Biểu Tỉ


Người đăng: luitan12

“Lúc nào đi vậy.?” Lạc Tuyết nghe nói là Tương Kim Ngọc Tham thì cũng động
tâm, hiển nhiên đối với Địa Tôn cảnh nhất trọng như nàng tới bây giờ vẫn rất
cần thiết.

“Càng nhanh càng tốt.” Ngọc Nhan nhìn Lạc Tuyết khuynh thành cười nói.

“Được, vậy muội vào chuẩn bị.” Suy nghĩ một lát rồi Lạc Tuyết đồng ý rồi nói.

Trong biệt viện chỉ có lại hai người, Lạc Thiên cùng Ngọc Nhan không khỏi có
cút im lặng, cuối cùng vẫn là Lạc Thiên nhìn nàng rồi nói :” Ngươi sẽ rời đi
Thiên Đồ đại lục phải không?.”

Không khí im lặng trong bỗng nhiên nghe được Lạc Thiên nói như vậy ngọc Nhan
ngẩn ra rồi bật thốt :” Làm sao ngươi biết.”

Phải biết nàng chỉ có ý đồ rời đi nhưng chưa có thời gian cụ thể, không ngờ
Lạc Thiên vậy mà có thể đoán ra được.

“Bộ tộc các ngươi muốn ngươi tới Thiên Đồ đại lục để lấy hai món kia đi?.” Lạc
Thiên không trả lời mà lạnh nhạt nhìn nàng rồi nói.

Hắn biết năm đó khi ông nội mình triệu hoán Thập Thiên Phù Cơ cùng Cửu Xích
Phong Thiên thì đã có rất nhiều tồn tại để ý, chỉ là chắc có lẽ bọn họ không
thể tới được không gian kia nên tạm thời từ bỏ mà thôi, trước đó nếu hắn không
phải Lạc Tộc hậu nhân thì e rằng cũng không thể vào được không gian kia. Lần
đầu nhìn thấy nàng hắn đã biết nàng là bộ tộc kia nhân, hơn nữa huyết thống
rất mạnh.

Theo như Lạc Thiên được biết thì ngoại trừ Lạc Tộc hắn huyết mạch được phân
làm thập sắc ra thì mấy tộc kia huyết mạch được phân làm cửu sắc, mà hắn có có
thể cảm nhận được huyết mạch của nàng là ở tầm bát phẩm đỉnh phong, lần này họ
muốn Ngọc Nhan tới lấy hai món đồ kia hẳn là vì tương lai của nàng nên mới cho
nàng tới.

Nhưng bây giờ họ hẳn là biết mình là Lạc Tộc hậu nhân cùng đã lấy được hai món
đồ kia nên từ bỏ ý đồ nhường lại cho hẳn, hiển nhiên họ vẫn nể tình xưa, nếu
không đã phái người đi cướp về rồi.

“Đúng vậy, xem ra ngươi đã nhận ra ta là Thiên Tộc người đi?.” Ngọc Nhan cũng
thu hồi tâm tình rồi bình tĩnh nhìn Lạc Thien nói. Hiển nhiên nàng cũng không
bất ngờ khi hắn có thể cảm nhận được nàng là Thiên Tộc người.

“Phải, nhưng điều này không quan hệ gì với ta, ta chỉ hi vọng sau này ngươi
không có ý đồ gì với Lạc Tuyết, nếu không ta sẽ tự tay giết ngươi.” Lạc Thiên
thừa nhận rồi ánh mắt khóa chặt lại Ngọc Nhan, ánh mắt của hắn trở nên cực kỳ
đáng sợ.

Tại thời khắc này Lạc Thiên đôi mắt đầy rẫy huyết tinh, vạn vật tại đôi mắt
này phía dưới là như vậy không đáng nhắc tới, là như vậy hèn mọn.

Tại giờ khắc này Lạc Thiên như hóa thân làm tu la, tựa hồ tại đôi mắt đó ngươi
sẽ thấy được cái gì là băng lãnh vô tình, ác độc tàn nhẫn, chúng sinh thậm chí
là hắn tại trước ánh mắt này đều như cỏ rác, sát khí tại đôi mắt đó như nhét
đầy thập thiên vũ trụ.

