Người đăng: luitan12
Bởi vì trước mắt bọn họ không phải là cái gì khác mà là mười một cái Thần Hỏa,
đúng, là mười một cái, dù bọn họ không nguyên tin, dù bọn họ đã đếm lại rất
nhiều lần nhưng nó vẫn là xuất hiện mười một cái Thần Hỏa.
Trong lúc nhất thời không biết bao nhiêu người cuồng biến, mười Thần Hỏa chiến
lực tăng gấp đôi chín cái Thần Hỏa là hai trăm lần, như vậy mười một cái đây?
Ít nhất phải là bốn trăm, đây là tất cả mọi người tin tưởng điều, nhưng vấn đề
nó có thật như vậy chỉ bốn trăm hay không? Hoặc là hơn nữa năm trăm? Sáu
trăm?, cái này không ai biết được.
Nhưng dù chỉ như vậy thôi cũng đã khiến lòng người lạnh giá, bởi vì dù không
sử dụng hết tất cả chiến lực, chỉ bằng vào Thần Hỏa thôi hắn có lẽ cũng đủ
quét ngang, còn chưa nói sau này hắn có thành công hay không trở thành Tôn Chủ
cực hạn sau khi có được mười một cái Thần Ngân. Mười một cái Thần Ngân nha,
đây quả thật là vô địch tồn tại, mười cái Thần Ngân đã đủ đè ép bất kỳ cái gì
chín cái Thần Ngân, như vậy mười một cái thì bọn họ không dám suy nghĩ.
“Mặc dù đã đoán được một ít nhưng khi nhìn thấy vẫn khiến người ta giật mình.”
Trấn Thiên Đế Thần cũng giật mình rồi bình tĩnh nói, vì từ đầu hắn đã đoán
được một ít nên cũng không quá có cái gì không thể tiếp thu sự tình, còn thật
trong tâm hắn nghĩ thế nào vậy không ai biết.
“Ngươi thấy thế nào?.” Huyền Vấn Thiên đối với Trấn Thiên Đế Thần không cho ý
kiến nhìn Lạc Thiên cười khẽ hỏi, là như vậy tùy ý tùy tâm, không kiêu không
vội vì có được mười một cái Thần Hỏa.
“Rất không tồi, ngươi có tư cách trở thành vạn cổ người thứ hai, nhưng sau này
muốn cùng ta một trận chiến vậy thì không đủ.” Nhìn mười một cái Thần Hỏa kia
Lạc Thiên cũng không ngoài ý muốn trả lời, hắn lời này là nói thật, phải biết
hắn người mang Hư Vô Long Thể, Hư Vô Long Huyết… những thứ này một thứ trong
đều có thể áp đảo cái này mười một Thần Hỏa, cho nên mười một Thần Hỏa quả
thật không đáng hắn chú ý.
Hắn không để ý nhưng người khác không thể không để ý, có ai như hắn, vừa mở
miệng là xem Thần cùng Quân như cỏ rác, bây giờ mười một Thần Hỏa trong mắt
hắn cũng chỉ không tồi, nhưng chỉ là không tồi mà không đủ tư cách cùng hắn
một trận chiến, theo hắn nói vậy bọn họ mười cái Thần Ngân trong mắt hắn hẳn
cỏ rác cũng không bằng đi, cái này quả thật… bọn họ không cách nào hình dung
hắn là cái gì người nữa, quá bá rồi.
“Hơn nữa, ngươi sẽ không thật cho rằng ta sẽ tin ngươi chỉ có thứ này mà lại
dám ló đầu ra đi?.” Lạc Thiên bình tĩnh nhìn thật sâu về Huyền Vấn Thiên chậm
rãi nói.
“Đích thật là còn có vài món đồ.” Huyền Vấn Thiên cũng thừa nhận, nói tới đây
hắn nhìn Trấn Thiên Đế Thần cùng Lạc Thiên khẽ nói: “Các ngươi lần này tới đây
là muốn giết ta đi.” Dù là đối mặt Trấn Thiên Đế Thần hay Lạc Tộc hậu nhân hắn
vấn mười phần bình tĩnh, cặp mắt kia từ đầu tới cuối vẫn là không có mở ra.
