Thiên Tinh Tháp


Người đăng: luitan12

Trở về phòng Lạc Thiên khóa lại không gian chung quanh phòng, mở ra không
gian chỗ sâu tiến vào không gian chỗ sâu, mi tâm chiếu sáng, kim quang như
chiếu rọi vạn thế, kim quang hiện ra dần dần hình thành một cái tháp, cái
tháp này màu vàng, như được đúc từ hoàng kim tốt nhất trên thế gian, trên
tháp hiện ra từng tia phù văn màu vàng quấn lấy cái tháp, trên thấp có rất
nhiều đương vân, nó tựa hồ được dùng bằng những khối gạch hình hoàng kim sắp
xếp mà thành.

Khi thấp xuất hiện một cỗ bá tuyệt thiên hạ nổi lên, trên có thể diệt Tiên
Thần, Dưới có thể trấn Minh Ngục, quản chi Vô Địch vạn thế nhân vật đứng
trước tháp này cũng phải kiêng kỵ ba phần.

Đây là Thiên Tinh Tháp, biểu tượng của Thiên Tinh Cung, có thể nói mỗi đời
tiếp theo của Thiên Tinh Cung đều được Thiên Tinh Tháp nhận đồng, nó là một
loại pháp bảo có rất nhiều mặt, có thể công, có thể phòng …

Không nói hai lời, Lạc Thiên mi tâm lóe sáng ra nhàn nhạt kim quang nối thẳng
tới Thiên Tinh Tháp, kim quang trên mi tâm của Lạc Thiên như được cộng hưởng
vậy, qua một canh giờ Lạc Thiên có thể cảm nhận được mình và Thiên Tinh Tháp
liên hệ, hiển nhiên khi hắn chuyển sinh đã chặt đứt liên lạc với Thiên Tinh
Tháp, bây giờ chỉ cần bỏ ra chút sức lực là có thể dễ dàng khiến Thiên Tinh
Tháp nhận chủ.

Thân ảnh biến mất, một lần nữa xuất hiện đã là tại một không gian khác, tại
đây có một không gian rộng lớn, xung quanh có núi rừng, cây cối cao tới vạn
trượng . Nếu nói riêng về độ lớn thì Thiên Tinh Tháp bên trong không kém chút
nào với Thiên Đồ đại lục.

Tại không gian rộng lớn đi một vòng, cảm giác được từng tia thiên nhiên khí
tức của mảnh không gian này, Lạc Thiên hít một hơi thật dài.

“ Là cảm giác này “ Ngửi mùi vị quen thuộc của không gian, hít không khí nơi
đây, Lạc Thiên không khỏi cảm khái . Mặc dù chỉ mới hơn mười hai năm nhưng cứ
như lần đầu tiến vào đây vậy.

Tại một căn phòng trong trận pháp, phía trên có một cái dường được làm bằng
gỗ, phía trên bằng phẳng, còn phía dưới có rất nhiều rễ gỗ, chúng được sắp
xếp quấn lấy nhau như bốn cái cột để dữ cân bằng cho chiếc dường.

Đây là một trăm ức năm Niên San Cổ Thụ, ngồi lên nó có thể khiến người giảm
xuống tỷ lệ tẩu hỏa nhập ma, có thể khiến người dễ tiến vào ngộ đạo cảm giác
, hơn nữa có thể tránh né thời gian an mòn, mặc dù có rất nhiều thứ có thể
khiến người làm được như Niên San Cổ Thụ, nhưng lại không thể có hiệu quả
mạnh mẽ như Niên San Cổ Thụ được, có thể nói nếu chiếc dường này để lộ ra vạn
giới thì không biết bao nhiêu người vì đó mà điên cuồng.

