Phá Trận


Người đăng: luitan12

“Để ta tới thử xem.” Lạc Thiên nghe vậy cũng chậm rãi nói, nói xong lúc hai
mắt hư vô chi lực cuồn cuộn, Hư Vô Chi Mâu lập tức hiện ra, hắn nhìn về mỗi
góc độ một lát rồi nói: “Toàn lực công kích đi, con muốn nhìn xem sơ hở.”

“Ầm.” Liền hắn vừa nói lúc mấy người không chần chờ lập tức đánh ra toàn lực
nhất kích, mỗi một kích như có thể diệt tẫn ba ngàn thế giới, phá diệt cái này
Thập Thiên vậy.

“Oành.” Trận pháp khẽ rung một cái rồi, Lạc Thiên lập tức tập trung vào, theo
đó hắn nhất niệm diễn hóa, hơn trăm cái bàn tay vô hình lập tức cầm lấy một
cái góc độ của trận pháp, mà những này góc độ hiển nhiên là thứ duy trì trận
pháp.

“Ầm.” một tiếng, trận pháp lắc lư một cái rồi bình tĩnh trở lại, hiển nhiên là
thất bại.

“Thất bại sao?.” Thiên Tử Thiên mấy người nhìn thấy kết quả khẽ hỏi.

Lạc Thiên không trả lời mà lại một lần nữa nhất niệm nắm lấy mấy cái góc độ
kia, theo đó “Oanh” một tiếng, Cửu Xích Phong Thiên lập tức lao ra, nó như mũi
khoan đâm vào tầng sâu không gian, theo đó đi tới một chỗ góc độ trung tâm khẽ
quấn lấy nó, lập tức một cỗ thôn thiên phệ địa từ Cửu Xích Phong Thiên bắt đầu
thôn phệ trận pháp.

Nhìn cái này Tam Xích Thiên Tử Thiên mấy người không khỏi hâm mộ, dù sao thứ
này bọn họ cũng có nghe qua một ít trong cổ thư, năm đó biết tung tích của nó
có thể nói là ngoài ý muốn, hoặc nói là may mắn mới biết được, hơn nữa tuy
rằng nghi vấn tại sao nó lại chỉ có Tam Xích nhưng bây giờ không phải lúc.

“Rắc rắc.” Theo đó từng tiếng vang lên, sức mạnh để duy trì trận pháp bị hút
khô lúc trận pháp bắt đầu vỡ nát rồi hiện ra một cái không gian.

“Thành công.” Nhìn cái này không gian mấy người cười khẽ rồi bước vào.

Mà đối với cái này Lạc Thiên cũng không có ngoài ý muốn, dù sao Cửu Xích Phong
Thiên nhưng mười phần kinh khủng, nó cũng giống như Lạc Thiên có vô hạn khả
năng vậy.

…..

Cùng lúc đó đang chuẩn bị đánh nhau Từ Đông, Thanh Lão Lục, Nguyên Vương… cùng
mấy vị Âm La Điện hai phái như cảm nhận được cái gì lập tức nhìn nhau, dù sao
trận pháp kia bọn họ cũng có gia trì qua cho nên cảm nhận được.

Mà Vô Phong đám người nhìn mấy người phản ứng càng kỳ quái, không biết xuất
hiện chuyện gì, bọn họ có thể cảm nhận được nhàn nhạt sự phẫn nộ tới từ hai
bên.

“Thiên Tinh Cung đám người này, thật là khinh người quá đáng.” Từ Đông thần
thái tự tin không còn sót lại gì chửi ầm lên một tiếng rồi nhìn về Yến Phương
Thanh, hiển nhiên hắn cảm nhận được bảo khố đã bị phá vỡ, mà kẻ khả nghi nhất
là Thiên Tinh Cung đám người.

Cái kia bảo khố nhưng từ khi Âm La Điện chia ra làm hai lúc đã không có mở ra,
như vậy có thể nghĩ trong đó tài nguyên kinh khủng cỡ nào, dù sao bọn họ tích
lũy nhưng mấy cái kỷ nguyên, mà bởi vì hai bên đều có một cái chìa khóa, muốn
mở nó phải có hai cái chìa khóa cùng mở mới được, mà bây giờ trong người hắn
có một cái chìa khóa, muốn mở là điều không có khả năng, như vậy đáp án duy
nhất là có người phá trận, mà cả Thập Thiên vũ tụ trong biết nơi ở của họ cùng
có thù hận và thực lực vậy chỉ có Thiên Tinh Cung rồi.

