Người đăng: luitan12
“Oành.” Một tiếng, Kỷ Nguyên Chi Tâm ảm đạm bỗng nhiên trở nên sáng chói, nó
đánh ra một kích, một kích này mỗi nơi đi qua vạn vật hóa thành cát bụi, thời
gian, không gian… tất cả mọi thứ khi tiếp xúc một kích này đều phải tan biến,
nó tựa như có thể xóa bỏ đi cái này Thập Thiên, khiến cả thế gian không còn
nữa vậy.
Khi một kích này xuất hiện lúc cả Thập Thiên kịch liệt lay động, quản chi đang
ở một nơi cực kỳ xa như Trấn Thiên Đế Thần cũng cảm nhận được hủy diệt khí
tức, quản chi Kỷ Nguyên Chi Tâm không phát huy ra thực lực thực sự cũng đủ
diệt tẫn vạn vật.
Khi một kích này đánh ra lúc toàn bộ Vô Cực đại lục cùng mấy đại lục xung
quanh tu sĩ đều thân bất do kỷ phục bái, tựa như chỉ có thể vô lực nhìn một
kích kia đánh tới vậy, sợ hãi lan tràn toàn thân bọn họ.
“Mau dùng thế giới sức mạnh thủ hộ.” Vô Phong thấy một kích kia sắc mặt kịch
biến cuồng quát, lập tức mỗi người liên kết với Vô Cực vũ trụ, một nguồn sức
mạnh vô hình theo đó gia trì thêm phong ấn.
Một kích kia quá kinh khủng, bọn họ dám chắc nếu không dùng thế giới này sức
mạnh vậy cái này Vô Cực đại lục cùng mấy đại lục ở gần đây chắc chắn sẽ hủy
diệt.
Lạc Thiên nhìn Huyền Vấn Thiên thật sâu rồi “oanh” một tiếng, sinh mệnh đang
nhanh chóng giảm xuống lại cực kỳ nhanh hơn nữa, vô cùng sinh mệnh theo bổn
nguyên sinh mệnh trào ra như có thể khiến tất cả vạn vật có thêm sức sống vậy.
Theo đó toàn thân hắn vây quanh một mảnh xanh thẫm, giờ khắc này, hắn đứng
trên thiên không như chân chính Thần, Bất Tử Bất Diệt, sinh mệnh dài dằng dẵng
như hắn có thể tồn tại còn lâu hơn cả thiên địa.
Hắn khí tức như ông lão tuổi xế chiều, nhưng hắn đứng đấy lại cảm giác như đã
trở nên Vĩnh Hằng, cho dù thân xác không có sinh mệnh nữa, không, vẫn còn một
tia nhưng không ai cảm nhận được, giờ khắc này ánh mắt hắn chưa bao giờ sáng
chói, ánh mắt như hai vầng Thái Dương, nó tựa như có thể soi sáng thế gian
khiến cái này thế gian mang tới ánh sáng hi vọng, rồi lại như có thể đốt cháy
cái này thế gian khiến chúng sinh kêu than khắp cả vùng trời vậy.
“Thiên nhi.” Mấy người quen hắn không khỏi chảy ra hai hàng thanh lệ khẽ kinh
hô một tiếng, hắn, hắn thật sự vậy mà dùng sinh mệnh làm giá.
“Oành.” Một tiếng, Hư Vô Thiên Kinh vận chuyển tới cực hạn, Tứ đại Hư Vô Chi
Tư đồng thời rung động bộc phát một thanh âm như sấm sét giữa trời đen, “Vù
vù.” Theo đó Hư Vô Chi Khí từ Lạc Thiên tàn phá bừa bãi mà ra, chúng tụ tập
thành vô số điểm sáng, khi những này vô số điểm sáng hiển hiện lúc chúng vậy
mà hình thành vô số đầu đại đạo, có thời gian đại đạo, có không gian đại đạo,
có ma đạo, có âm dương đạo…. từng đầu đại đạo mà sinh linh biết đều hiển hiện
ra.
“Những này đại đạo.” Nhìn vô số đại đạo như vô số ngôi sao sáng chói chiếu rọi
trong vùng trời kia lúc dù là mười cái Thần Ngân Chân Quân cũng rùng mình một
cái, những đầu kia đại đạo tuy rằng chỉ có tiểu thành nhưng số lượng nhiều như
vậy thì dù bọn họ cũng vậy cảm thấy mười phần không có lực mà đi đánh với nó.
“Vù vù.” Từng đầu đại đạo phát sáng gia trì sức mạnh vào Lạc Thiên, “Leng
keng.” Theo đó Cửu Xích Phong Thiên cũng lập tức gia trì vào Lạc Thiên, giờ
khắc này chiến lực của hắn có thể nói là trên đồ Thương Thiên, dưới đồ Minh
Ngục.