Lạc Thiên tiến tới Niên San Cổ Thụ ngồi xuống, vẫy tay một cái phù văn hiển
hiện, xung quanh thời gian bắt đầu gia tốc, đây là một trong những kỹ
năng của Thời Không Chi Thư, có thể gia tốc cùng chậm lại thời gian, nếu
là bình thường cứ như vậy gia tốc thời gian thì thân thể sẽ nhanh
chóng già đi, tuổi thọ cũng sẽ theo thời gian mà mất, nhưng khi hắn
ngồi ở Niên San Cổ thụ trên thì quản chi thời gian cũng không thể
mài mòn tuổi thọ của hắn.

Niên San Cổ Thụ không chỉ giảm tâm ma cùng giúp người ngộ đạo, nó
còn một phụ trợ đó là Tĩnh Chỉ cơ thể, quản chi ngươi ngồi ở nơi
này trăm triệu ức năm tháng thì thời gian cũng không thể mài mòn cơ
cùng tuổi thọ của ngươi.

Gia tốc thời gian bắt đầu, Lạc Thiên từ mi tâm phun ra một màu xám
quang mang, chúng đan xen vào nhau như chúng sinh ra đã là như vậy ,
màu xám quang mang dần dần đan xen thành ba trang giấy.

Mở ra Nguyên Thiên Chi Mâu nhìn xem tờ thứ hai của trang giấy, Lạc
Thiên bắt đầu tìm hiểu tờ thứ hai của Thời Không Chi Thư.

Thời Không Chi Thư có thể nói là một môn võ học rất thâm ảo, nếu ngươi
không có duyên với Thời Không Chi Thư thì quản chi ngươi thần thông vô
địch, quản chi ngươi trấn áp vạn thế cũng không thể hiểu, năm đó
Lạc Thiên đã từng đem trang đầu của Thời Không Chi Thư cho mấy vị sư
tổ của Thiên Tinh Cung xem, nhưng cuối cùng không ai xem hiểu cả, mà
họ đều là vô địch đương thời thế mà cũng không hiểu, từ đó có
thể nghĩ muốn xem hiểu Thời Không Chi Thư sẽ khó thế nào.

Ngồi tại trên Niên San Cổ Thụ Lạc Thiên trên người nổi lên vô số phù
văn, nếu có người đạo tâm không kiên định nhìn thấy phù văn kia thì
quản chi ngươi chỉ vô ý liếc nhìn một cái cũng sẽ bị lạc lối tại
đó, nó sẽ khiến ngươi quên đi quá khứ, quên đi hiện tại, cho tới
khi ngươi chỉ còn lại một bộ xác không hồn nữa thì lúc đó ngươi sẽ
tan biến trong mảnh thời gian trường hà.

Thời gian qua đi, cũng không biết qua bao lâu, Lạc Thiên mở mắt ra ,
khi hắn mở mắt ra không có quang mang vạn trượng, cũng không có cái
gọi là cao cao tại thượng như thần linh, có chăng cũng chỉ là tang
thương, đôi mắt đó như nhìn thấu hồng trần ba nghàn trượng, thâm
thúy mà trần đầy ma lực.

"Bảy phần " cũng không biết bao lâu Lạc Thiên thu hồi thời gian gia
tốc nỉn non phun ra hai chữ.

Lần này Lạc Thiên đã tìm hiểu được bảy phần trong Thời Không Chi Thư
, ngồi tại Niên San Cổ Thụ nhìn như chớp mắt nhưng Lạc Thiên biết
mình đã trải qua vạn năm.

Có thể nói ngồi tại Niên San Cổ thụ có thể tránh né thời gian xói
mòn, nhưng mà nếu ngồi quá lâu vẫn sẽ để lại di chứng, chính vì
thế dù có thể gia tốc thời gian nhưng Lạc Thiên cũng không nguyện ý
dùng, hắn không muốn để cho cơ thể của mình trở nên không hoàn mỹ.

Một lần nữa đi xung quanh Thiên Tinh Thấp, khi cảm thấy không có gì thay đổi
Lạc Thiên lóe lên rồi biến mất, một lần nữa xuất hiện đã là trong phòng, vẫy
tay một cái không gian trở về nguyên điểm, mở cửa bước tới Lạc Tuyết căn
phòng.