“Lão hữu vẫn là như vậy thẳng thắn, lần này ta tới đích thật là vì để giết lão
hữu NẾU CÓ THỂ, mặc dù là rất không có khả năng nhưng ta vẫn muốn thử, tất
nhiên ta không ngại kiến thức một chút bộ tộc kia hậu nhân cuối cùng mạnh như
thế.” Trấn Thiên Đế Thần cũng gật đầu thừa nhận, lời nói trong tựa như không
phải là muốn giết người mà là tới gặp bằng hữu vậy.
“Nếu Trấn Thiên lão đầu đã muốn thử một chút vậy ta cũng không ngại tham gia
một chân.” Lạc Thiên cũng vậy, vốn không muốn tham gia vào việc này nhưng nếu
đã tới đông đủ vậy thì đánh đi.
Mọi người nghe Lạc Thiên nói không khỏi khóe môi co quắt, vừa mở miệng là
khinh thường Chân Quân, coi rẻ Đế Thần, bây giờ đối mặt với người có thể nói
là đệ nhất trong các kỷ nguyên lại gọi thẳng tên rồi còn thêm chữ lão đầu, cái
này làm bọn họ đã không thể dùng từ gì để hình dùng hắn nữa rồi, đây quả thật
là thiên địa duy ta làm chủ, chúng sinh chi lai vi sổ cẩu mà.
Mà đối với Lạc Thiên thái độ Trấn Thiên Đế Thần cũng không nói gì, hắn và Lạc
Tộc quan hệ cũng không kém gì Lạc Tộc với Hướng Vấn Thiên cả, có thể nói chỉ
cần có cơ hội vậy ai cũng không ngại bỏ đá xuống giếng.
“Không tồi, nếu các ngươi đã muốn đánh giết vậy thì một trận chiến đi.” Huyền
Vấn Thiên nghe hai người nói không khỏi cười to một tiếng, hắn thu hồi Chân
Ngã Thần Hỏa, tiếp theo đó mở mắt nhìn hai người.
Đôi mắt kia khi mở lúc vạn linh đang nhìn vào không hiểu sao một cỗ sợ hãi
xong lên lão, sau lưng phát lạnh, nó như có thể thôn phệ cái này Thập Thiên
khiến chúng sinh yên diệt, trong đôi mắt đó cái gì luật lệ, cái trứng gì luân
lý.. tất cả đối với đôi mắt này tựa hồ chỉ là trò cười, chúng sinh trong mắt
nó ngay cả héo chó cũng không bằng.
“Các ngươi lui ra phong thủ không gian đi, nếu không lát nữa Vô Cực đại lục
hủy diệt vậy đừng trách ta không nhắc nhở, mà tốt nhất các ngươi có cái gì át
chủ bài vậy thì cũng vận dụng luôn đi.” Lạc Thiên lạnh nhạt nhìn Vô Phong đám
người rồi chậm rãi nói, hiển nhiên hôm nay hắn cũng xem như hết lời, còn có
nghe hay không thì không liên quan gì tới hắn.
“Lui ra càng xa càng tốt, không nên can thiệp vào chuyện lần này.” Cuối cùng
hắn nhìn Thiên Tử Thiên mấy người rồi truyền âm tới nói mấy câu.
“Vèo.” Vô Phong đám người cùng Thiên Tử Thiên cũng không dám lãnh đạm, đây là
vị Thần đầu tiên của sinh linh, là đại diện cho vô địch, mặc dù không biết
mạnh như thế nào nhưng bọn họ nếu đánh nhau vậy nhất định sẽ hủy diệt cái này
đại lục, hơn nữa còn có hai người không biết sâu cạn, cả ba đều là những tồn
tại cực kỳ quỷ dị, cho nên bọn họ không dám lãnh đạm.
“Các ngươi cũng lui ra đi.” Huyền Vấn Thiên cũng hướng về Tiến Kinh Nhân đám
người chậm rãi nói.
“Đại nhân cẩn thận.” Tiến Kinh Nhân đám người cũng biết ý tứ của hắn chỉ dặn
dò đôi câu rồi rời đi.