“Oanh.” Một tiếng, hắn đánh ra một quyền, một quyền mang theo vô số màu sắc
trên thế gian, tựa như mộng ảo đi ra một quyền vậy, mười phần mỹ lệ.
Một quyền này đánh ra lúc vạn vật bị phong ấn trấn áp, thế gian đều bị thôn
phệ, một quyền mang theo vô số đại đạo sức mạnh cùng Cửu Xích Phong Thiên tính
năng.
Nó tựa như là từ Hư Vô thời đại trước đó xuyên qua từng cái kỷ nguyên đánh tới
hiện tại, một quyền này phá vỡ tất cả ràng buộc, thương thiên theo đó cũng gào
thét, một vùng trời đen càng trở nên hắc ám hơn, tại một quyền này phía dưới
không gì có thể đón đỡ, Chúng Thần Chân Quân đều bị oánh thành bột mịn phần,
một quyền này quá mạnh mẽ.
Cả hai lấy tốc độ tuyệt luân đánh vào nhau, một kích như đại diện cho một cái
kỷ nguyên sức mạnh, một quyền kia lại như đại diện cho tất cả đại đạo của từng
cái kỷ nguyên.
“Ầm.” Một tiếng, cả hai va chạm vào nhau phát ra một thanh âm rung động Thập
Thiên, thanh âm như là Thập Thiên trái tim nhịp đập vậy, bất kỳ ai, ở nơi nào
đều có thể nghe, nó như một nhịp đập báo hiệu cho ngày diệt thế đã tới vậy,
khiến lòng người phát lạnh.
Không gian đang được gia trì theo đó “Rắc rắc” từng tiếng, quản chi có thế
giới sức mạnh gia trì cũng bắt đầu có chút không chịu nổi với dư uy của một
quyền một kích này, Vô Cực đại lục cũng bắt đầu rạn nứt, tựa như một quả trứng
sắp bị chấn vỡ, bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ tan. Cũng may trước đó bọn họ đã
sai sử rất nhiều vị có năm cái Thần Ngân Chân Quân bao bọc lấy vũ trụ để tránh
nó vỡ nát nên mới có thể miễn cưỡng ngăn chặn.
Không gian gian trong, từng mảnh vỡ không gian bay khắp nơi, mấy người ánh mắt
nhìn chòng chọc hai cái tọa độ, từ đầu tới cuối chưa từng dời mắt qua, trận
chiến này rốt cuộc là kết quả thế nào đây?.
Khi không gian trong không gian chiến đấu hấp thu không gian chi lực từ bên
ngoài vào lúc dần dần chữa trị, theo đó hiện ra kết quả, Kỷ Nguyên Chi Tâm bề
ngoài vẫn là cứ ảm đạm như vậy, nhưng nó trong đó còn bao nhiêu sức mạnh thì
không ai biết và cũng không muốn biết, đùa sao, ai dám đi thử thứ kinh khủng
này, tránh còn không kịp nữa là.
Mà Huyền Vấn Thiên thì đang nằm rạp tại thiên không đấy, khuôn mặt hoàn mỹ đã
rách toác ra, cả cơ thể không có chỗ nào hoàn hảo, máu me đầm địa, hắn tay
phải đã bị dư uy nghạnh sanh phá hủy không còn, hơi thở cũng đã mong manh, tựa
hồ bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở vậy.
Mà Lạc Thiên đây, cánh tay trái cũng đã bị đứt đoạn, tại trước ngực hắn có một
cái lỗ hổng tựa như bị một bàn tay đâm xuyên qua vậy, tóc trắng như tuyết đã
bị nhuộm đỏ, nhìn càng thêm thê mỹ cùng bất đắc dĩ. Hơi thở của hắn vậy mà vẫn
còn một tia yếu ớt sinh mệnh, điều này đại diện cho hắn vẫn còn có thể cầm cố.
“Hộc hộc,” Lạc Thiên phun ra một vũng máu từ thiên không bay xuống, lộ ra càng
mỹ lệ, hắn giờ khắc này thương thế tàn phá đã không chịu nổi, trong cơ thể tứ
đại Hư Vô Chi Tư đang dần dần chữa trị, tuy rằng thương thế rất nhanh sẽ khỏi
nhưng sinh mệnh thì không thể, nếu là bình thường sinh mệnh vậy còn có thể
chữa trị, nhưng bổn nguyên sinh mệnh lại khác, nó là căn bản của một sinh
linh, nếu đã mất đi vậy thì Quân Chủ cảnh cũng chưa chắc có thể chữa trị được,
trừ phi phải lột xác thành một tầng thứ khác.
“Thiên nhi.” Nhìn Lạc Thiên tình trạng Thiên Tinh Cung mấy người hai mắt đỏ
ngầu, từ ngoài nhìn lại hắn cơ thể trên mỗi một tấc thịt đều tàn phá không
chịu nổi, nhất là Yến Phương Thanh nhìn thấy lúc suýt chút ngất đi, Lạc Thiên
thế nhưng từ nhỏ là nàng nuôi lớn, cùng con nàng không khác nhau chút nào, bây
giờ nhìn thấy hắn như vậy nàng hận không thể thay thế hắn.