Vừa tới đã thấy Tâm Nhân bà nội cùng Nam Cung Vân, Nam Cung tỷ muội đang trò
chuyện cùng Lạc Tuyết, cũng không biết nói gì thỉnh thoảng sẽ cười khẽ.

“Khỏe rồi chứ?. “ Đi vào nhìn mấy người gật đầu xem như chào hỏi rồi nhìn Lạc
Tuyết.

“Ca, ta đã không sao “ Lạc Tuyết mỉm cười dơ nắm đấm lên làm một cái thủ thế
ta rất khỏe nói.

“Lần này muội rất mạnh, nếu tính cùng thế hệ ở đương thời đã rất ít có địch
thủ “ Nhìn nàng không sao Lạc Thiên cười nói . Đây không phải là khích lệ Lạc
Tuyết, mà là nói thật, có thể nói ở tuổi này có chiến lực như vậy đã xem như
cùng thế hệ ít địch thủ.

“Uy uy, ngươi có thể nói cho ta Lạc Tuyết là thể chất cùng huyết mạch gì được
không “ Cũng không chờ Lạc Tuyết nói, Nam Cung Oánh đã dành trước nói, tuy
nàng biết trên đời này có hai mươi thần thể nhưng mà nàng còn không giỏi tới
nỗi chỉ cần nhìn là biết được loại nào thần thể, mà lần này nhìn Lạc Tuyết
như nữ chiến thần kia Nam Cung Oánh đã rất hâm mộ cùng hiếu kỳ . Nàng cũng đã
hỏi Lạc Tuyết nhưng mà Lạc Tuyết dữ kín như bưng không nói, cái này khiến
nàng càng hiếu kỳ chuyển sang hỏi Lạc Thiên.

“Là cái gì thể chất cùng huyết mạch “ Tâm Nhan cũng hiếu kỳ nhìn đứa cháu nội
hỏi.

“Muốn biết sao. “ Lạc Thiên thâm trầm nhìn ngoài cửa sổ khẽ nói.

Tuy không nói nhưng mắt to đã nhìn chằm chằm Lạc Thiên, mà trừ Lạc Tuyết ra
mấy người khác cũng ghé tai lắng nghe.

“Đó là . . . không nói được “ Lạc Thiên nhìn ngoài cửu sổ kia không nhanh
không chậm nói. Hiển nhiên hắn mới sẽ không nói ra đấy, ai biết Nam Cung Oánh
cái miệng có thể dữ được không.

“Tiểu tử ngươi dám trêu đùa ta, a a a tức chết ta“ Vốn đang hiếu kỳ mấy người
bỗng nhiên nghe được câu trả lời “Không Nói Được “ thì xạm mặt lại . Nam Cung
Oánh trực tiếp vọt tới muốn cho Lạc Thiên một quyền.

“Được rồi, Oánh nhi “Nam Cung Thanh Thanh có chút bất đắc dĩ dữ lại nhìn Nam
Cung Oánh nói.

“Hừ, thối Lạc Thiên “ Nam Cung Oánh khí xanh mặt lại mắng.

“Được rồi, tiểu Oánh cũng không cần làm khó Thiên Nhi “ Nam Cung Vân nhìn hai
đứa bé cười khuyên giải.

Đối với cái này Lạc Thiên nhún vai biểu hiện vô tội.

Một tháng sau, bên ngoài phía tây biệt viện, bốn tên thủ vệ trông coi Lạc
Thiên bỗng nhiên biến sắc, lấy nhanh nhất tốc độ lao vào trong phòng Lạc
Thiên.

“Không thấy người, chỉ để lại một bức thư.” Một tên thủ vệ trong bón người
khuôn mặt âm trầm kiểm tra xung quanh nói.

“Ta đi báo cho thiếu tộc trưởng, các ngươi lục soát xung quanh đi “ Một tên
trong đó nói xong cũng không đợi người khác nói đã biến mất ngay lập tức.