Mà một bên mấy vị Thần Ngân cùng môn phái thông qua Kính Môn xem cuộc chiến
không khỏi có chút tiểu kích động, tuy rằng không biết Hướng Vấn Thiên cùng
Lạc Thiên mạnh thế nào, nhưng có thể để cho vị kia trong mắt họ là Thần Trấn
Thiên Đế Thần thận trọng đối đãi vậy chắc chắn sẽ không là hạng vừa, như vậy
trận chiến này quả thật là cuộc chiến của những vị Thần.
Mà ở Thanh Chiến Cung trong, Nam Cung Vân, Lạc Phong cùng Lạc Tuyết không khỏi
ngơ ngắc nhìn Lạc Thiên, bọn họ có trăm mối nghi hoặc, hắn rốt cuộc là ai?,
hắn rốt cuộc là cái gì? vì sao bọn họ nói hắn là bộ tộc gì đấy hậu nhân, hắn
không phải là con của họ, hắn không phải là ca ca của nàng sao?, tại sao mọi
chuyện lại diễn ra như thế này.
Mà trong mấy nơi trong, có Đông Thắng, Thanh Khôi, Cơ Như…. Đám người cũng
nhìn lên ba bóng lưng như thông thiên cột chống trời kia, bọn họ giờ khắc này
không nói nên lời tư vị, sinh ra cùng một thời với người kia không biết là bi
ai hay là cái gì nữa.
Trong lúc nhất thời không khí căng thẳng, ba người nhìn lẫn nhau.
“Đã không ai chịu xuất thủ vậy để ta ra tay trước vậy.” Lạc Thiên nhìn Huyền
Vấn Thiên hai người nói, giọng nói trong tuy nói với hai người nhưng càng
nhiều hơn là nói với Huyền Vấn Thiên, còn Trấn Thiên Đế Thần hắn càng nhiều là
một loại bỏ qua, một cái phân thân mà thôi, dù đó có là bản tôn trực tiếp điều
khiển cũng không thể mạnh đi nơi nào, dù sao các thủ đoạn mạnh đều là bản tôn
nắm dữ, muốn gây lên sóng gió vậy còn non một chút.
Lạc Thiên đạp không bay lên thiên không rồi “Oanh” một tiếng, hắn khí chất
hoàn toàn thay đổi, giờ khắc này hắn mười phần mờ ảo, mờ ảo tựa như người khác
có thể nhìn thấy hắn nhưng không thể nắm lấy hắn, hắn tựa như là một cơn gió
vô hình bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến.
Hắn đứng trên thiên không như Thiên Chủ của cái này Thập Thiên, tựa hồ thiên
địa quy luật đều nằm trong tay hắn, hắn có thể ảnh hưởng tới thiên địa quy
luật, ảnh hưởng tới thiên địa vận mệnh, nhưng dù thế thì cái này thế giới lại
như không thể ảnh hưởng tới được hắn, cái này khiến người cảm giác như hắn đã
siêu thoát thiên địa một dạng.
Lạc Thiên đôi mắt thờ ơ nhìn qua Huyền Vấn Thiên rồi nhìn về Trấn Thiên Đế
Thần khinh thường nói: “Chỉ là một cái phân thân vậy thì đi qua một bên chơi
đi.” Lời nói trong quả thật là không đem bất kỳ ai vào mắt, quản chi là đệ
nhất Thần nhân cũng là vậy.
Nghe Lạc Thiên lời nói như người lớn đuổi đứa bé đi chỗ khác chơi mấy người
ngoại trừ im lặng vẫn là im lặng, đã triệt để không nói gì.
“Ầm” một tiếng, một tọa tháp trên có thể trấn Thương Thiên, dưới có thể Trấn
Minh Ngục phá không má ra, khi nó xuất hiện lúc cả Vô Cực vũ trụ nhân đều cảm
giác như một tòa núi đè lên vai, tựa như họ không thể động đạy, đã bị một
luồng lực lượng vô hình trấn áp vậy.
Bá Hộ Kim Tháp tỏa ra kim quang vạn trượng, nó trực tiếp lấy cường thế sức
mạnh đánh về Trấn Thiên Đế Thần, theo đó là một luồng giam cầm vạn vật khóa
chặt lấy hắn, tựa như nó không muốn Trấn Thiên Đế Thần phản kháng vậy.