Đối với ánh mắt đáng sợ của Lạc Thiên kia Ngọc Nhan tâm run lên một cái rồi
bình tĩnh lại, nàng là thiên chi kiêu tử, người mang bát phẩm huyết mạch của
gia tộc sinh ra đã tồn tại từ thời sinh linh bắt đầu, hạng người gì nàng chưa
gặp qua, quản chi ánh mắt lại đáng sợ nàng cũng đã gặp qua.

Chẳng qua nàng không muốn có khúc mắc cùng Lạc Thiên nên nhẹ nói :” Ta không
có ý đồ gì với nàng, chẳng qua vì nàng là muội muội của ngươi nên quan tâm
nàng một chút mà thôi.”

“Vì ta?.” Lạc Thiên thu hồi ánh mắt mang theo bất ngờ nhìn nàng, hiển nhiên
không ngờ được câu trả lời sẽ là như vậy. Phải biết hắn cùng Ngọc Nhan nữ tử
cũng chỉ xem như quen biết mà thôi, còn chưa tới mức sẽ vì mình mà quan tâm
tới Lạc Tuyết.

“Đúng vậy, vì ngươi.” Ngọc Nhan nhìn Lạc Thiên rồi cười khẽ nói. Dừng lại một
chút rồi nàng lại nói :” Bởi vì ngươi là biệu đệ của ta!.”

“Biểu đệ của ngươi?.” Lạc Thiên nghe nàng nói giật mình như có điều suy nghĩ.
Năm đó ông nội từng nói mẹ mình là Thiên Tộc người, bây giờ suy nghĩ lại e
rằng Thiên Tộc còn có thân nhân của mình cũng không chừng.

“Đúng vậy, Ông cố của mẹ ngươi cùng ông cố của phụ thân ta là huynh đệ. Mà
ngươi xem như là biểu đệ của ta .” Tựa hồ đối với Lạc Thiên thái đồ rất hài
lòng rồi cười nói.

“Ngươi bao tuổi?.” Lạc Thiên hơi bất ngờ nhìn nàng rồi nghi ngờ hỏi. Hiển
nhiên việc nàng là biểu tỷ của hắn có chút ngoài ý muốn.

“Năm đó khi khi phụ thân ta tới giúp Lạc Tộc các ngươi thì ta cũng đã bị phong
ấn, gần nhất mới bị mở ra phong ấn.” Ngọc Nhan biết Lạc Thiên nghi ngờ cái gì
nên nói. Hiển nhiên năm đó nàng cũng bị phong ấn tới gần đây mới bị trong tộc
mở ra.

“Đã biết, chuyện này sau này sẽ rõ ràng.” Lạc Thiên gật đầu rồi nói, hiển
nhiên năm đó còn có rất nhiều chuyện mà hắn còn chưa tinh tường.

“Sau này có rảnh hãy tới Thiên Tộc một chuyến, trong tộc có mấy vị trưởng bối
rất muốn gặp ngươi.” Ngọc Nhan nhìn Lạc Thiên cười nói. Hiển nhiên trong Thiên
Tộc còn có vài vị được xem như là trưởng bối của Lạc Thiên.

“Sau này nhất định ta sẽ tới.” Lạc Thiên cũng đồng ý, nếu trong Thiên Tộc còn
có mấy vị trưởng bối có quan hệ với phụ mẫu của hắn thì hắn sẽ đi một chuyến.

Cả hai đã làm rõ quan hệ nên nói chuyện khá thân thiết, hàn huyên một lát thì
Lạc Tuyết chuẩn bị xong, cả hai cáo từ rồi rời đi.

Nhìn hai nàng rời đi Lạc Thiên cũng biến mất tại chỗ, hắn lần này xuống núi
hiển nhiên là muốn làm ít chuyện.

