Kỷ Nguyên Chi Quang


Người đăng: luitan12

“Ngươi cũng không tồi, có đủ tư cách đánh với ta một trận, nhưng đáng tiếc bây
giờ không phải lúc.” Tiến Kinh Nhân đối với Cổ Vô Địch nói mình mạnh mẽ không
để ý trả lời, hắn giờ này đang tụ lực vào đao trận, cho nên không thể đánh với
người khác vào lúc này, tất nhiên nếu có kẻ có mắt không tròng vậy hắn không
ngại cho người đó một đao.

“Giết.” Nói xong hắn không để ý mấy người cuồng hống, theo đó hơn trăm ngàn
vạn thanh đao cuồn cuộn hóa thành một hình dáng của Chân Long rồi lao tới Từ
Đông cùng Thăng Lão Lục hai người, Chân Long một minh như hướng thương thiên
gào thét, theo đó thiên vũ một mảnh hỗn loạn, tinh hà phát ra từng tiếng “đốm
đóm” rồi vỡ nát, tựa như hôm nay là ngày Thiên Vẫn vậy.

“Giết.” Từ Đông hai người không nói nhảm nhiều, hai mươi cái Thần Ngân như
gánh chịu cái này đại thế, cái này Thập Thiên vậy, chúng tản la quang quang mỹ
lệ khiến lòng người dao động.

“xoay xoay.” Theo đó cái này cối xoay gió lập tức quay tròn, cái này cối xoáy
trong có sáu cánh quạt, nó mỗi một cái quạt như đại diện cho nhân đạo, atula
đạo, thiên đạo, súc sinh đạo, ngạ quỷ đạo. địa ngục đạo.

Khi cái cối xoay xoay lúc có sáu cánh cổng mở ra, có sáu con Cổ Yêu đi ra, mỗi
con đều đại điện cho một loại sức mạnh, khí chúng xuất hiện lúc tất cả mọi
người như cảm nhận tân sinh rồi lại như cảm giác được cuộc đời của mình sắp
kết thúc, chúng đứng đấy như vạn linh đều có thể cho vào luân hồi, không gì
không thể độ vậy.

“Cái này Cổ Yêu là...” Nhìn cái này cổ yêu dù là tồn tại cực kỳ lâu như Tiến
Kinh Nhân cũng không thể nhận ra, nhưng hắn chắc chắn là sáu con này Cổ Yêu có
lai lịch cực kỳ lớn.

“Trấn.” Theo đó Từ Đông hai người cuồng quát, lúc hắn quát lúc sáu con Cổ Yêu
lập tức lao tới đao trận, giờ khắc này chúng như hóa thành Cấm Kỵ tàn sát vạn
linh, khiến chung sinh đi vào luân hồi.

“Leng keng.” Từng tiếng vang lên như sắt thép va chạm, sáu con Cổ Yêu lập tức
dùng thân thể đánh nát từng thanh đao, chúng mỗi một đấm như có vạn ức quân
lực lượng, một lần đánh là trực tiếp đánh toái mọi thứ, cuối cùng “Ầm” một
tiếng, chúng sáu con hợp lại hóa thành một cái lỗ đen, theo cái này lỗ đen
xuất hiện lúc nó như hút tẫn vạn linh xuống Minh Ngục, tất cả thanh đao tầm
đó, quản chi một đao có chi uy có thể đánh vỡ Vô Cực đại lục cũng đều bị hút
vào.

“Vù.” Liền khi tất cả thanh đao bị hút vào lúc một cái thần quang ánh sáng lao
tới lỗ đen, nó nhanh tới không ai kịp phản ứng, nó trực tiếp đánh xuyên lỗ đen
khiến nó tan biến, theo đó nó lấy tốc độ tuyệt luân lao về Từ Đông hai người,
“phốc phốc..” từng tiếng vang lên, thần quang trực tiếp đánh vỡ hai mươi cái
Thần Ngân rồi bao trùm lấy Từ Đông hai người, cả hai chưa kịp kêu thảm lúc đã
yên diệt, mà theo đó mười mấy vị theo Từ Đông hai người cũng không kịp phản
ứng bị đánh thành bột mịn.

“Kỷ Nguyên Chi Quang.” Nhìn thấy tia sáng không cho ai phản ứng đã đồ sát hai
vị có mười cái Thần Ngân cùng mười mấy vị có chín đầu Thần Ngân trở xuống kia
không khỏi co rút, hiện nhiên nhìn thấy cái kia thần quang lúc mọi người đã ẩn
ẩn đoán được kết quả, dù sao thứ kia nhưng mười phần kinh khủng.

Kỷ Nguyên Chi Quang là do kỷ nguyên sức mạnh trong thời dài dài dằng dẵng diễn
xuất ra, nó có thể xuyên phá tất cả mọi thứ, có tốc độ tuyệt luân, có thể nói
hầu như tất cả chỉ cần bị nó ngắm tới vậy thì chỉ có chịu chết phần, tất nhiên
muốn đón đỡ nó ít ra phải có đủ thực lực mới được.

