cao thủ cũng có
thể thành một thanh tuyệt thế bảo kiếm, hơn nữa các ngươi chưa từng thấy binh
khí giết qua Tôn Chủ nên không biết, nhưng ta sẽ không sai lầm, trên nó đích
thật có mùi huyết cùng sát khí của Tôn Chủ.” Lạc Thiên nhìn mấy người giật
mình thì cười khẽ nói. Năm đó hắn cũng không phải là không giết qua Tôn Chủ
nên không thể sai được.

“Được rồi, ta thấy ngươi chỉ mới có hai món Bổn Mạnh Chân Khí, không bằng
luyện hóa nó đi, dù sao bây giờ còn có ta trợ giúp.” Lạc Thiên nhìn Quân Thiếu
Lâm bình tĩnh nói. Tu sĩ thường đến nhân Nhân Tôn là có thể tìm kiến Bổn Mệnh
Chân Khí, nhưng nếu như ngươi chưa có bảo vật thích hợp vậy thì chờ sau này
cũng không sao.

“Như vậy phiền Lạc huynh trợ giúp cùng hai vị hộ pháp cho.” Quân Thiếu Lâm
cũng không lo lắng ba người sẽ hại mình, quả quyết ôm quyền rồi ngồi xuống bắt
đầu luyện hóa.

“Ket—ket.” Mi tâm Quân Thiếu Lâm nổi lên từng cái phù phăn, phù văn này hóa
thành một sợi Tâm Linh Chi Tơ rồi quấn tới trường kích.

“—Rù rù.” Trường kích không cam lòng làm chân khí bắt đầu phản kháng, một cỗ
thương mang phá không mà ra, không gian xung quanh bị phá toái, tại cỗ thương
mang này phía dưới quản chi Tiên Thần đều muốn tránh lui, vạn vực đều run rẩy
trước nó.

Nhìn trường kích phản kháng Lạc Thiên nhất niệm khóa chặt nó, một cỗ niệm lực
khổng lồ trào ra, tại khổng lồ niệm lực này phía dưới vạn vực đều bị nhẫn
chìm, Thập Thiên đều có thể bao phủ, nó tựa như thương thiên lĩnh vực, trực
tiếp quyết ngang Thập Thiên Vũ Trụ.

Tại cỗ niệm lực của Lạc Thiên phía dưới, trường kích phản kháng bắt đầu yếu
bớt, nó dần dần đạt được liên hệ cùng Tâm Linh Chi Tơ.

Quanh thân Quân Thiếu Lâm nổi lên từng trận phù văn, cũng không bao “Oành” một
tiếng thật lớn, một cỗ bá tuyệt thiên hạ, sắc bén thương mang phá không lao
lên thương khung, này thương mang như muốn gào thết đọ sức cùng thiên địa, tại
thương mang phía vạn thú trong Thủy Vực đều gào thét. Chỉ nhìn thương mang
thôi đã khiến lòng chúng phát lạnh, tựa như nó bất cứ lúc nào cũng có thể đâm
xuyên bọn chúng.

Không tồi, mặc dù bởi vì không gian nên không thể đột phá, nhưng chiến lực
mạnh lên rất nhiều.” Lạc Thiên nhìn Quân Thiếu Lâm luyện hóa xong trường kích
vậy mà tăng lên chiến lực lúc thì tán thưởng nói, hiển nhiên Quân Thiếu Lâm
tuy xuất thân không được cao nhưng cũng không thể hạn chế tiền đồ của hắn.

“Đúng vậy, với chiến lực của hắn bây giờ e rẳng đủ vào top mười trong cùng thế
hệ của Lục Cung.” San San cũng gật đầu tán thưởng nói, mặc dù chiến lực kia
còn không làm gì được nàng nhưng cũng không thể khinh thường.

“Lợi hại bao nhiêu cũng không có sư phụ ta lời hại.” Nghe San San khen Quân
Thiếu Lâm lúc Phượng Duyên không quan trọng nói, hiển nhiên dưới cái nhìn của
nàng dù Quân Thiếu Lâm có mạnh bao nhiêu cũng không thể bằng được Lạc Thiên.

Đối với câu nói của nàng San San cùng Lạc Thiên cười nhạt không nói.

“Hô.” Tầm một nén nhang sau Quân Thiếu Lâm tỉnh lại, cảm nhận được chiến lực
hiện giờ của mình không khỏi kích động, cuối cùng hắn vẫn bình tĩnh lại nhìn
Lạc Thiên ba người bái một cái rồi nói :” Đa tạ Lạc Thiên huynh trợ giúp, đa
tạ hai vị hộ pháp.”

“Không sao, chỉ là tiện tay mà thôi.” Lạc Thiên thay hai người trả lời luôn
khẽ nói. Mấy ngày nay Quân Thiếu Lâm vẫn theo bọn hắn, hơn nữa làm người cũng
không tệ nên Lạc Thiên xem như là thưởng cho hắn, còn sau này con đường thì
phải dựa vào hắn mà thôi.

“ Đi thôi, chúng ta đi mục tiêu tiếp theo.” Lạc Thiên nhìn ba người rồi đi
hướng bên ngoài.

“Sư phụ, lần này bảo vật sẽ cho ai đây.” Phượng Duyên có chút chờ mong nhìn
Lạc Thiên nói. Mặc dù nàng có Thiên Tinh Cung nhưng trước đó Lạc Thiên đã nói
tốt nhất không nên để nó xuất hiện lúc cảnh giới còn thấp nên nàng không sử
dụng.

“Đi rồi sẽ biết, yên tâm, cuối cùng cũng sẽ có phần của người.” Lạc Thiên nhìn
nàng bình tĩnh trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười nhàn nhã nói. Hiển nhiên nội
tâm hắn hiện giờ cũng đã xem nàng như là người nhà, thậm chí từ một ý nghĩa
nào đó trong nội tâm hắn nàng cũng không kém hơn Lạc Tuyết.

“Vậy còn San San thì thế nào.” Phượng Duyên chỉ vào San San bên cạnh rồi nói,
hiển nhiên nàng cũng muốn San San có một chút chỗ tốt, mặc dù các nàng xuất
thân cao quý nhưng có thể tự mình đi ra lịch duyệt rồi kiếm được cũng là một
điều có ý nghĩa.

“Được rồi, ngươi cùng San San nếu có món đồ thích hợp thì ta sẽ cho.” Lạc
Thiên có chút bất đắc dĩ nhìn Phượng Duyên rồi chuyển qua San San khẽ nói,
hiển nhiên nếu thích hợp thì hắn sẽ đem cho các nàng, nhưng nếu không có vậy
thì để lần sau có cơ hội hãng nói vậy.


Nhất Niệm Thiên Chủ - Chương #40