Thái Lượng Thành, là một tòa thành tụ tập rất nhiều tu sĩ của Nam Vực, khi
Đoạn Nhận Giới bị Ma Tộc chiếm đóng đã có rất nhiều môn phái phái người tới
đây để đề phòng Ma Tộc tràn vào Thiên Huyền Giới. Tại bên ngoài thành thường
bị Ma Tộc tới quấy rối, nên rất nhiều các đệ tự tới đây chém giết Ma Tộc để
được điểm phân tích.

Bước vào Thái Lượng Thành, Lạc Thiên nhàn nhã đi tới, tại đây tu sĩ đi tới tấp
nập. Lần này hắn tới Thái Lượng Thành trước tiên phải đi tới một cứ điểm của
Ngọc Thanh phái, hắn muốn biết một số tình hình của Ma Tộc tại Nam Vưc.

Ngọc Thanh Lầu, là một cứ điểm của Ngọc Thanh Phái tại Thái Lượng Thành, bước
vào đã thấy rất nhiều người, mà những người này thì có sáu phần là mặc đồ hạch
tâm cùng chân truyền của Ngọc Thanh Phái, hiển nhiên muốn tới đây chém giết Ma
Tộc để lấy điểm phân tích.

“Nghe nói Ma Tộc có mấy thiên tài rất là ghê gớm, lần trước cùng Thanh Huyền
Môn đệ nhất thiên tài Ngô Diệp chiến một trận lưỡng bại câu thương.”

“Đúng vậy, chuyện này gần nhất cũng xôn xao, nghe nói ngoài trừ Ngô Diệp còn
có mấy người như Đỗ Đao, Hướng Thanh … đều bị rất nhiều Ma Tộc thiên tài cầm
chân.”

“….”

Tìm một cái bàn ngồi xuống gọi ra ít món ăn rồi nghe ngống một ít tin tức. Lần
này hắn dự định làm một số việc để dẫn Ma Tộc rời đi Ma Giới tới Nam Vực, càng
nhiều càng tốt, như vậy kế hoạch của hắn mới có thể thành công.

Còn nếu xông vào Ma Giới thì hắn còn chưa nghĩ tới, bởi vì nếu hắn xông vào
thì e rằng có đi mà không có về, phải biết rằng Ma Giới có rất nhiều Ma Tôn,
nếu chúng cảm nhận được Nhân Tộc khí tức tiến vào Ma Giới thì e rằng dù là Hư
Vô Thiên Kinh tu luyện được sáu phần sáu như hắn cũng không dám nói có thể
toàn thân trở ra.

“Oánh nhi, lần này đi không xin phép ngươi nói phụ thân có hay không tức
giân.” Đang ngồi bỗng nhiên Lạc Thiên nghe được một thanh âm quen thuộc, ngẩng
đầu lên quả nhiên là Nam Cung tỷ muội.

“Ài, tỷ tỷ sợ cái gì chứ, chúng ta đây là muốn đi trừ ma vệ đạo, nếu phụ thân
biết cũng không thể trách được chúng ta.” Nam Cung Oánh nhìn tỷ tỷ phàn nàn
lập tức tìm một cái lý do. Hiển nhiên nàng lần này lại giật giây tỷ tỷ trốn ra
khỏi nhà đi tới Thái Lượng Thành.

“Nhưng mà Ma Tộc rất nhiều cao thủ, nếu chúng ta có chuyện phụ thân làm sao
bây giờ.” Nam Cung Thanh Thanh có chút bất đắc dĩ nhìn cô muội muội của mình
nói.

“Không sao, nếu đánh không lại chúng ta chạy là được rồi.” Nam Cung Oánh không
sợ trời không sợ đất nói.

Nghe hai nàng nói Lạc Thiên không khỏi nở nụ cười, hiển nhiên đối với hai nàng
tùy hứng không có bất ngờ.

Nam Cung Oánh dẫn tỷ tỷ nhìn đông rồi nhìn tây, khi thấy Lạc Thiên thì ghé vào
tai Nam Cung Thanh Thanh nói gì đó rồi chạy tới trước mặt Lạc Thiên cười nói
:” uy, biểu đệ thật nhàn nhã à.”