Bên trong Vô Cực vũ trụ các nơi, rất nhiều người sợ vãi tè ngồi xuống dất, mặc
dù không biết lai lịch của cái kia thần quang nhưng có thể đồ diệt mười vị có
mười cái Thần Ngân đã là một chuyện cực kỳ kinh khủng. Bọn họ đối diện một vì
có mười cái Thần Ngân đều giống như phàm nhân đối diện Thần Linh vậy, là như
vậy hèn mọn không đáng chú ý, vậy mà bây giờ lại có hai vị có mười cái Thần
Ngân chết, trong lúc nhất thời tất cả không thở nổi.

Nhìn thấy kết quả lúc Tiến Kinh Nhân cũng không có cái gì ngoài ý muốn, hiển
nhiên khi hắn phóng ra Kỷ Nguyên Chi Quang lúc đại cục đã định, đã không có
cái gì tốt nói.

“Đại đạo không dễ, leo lên đỉnh phong càng khó, các ngươi đây là cần gì chứ?.”
Nguyên Vương ở một bên không khỏi cảm khía nói.

Nghe Nguyên Vương nói mấy người trầm mặc, đã bước lên đỉnh cao thì như thế
nào, chung quy cũng không thể tránh khỏi ràng buộc, có lẽ có thể thoát khỏi
ràng buộc vậy cũng chỉ có cảnh giới cao hơn đi.

“Vù.” Theo mấy người chết lúc Tiến Kinh Nhân một đại thủ như che khuất thương
thiên khiến Thập Thiên vì đó trầm luân nắm lấy cái cối xoay rồi cất vào, hắn
cũng muốn biết vật này lai lịch là như thế nào, nhưng bây giờ không phải lúc
nên tạm dữ cất đi.

“Hiện giờ tới lúc chúng ta giải quyết đi.” Tiến Kinh Nhân thu hồi đồ vật rồi
nhìn về Vô phong cùng Cổ Vô Địch đám người, hiển nhiên là chuẩn bị một trận
chiến.

Mấy người Vô Phong cũng không có cái gì tốt nói, trước đó đã quyết tâm một
trận chiến vậy thì sẽ không thay đổi.

Trong lúc nhất thời không khí áp lực lại bắt đầu giằng co.

…………….

Tại một cái bảo khố trong, ở đây kim quang lòe loẹt, không gian xung quanh
thỉnh thoảng tản ra quang mang mỹ lệ rung động lòng người, ở mỗi một nơi đều
có rất nhiều bảo vật.

“Không hổ là tích lũy mấy cái kỷ nguyên.” Nhìn vô số kỳ trân dị thảo, địa
mạch, các loại dị vật lúc Phượng Vũ không khỏi cảm khái một tiếng.

“Đích thật là có thể so sánh với bảo khố của ta.” Đối với Phượng Vũ nói Thiên
Tử Thiên cũng gật đầu tán thành, ở đây phần đông bảo vật đối với họ không có
tác dụng quá lớn, nhưng nếu lấy được vậy không ngại, dù sao có ai chê bảo vật
ít đâu.

“Tiểu tử ngươi làm sao vậy, từ lúc vào tới giờ không thấy nói gì.” Mấy người
bàn tán một lúc thì Kiếm Nhất nhìn Lạc Thiên kỳ quái hỏi, từ đầu tới giờ không
gặp Lạc Thiên nói cái gì, thần sắc thì luôn mang theo suy tư.

Mà Thiên Tử Thiên cùng Phượng Vũ cũng có chút quái dị nhìn xem, dù sao Lạc
Thiên tính cách tuy ít nói nhưng đó là đối với người ngoài, bình thường ở
trước mặt bọn họ vẫn là hay nói đấy.

“Ta cảm nhận được triệu hoán, hình như là Cửu Xích Phong Thiên.” Lạc Thiên
chậm rãi trả lời nói, từ lúc đi vào đây hắn cảm nhận được Cửu Xích Phong Thiên
truyền đến rung động, tựa hồi đang kích động một dạng vậy.

“Ồ, vậy thì thả ra Cửu Xích Phong Thiên để nó xác nhận vị trí không được
sao?.” Thiên Tử Thiên đề nghị nói, hiển nhiên bình thường lúc bảo vật bị tách
ra vậy có thể cảm ứng lẫn nhau trong một khoảng cách.

“Đã làm, nhưng tựa hồ bị một lực lượng vô hình nào đó ngăn cản.” Lạc Thiên có
chút không đầu mối khẽ nói, những thứ có thể thử hắn cũng đã làm nhưng lại
không có kết quả.

“Vậy đi lấy Dung Thiên Ngọc rồi oanh phá cái này không gian về nguyên điểm,
như vậy không tốt sao.” Kiếm Nhất một bên nghe vậy đề nghị nói.