Tại đại sảnh, Lạc Gia các đời đang bận rộn chuyển hàng, Lạc Tuyết cùng Nam
Cung Vân, Lạc Phong đang chỉ huy phương hướng thì bỗng nhiên cảm nhận được
thuộc hạ tới.

“Sao vậy?.” Nhìn tên thuộc hạ tới Lạc Phong có dự cảm bất hảo nhưng vẫn cố hỏi
.

“Khí tức của Thiếu Gia bỗng nhiên biến mất trong phòng, bọn thuộc hạ đã tìm
nhưng không thấy “ Tên thị về kia khuôn mặt hổ thẹn nói.

“Oành “ Một cỗ khí thế bá đạo từ Lạc Phong tản ra, tựa như một đầu nộ long
đang gào thét vậy, hai mắt nhàn nhạt quang mang nhìn về tây rồi lao nhanh tới
.

Tên thị về cảm nhận được Thiếu Tộc trưởng áp lực mổ hôi sau lưng đã bắt đầu
chảy ròng rã, hiển nhiên Lạc Phong đã đột phá tới vương tôn cảnh, mặc dù khí
thế không phải nhằm vào hắn nhưng vẫn không thể giảm được áp lực.

“Nương, ca sẽ không rời đi chứ. “ Lạc Tuyết khẽ cắn môn nhìn Nam Cung Vân lo
lắng nói.

“Đi xem sao “ Nam Cung Vân cũng bất kể lo lắng lao về phía tây, phía sau Lạc
Tuyết cùng tên thị vệ cũng đuổi theo.

“Nghiệt tử “ Chỉ là vừa đến Lạc Tuyết cùng Nam Cung Vân đã nghe được một tiếng
rống của Lạc Phong, khi hai người chạy tới đã là vườn không nhà trống.

“Thiên nhi nói cái gì “ Nam Cung Vân lo lắng cướp tờ thư từ trong Lạc Phong
tới.

“Khi các ngươi thấy tờ thư này thì ta đã rời đi, lần này ta bắt buộc phải đi
tới Vấn Thiên Sơn Mạch, bởi vì một số nguyên do nên ta không thể nói với các
ngươi được, nhưng ta sẽ sống sót trở về, hơn nữa rất có thể ta sẽ rời đi một
thời gian rất dài, chính vì thế các ngươi cũng không cần phản lo lắng, bảo
trọng, Lạc Thiên “. Nam Cung Vân đọc lá thư xong hai mắt ẩm ướt suýt nữa ngất
đi.

“Con ta “ Nam Cung Vân cả người run rẩy cầm tờ thư nỉ non.

“Nương, ca sẽ không sao đâu “ Lạc Tuyết nhìn nội dung trong thư xog sắc mặt
cũng trắng bệch, nhưng vẫn cố trấn định ôm Nam Cung Vân an ủi, chỉ là không
biết nàng là đang ân ủi Nam Cung Vân hay an ủi mình nữa.

“Được rồi, Tuyết nhi con đưa nương về nghỉ ngơi đi, ta cũng đi ra ngoài tìm
Lạc Thiên.” Lạc Phong có chút đau lòng nhìn Nam Cung Vân rồi nói với Lạc Tuyết
, cũng không chờ Lạc Tuyết nói gì đã lóe lên rồi biến mất.

“ Tuyết nhi, ca con sẽ không sao chứ “ Nam Cung Vân cả người run rẩy hi vọng
nhìn Lạc Tuyết nói, giống như hi vọng nói không sao thì Lạc Thiên sẽ không
sao vậy.

“Nương, ngươi bình tĩnh lại đi, nói không chừng lát nữa phụ thân có thể tìm
được ca ca đấy “ Lạc Tuyết mặt cười trắng nhợt cố gắng an ủi Nam Cung Vân .


Nhất Niệm Thiên Chủ - Chương #13