“Các ngươi lại trốn ra ngoài đi.” Lạc Thiên nhìn Nam Cung tỷ muội lạnh nhạt
nói.

“Uy, ngươi biết cái gì, bọn ta đây là đi ra ngoài trừ ma vệ đạo, tại sao có
thể nói là trốn đi.” Nam Cung Oánh không cho là đúng nói. Hiển nhiên nàng mới
sẽ không thừa nhận.

Đối với vấn đề này Lạc Thiên cười nhạt :” Các ngươi nếu muốn sống, vậy hãy rời
khỏi Thái Lượng Thành đi.”

“Hừ, ngươi có thể ở lại, bọn ta tại sao phải rời đi.” Nam Cung Oánh không cho
là đúng, hiển nhiên lần này đã trốn đi nàng sẽ không có ý định về.

“Yêu, đây không phải Nam Cung tỷ muội sao, không biết ngọn gió nào đưa hai vị
tới Thái Lượng Thành vậy.” Bỗng nhiên một giọng nói quái dị vâng lên. Ba người
quay đầu lại thì một đám người đi tới, trong đó có hai người Lạc Thiên nhận
ra, hai người là Tề Hữu, Trường Phong, cùng với một nam tử khuôn mặt thanh tú,
khí tức tầm Vương Tôn nhị tọng, còn lại là một vài tên ăn mặc khác với Ngọc
Thanh Phái.

Nhìn thấy ba người Lạc Thiên không khỏi nở nụ cười, đúng là oan gia ngõ hẹp.

“Hừ.” nhìn thấy ba người Nam Cung Oánh không khỏi hừ một tiếng, hiển nhiên
cũng không xa lạ gì với ba người này.

“Vị này hẳn là tuyệt thế thiên tài Lạc Thiên của Ngọc Thanh Phái đi.” Vị kia
khuôn mặt thanh tú đối với thái độ của Nam Cung Oánh không thèm để ý rồi nhìn
Lạc Thiên nói, hiển nhiên hắn có nghe qua Ngọc Thanh Phái có một Phá Cung nhất
trọng vượt qua được 36 tầng Thông Thiên Tháp.

Đối với nam tử kia hỏi Lạc Thiên cười nhạt không nói, Lạc Thiên có thể nhìn
thấy trong mắt người kia có nhàn nhạt sát ý cùng ghen tỵ, hiển nhiên đối Lạc
Thiên có thể vượt qua được 36 tầng không bằng mà ghen tỵ, đối với mình tài
giỏi hơn mà sinh sát ý.

“Hả.” Thấy Lạc Thiên có vẻ coi thường không thèm trả lời nam tử hai mắt nheo
lại, nhàn nhạt sát ý tỏa ra rồi dấu lại :” Tại hạ Thanh Huyền Môn Ngô Diệp,
nếu huynh đệ không chê chúng ta có thể ngồi cùng một chỗ được chứ?.”

“Muốn ngồi vậy đi chỗ khác, ta đang rất bận, không rảnh ngồi cùng mấy tên phế
vật.” Lạc Thiên bình tĩnh hữu ý vô ý liếc Tề Hữu cùng Trường phong nhàn nhạt
nói.

“Tiểu tử, Ngô Diệp sư huynh muốn ngồi chỗ này đã là rất nể mặt ngươi, ngươi
đừng không biết điều.” Trường Phong thấy Lạc Thiên thấy độ như vậy nổi giận
nói. Hắn muốn mượn cơ hội này để trả thù lần trước Lạc Thiên suýt giết hắn.

“Đúng vậy, đừng có không biết điều, phải biết không biết bao nhiêu người muốn
ngồi cùng Ngô Diệp sư huynh mà không được.” Tề Hữu cũng bỏ đá xuống giếng,
hiển nhiên hắn vẫn còn nhớ tới chuyện lần trước.

“Không nể mặt lại như thế nào?, các ngươi cắn ta đi?.” Lạc Thiên không cho là
đúng cười đểu nói.