“Đành vậy.” Lạc Thiên cũng gật đầu đồng ý nói, hiển nhiên đây là cách duy
nhất.

Bốn người đi tới trung tâm của bảo khố, mà đi trên đường lúc tất cả bảo vật
gặp phải đều lấy hết, ở đây bảo vật có thể nói là mười phần trân quý. Dựa vào
cái này bảo khố như vậy Thiên Tinh Cung bọn họ sẽ có càng nhiều tài nguyên
hơn, sau này nếu có trận chiến lâu dài vậy cũng không phải quá lo lắng nữa.

Khoảng chừng một nén nhang sau đó, bốn người đi tới trung tâm của bảo khố, tại
trung tâm nơi, không có chồng chất thần dược, cũng không có chồng chất Linh
Thạch… có chăng chỉ là tám món đồ được sắp xếp lại với nhau.

Nhìn tám món đồ lúc Thiên Tử Thiên mấy người giật mình nhìn thật kỹ một cái,
tiếp theo khóe miệng mấy người đều khẽ cong, hiển nhiên là biết lai lịch của
tám món đồ được cất dữ tại trung tâm của bảo khố.

“Kim Huyền Tâm, Tham Thiên Tu, Diễu Mâu Hoàng….” Thiên Tử Thiên đọc tên từng
món đồ đang bị giam cầm trong một cái vòng bảo vệ rồi nhìn về món đồ cuối
cùng. Từ ngoài nhìn đến cái này món đồ cuối cùng có hình dạng một quả cầu, nó
quanh than tản mát ra từng sợi phù văn, mà những sợi phù văn này như có thể
câu thông thiên địa, nó như có thể ngự dụng thiên địa đại thế một dạng vậy.

“Dung Thiên Ngọc.” Nhìn quả cầu hay nói là viên ngọc kia Thiên Tử Thiên mấy
người đều nở nụ cười nhàn nhạt, lần này tới không phải là vì nó sao, hiển
nhiên là chính xác.

Tuy nói Dung Thiên Ngọc không thể tăng lên tính năng càng thêm hoàn mỹ cho Vũ
Trụ Chi Binh nhưng cái này cũng đủ rồi, tuy rằng tác dụng cực nhỏ nhưng bọn họ
không quan tâm, điều họ quân tâm là binh khí của họ có thể càng thêm hoàn mỹ,
như vậy đã đủ rồi. người đời có câu sai một ly đi một dặm, câu nói này cũng
không phải là nói suông, cho nên đối với những người theo tính hoàn mỹ như bọn
họ cái này một tia tàn khuyết là cực kỳ đáng chú ý.

“Phốc, phốc…” Từng tiếng, Thiên Tử Thiên dễ dàng chặt đứt vòng bảo vệ của tám
món đồ, sức mạnh đầu nguồn của bảo khố đã bị Cửu Xích Phong Thiên thôn phệ hầu
như không còn, như vậy những này vòng bảo vệ làm sao có thể chống đỡ được một
vị có mười Thần Ngân đây?.

Thu hồi tám món đồ xong Thiên Tử Thiên nhìn Lạc Thiên gật đầu nói: “Đã muốn
phá vậy thì phá đi.” Nói xong hắn xung quanh tản mát ra kim quang như chiếu
sáng thiên địa, cái này kim quang chiếu sáng tới đâu thì vạn vật tịch diệt tới
đấy, nó là kim quang lại như là hắc ám nuốt chửng lấy mọi thứ vậy, mười phần
đáng sợ.

Khi không gian bị đánh về nguyên điểm lúc Lạc Thiên nhìn về một phương hướng,
không nói hai lời một quyền đánh về phía đó. Một quyền trực tiếp mang theo vô
tận lực lượng như muốn đánh vỡ tất cả, tại một quyền này phía dưới tất cả bị
phá hủy.

“Ầm” một tiếng, không gian đã về tới nguyên điểm lại bị đánh về hỗn độn không
gian, theo đó phía trước xuất hiện một không gian khác.

Mà ở trong cái này hỗn độn không gian có một nam tử đang ngồi xếp bằng ở đấy,
khi không gian bị đánh phá lúc hắn chậm rãi mở mắt, đôi mắt kia khi mở lúc vạn
đạo run rẩy như sợ hãi cái gì, hỗn độn không gian đã hỗn loạn càng thêm hỗn
loạn, tại đôi mắt này phía dưới vạn linh đều là Vô, thiên địa đều là Vi, mọi
thứ như càng thêm không có ý nghĩa.

Đôi mắt đó như chiếu sáng lấy cái này Thập Thiên vũ trụ, nó như nhìn thấu quá
khứ, hiện tại cùng tương lai vậy, nó mười phần tang thương, chỉ nhìn đôi mắt
thôi Lạc Thiên bốn người ánh mắt thoáng ngưng, hiển nhiên biết người trước mắt
cực kỳ đáng sợ.


Nhất Niệm Thiên Chủ - Chương #103