“Muốn đánh nữa sao.” Huyền Vấn Thiên chật vật nhìn Lạc Thiên nói, hắn nói lúc
hai tay đang run rẩy cỗ sức gượng dậy nhưng vẫn không dậy nổi, mười phần vô
lực.
“Ha ha, đánh, tại sao không đánh đây, không lẽ người sợ sao?.” Lạc Thiên cuồng
tiếu một cái rồi chậm rãi nói từng chữ.
“Ha ha, đã vậy chúng ta bây giờ thương thế đã không thể sử dụng ngoại vật, như
vậy hãy dùng chính mình sức mạnh đi.” Huyền Vấn Thiên nghe Lạc Thiên nói cũng
cười to theo rồi đề nghị nói, lần này hắn bắt buộc phải thắng, không vì cái gì
khác, chỉ vì chứng minh hắn không kém cái kia bộ tộc bất kỳ ai, năm đó hắn
từng bị bộ tộc kia đánh cho như chuột thấy mèo, phải trốn trong bóng tối mưu
đồ mấy kỷ nguyên mới có thể có át chủ bài hôm nay, vốn định đi ra hồi phục
đỉnh phong lúc sẽ tìm họ báo thù nhưng không ngờ đám người kia vậy mà đã chết
hết, cái này khiến hắn làm sao cam lòng.
“Ha ha, chiến.” Lạc Thiên hai mắt điên cuồng cũng cười một tiếng, theo đó một
đôi cánh từ sau lưng hắn hiện ra, nó toàn thân tuyết tắng, tựa như một đôi
thiên sứ cánh vậy, mười phần mỹ lệ, theo đó “vù vù” từng tiếng vang lên, mười
thanh kiếm bao phủ lấy đôi cánh mỗi một góc, nó sắc bên trên như bất kỳ thứ gì
tiếp xúc đôi cánh đều sẽ bị cắt đứt.
“Đạo tâm siêu thoát, hơn nữa còn là hai loại sức mạnh từ một đạo tâm.” Dù đã
thấy qua Lạc Thiên sử dụng đạo tâm, cũng đã biết hắn đạo tâm đã siêu thoát
nhưng vẫn không tránh được kinh diễm, phải biết dù là chín hay mười cái Thần
Ngân Chân Quân ở đây cũng chỉ có một hai người đạt được, vậy mà Lạc Thiên bây
giờ bằng chừng ấy tuổi đã đạt được, điều này đáng được họ nhận đồng thân phận
và kính nể.
Còn hắn tại sao đạo tâm lại có thể diễn hóa ra hai loại sức mạnh vậy bọn họ
không hỏi, dù sao hôm nay có quá nhiều cái không thể tin xuất hiện trước mặt
bọn họ, bây giờ có thêm vài thứ trái thường lệ nữa thì trái tim bọn họ vẫn
chịu được.
“Vù.” Huyền Vấn Thiên cũng sử xuất đạo tâm, hắn đạo tâm cũng là siêu thoát
tầng thứ, mà đối với cái này không ai ngoài ý muốn, theo đó trên trán hắn vậy
mà xuất hiện một con mắt thứ ba, này con mắt có ánh mắt mười phần lãnh đạm, nó
lãnh đạm tới mức như không xem chúng sinh là sinh linh mà là cỏ rác, mà cái cỏ
rác trong này bao gồm cả chủ nhân nó Huyền Vấn Thiên cũng ở trong.
Khi nhìn hai cái đạo tâm siêu thoát tầng thứ diễn xuất ra sức mạnh hình vật
lúc ở ai cũng rùng mình một cái, mười phần kiêng kỵ nhìn chúng, hiển nhiên
biết được chúng cực kỳ kinh khủng.
“Rung rung.” Lạc Thiên sinh mệnh sắp kết thúc nên thời gian không nhiều, hắn
bắt buộc phải công kích giết Huyền Vấn Thiên trước khi mình chết. Đôi cánh sau
khẽ rung một kích đánh tới, theo đó mười thanh kiếm lao tới Huyền Vấn Thiên.
Mỗi nơi đi qua vạn vật bị cắt ngang, thiên địa này vậy mà ngạnh sinh bị cắt
thành hai, nó sắc bén đã không gì có thể sánh bằng nữa.
“Vù.” Huyền Vấn Thiên cũng khẽ động, đôi mắt phát ra một tia sáng kéo dài tới
mười trượng, theo đó nó khẽ cong một cái rồi giống như một cái roi làm bằng
tia sáng quất ngang về phía mười thanh kiếm.
Mà khi nó khẽ quất một cái thiên địa như đều khuynh đảo vì nó, nó tựa như có
thể quất đôi cái này thiên địa vậy.