“Tiểu tử đừng rượu mời không uống lại uống rượu phạt, Ngô Diệp sư “Bốp”.”
Trường Phong còn chưa nói tiếp đã bị một tát quất bay.

“Nhiều lời.” Lạc Thiên nâng chén trà uống một hớp rồi nhàn nhã nói. Hắn còn
lười nghe mấy tên vớ vẩn nói.

“Các hạ đây là ý gì.” Ngô Diệp khuôn mặt âm trầm nói, từ đầu tới cuối đều bị
đối phương không nhìn đã phẫn nộ tới cực điểm, bây giờ lại ngay trước mặt mình
đánh người bên cạnh.

“Cút” Nhàn nhạt phun ra một chữ từ miệng, Lạc thiên vẫn không nhìn Ngô Diệp
nói.

“Nghe nói các hạ có thể xông qua 36 tầng của Thông Thiên Tháp, như vậy hôm nay
tại hạ cũng muốn lĩnh giáo một chút bất thế chi thuật.” Nói xong không chờ mọi
người phản ứng đã một chưởng.

Một chưởng ấn như ngũ chỉ sơn từ thiên không lao đến. Lấy tuyệt đối trấn áp
lực lượng như muốn đè nát lên Lạc Thiên mà tới.

“Trò vặt.” nhìn chưởng ấn kia Lạc Thiên mí mắt không thèm nhảy phát tay một
cái, không gian xung quanh đông cứng lại, chưởng ấn trực tiếp dừng tại không
trung rồi quay ngược lại ngô Diệp.

“Mở” Thấy chưởng ấn của mình vậy mà phản về Ngô Diệp cuồng hống, năm cái Chân
Ngã Thần Hỏa hiện lên, chúng như năm cái thái dương muốn thiêu tẫn thiên địa.

Tại Chân Ngã Thần Hỏa gia trì phía dưới, khí huyết cùng chiến lực cấp tốc tiêu
thăng, Hiển nhiên hắn muốn ra tay toàn lực trấn sát Lạc Thiên khi còn chưa
trưởng thành.

Tại Chân Ngã Thần Hỏa phía dưới, Ngô Diệp lấy ra một thanh Nguyên Bảo bảo kiếm
trần đầy Vũ Tôn khí tức. Đây là Vũ Tôn bổn mạng binh khí hay còn gọi là Vũ Tôn
chân khí, có thể khiến người sử dụng nó vận dụng được một phần Vũ Tôn thực
lực.

“Vũ Tôn chân khí nha, Thanh Huyền Môn quả thật là xem trọng Ngô Diệp, vậy mà
cái này cũng có thể đưa cho hắn phòng thân.” Mọi người chung quanh nhìn ngô
diệp lấy ra một thanh Vũ Tôn chân khí cảm thán nói.

Lấy ra bảo kiếm Ngô Diệp liệt không xuất một kiếm. kiếm khí nóng bỏng như thái
dương chân hỏa, một kiếm này như vẫn thạch từ thiên không lao tới, tràn ngập
một cỗ cuồng bạo mà hung lệ lao tới.

Lạc Thiên vẫy tay một cái, không gian trước mặt hắn xuất hiện một cái lỗ đen
như muốn thôn phệ vạn vật, lỗ đen như cái miệng của thượng cổ hung thú, nó tựa
hồ có thể nuốt gọn cái này thời không, chỉ cần ngươi dính vào thì quản chi
ngươi lại vô địch cũng chỉ bị thôn phệ chỗ.

Nhất kiếm chém vào lỗ đen. “ Ah” Ah” Hai tiếng la vang lên, phía bên Trường
Phong cùng Tề Hữu bỗng nhiên kêu lên thảm thiết, không biết từ lúc nào phía
sau họ đã xuất hiện một cái lỗ đen, từ lỗ đen đi ra nhất kiếm giống hệt Ngô
Diệp đã chém, hiển nhiên bị chuyển dời không gian tới.


Nhất Niệm Thiên Chủ - Chương #22