“Vù.” Liền theo mi tâm của Lạc Thiên phát ra một tia bạch quang bay lên thiên
không, theo đó một con mắt to chừng mười trượng xuất hiện trên thiên không,
đôi mắt này như có nhân tính lại như không có nhân tính vậy, trong đó có chăng
chỉ có vô tình, băng lãnh, cùng với một tia sát phạt.
Chỉ thấy nó vừa mở mắt là soi sáng ba ngàn thế giới, khiến cà Thập Thiên chiếu
sáng, nó lập tức khóa chặt lấy Trấn Thiên Đế Thần, tựa như người kia dù có
chạy tới đâu cũng không thể thoát được vậy.
“Leng keng.” Một tiếng nữa vang lên, theo đó Lạc Thiên trong tay xuất hiện một
cái đồng nhân hình dáng chừng nắm tay rồi ném luôn tới Trấn Thiên Đế Thần, lập
tức từng trận leng keng như sắt thép va chạm, thiên không xuất hiện một cái
đồng nhân to bằng người bình thường, nó một tay theo sau Bá Hộ Kim Tháp, khẽ
đặt lên nó rồi lấy tốc độ cực nhanh đánh về Trấn Thiên Đế Thần.
“Đệ lục Vũ Trụ Chi Binh Bá Hộ Kim Tháp.” Nhìn cái tháp kia người biết hàng
cuồng biến kêu lên một tiếng, tựa như gặp được cái gì cực kỳ kinh khủng vậy.
Phải biết Bá Hộ Kim Tháp rất ít xuất hiện nhưng không ai dám phủ nhận uy lực
của nó, đây quả thật là vật có thể trấn áp cùng trấn sát vạn vật mà.
“Cái kia đồng nhân cũng không kém gì Vũ Trụ Chi Binh, đã nửa chân bước vào Vũ
Trụ Chi Binh.” Cũng có người biết hàng nhìn về đồng nhân rồi khẽ kêu lên một
tiếng.
“Hai món sánh bằng Vũ Trụ Chi Binh.” Nhìn cái tháp cùng đồng nhân kia mọi
người không nói lên lời tư vị, một kỷ nguyên xuất hiện một cái Vũ Trụ Chi Binh
đã là rất khó, vậy mà bây giờ Lạc Thiên một lúc ném ra một cái vũ Trụ Chi Binh
cùng không kém nó chút nào, trong lúc nhất thời mọi người không biết nói gì
nữa, chỉ là nhìn về Lạc Thiên lúc càng thêm kiệng kỵ, có hai món đồ này hắn đủ
để uy hiếp bất kỳ ai, như vậy sau này không phải người ngu vậy sẽ không ai
nguyện ý trêu chọc hắn.
Đồng Nhân kia chính là Lạc Lâm ở trong không gian kia để lại cho Lạc Thiên,
tuy rằng không bằng Vũ Trụ Chi Binh nhưng cũng chỉ kém một tia mà thôi, nó thế
nhưng là do Lạc Lâm lâm thời xuất vô số tâm huyết mà luyện thành, mười phần
ghê gớm.
Năm đó Lạc Lâm hai người cũng không chỉ để lại cho hắn từng đấy đồ, cho nên
lần này hắn trực tiếp vận dụng luôn.
“Giết.” Trấn Thiên Đế Thần cũng cuồng hống, hắn không ngờ Lạc Thiên vừa ra tay
đã là hủy thiên diệt địa lực lượng như vậy, nhưng hắn thế nhưng đã trải qua vô
số trận chiến, làm sao có thể không phòng được.
“Vù.” Trong tay hắn xuất hiện lấy một cái khiên, cái này khiên mười phần cổ
lão, xung quanh nó tản mát ra cổ văn như Thái Sơ phù văn vậy, bên ngoài nó có
từng cái gai nhọn như một con nhím, trên những này gai nhọn mười phần sắc bén,
nó như mỗi một cái gai nhọn đều có thể đâm thủng mọi thứ.
“Vù” Cái khiên trên mũi nhọn lập tức bay ra, nó như hóa thành vô số chiến kích
lao về Bá Hộ Kim Tháp cùng Đồng Nhân, mỗi một chiến kích trong mang theo vô
cùng vô tận lực lượng, nó như đâm xé cái này thời không, từ Thái Sơ đánh tới,
khí thế vô kiên bất tồi.