“Chuyện gì.” Tiến Kinh Nhân đang vận hành kiếm trận chuẩn bị đánh lúc Từ Đông
cùng Thanh Lão Lục lúc lại thấy mấy người cử chỉ ở giữa nghi ngờ hỏi.

Hắn từ Hồng Mông Kỷ Nguyên tới giờ chưa từng rời qua, chính vì thế lần này đi
ra vẫn không có kỷ nguyên sức mạnh ràng buộc.

“Sư tôn, trận pháp bảo hộ bảo khố bị người phá giải.” Nguyên Nhân nghe hắn hỏi
lập tức trả lời nói.

“Lại còn bị phá giải sao, xem ra thời đại này xuất hiện một ít kẻ không tầm
thường.” Nghe Nguyên Vương giải thích Tiến Kinh Nhân cũng không để ý bảo khố
bị mất mà cảm khái một câu, phải biết trận pháp kia nhưng do người kia giàn
trận, trên đó có rất nhiều cách che mắt, cho nên không phải ai cũng có thể mở
được.

Mà trong đó bảo tàng tuy rằng kinh người nhưng đã không có tác dụng gì với
hắn, năm đó đi tới Ma Uyên Cấm Địa lúc cái gì lấy cũng đã lấy, trong đó còn
lại cũng chỉ là một ít đồ mà thôi, còn sau này Âm La Điện đám người kia có đem
vào cái gì không thì hắn không biết mà cũng không hứng thú biết, tất nhiên
trong đó còn có bảo tàng khác hay không thì hắn không nghĩ tới.

“Vù.” Liền hắn vừa nói xong lúc đang rảnh tay Nguyên Vương một chưởng đánh tới
Yến Phương Thanh, một chưởng nơi đi qua không gian bị đánh thành hư vô, thời
gian yên diệt, nó trấn áp hết thảy lao về Yến Phương Thanh, đây là một kích
mang theo phẫn nộ của hắn, như vậy có thể nghĩ mạnh tới lúc nào.

Mà Yến Phương Thanh có đỡ được hay không thì không cần nói, nàng chỉ là một
cái có sáu cái Thần Ngân Chân Quân mà thôi, còn không đủ tư cách tiếp một
chưởng này. Mà hắn đánh thì hiển nhiên là muốn bắt nàng, còn tác dụng thì
không cần nói cũng biết.

Một bên Vô Phong đám người thấy mấy người chú ý tới Yến Phương Thanh lúc đã đề
phòng chuẩn bị xuất thù lúc nào, mặc dù nói Yến Phương Thanh là người của Vô
Cực vũ tụ bọn họ, nếu trận chiến này nàng chết trận thì không ai có cái gì
không ổn, nhưng vấn đề là thân phận của nàng bây giờ nhưng cực kỳ kinh khủng,
dù là Vô Phong thấy nàng cũng lễ nhượng ba phần, làm sao có thể để nàng có
chuyện được, dù sao nếu nàng có chuyện vậy cả Vô Cực vũ tụ hẳn phải đối diện
trả thù điên cuồng của Thiên Tinh Cung.

Mặc dù họ không sợ Thiên Tinh Cung nhưng không ai nguyện ý vô duyên vô cớ có
một kẻ thù như vậy.

Nhìn một chưởng kia Yến Phương Thanh con mắt cũng không nháy một phát, mà ở
nơi xa thông qua Kính Môn xem xét trận chiến Vô Tâm cùng Hoặc Thiên khuôn mặt
cũng bất biến.

Liền Vô Phong đán người chuẩn bị xuất thủ lúc không gian bỗng nhiên “Oanh” một
tiếng, theo đó không gian băng diệt thành một cánh cổng, một bàn tay theo đó
mà ra, khi bàn tay này xuất hiện lúc cho dù là chín cái Thần Ngân Chân Quân
tim cũng đạp chậm một nhịp.

Bàn tay kia như gánh chịu lấy ba ngàn thế giới, trấn áp thế gian, nó như từ hư
vô lao tới hiện tại, khí thế từ nó tản ra đủ ép diệt bát hoang, tù thiên địa
lao tới đại thủ đối diện kia.

“Rắc rắc.” Bàn tay trực tiếp bóp nát đại thủ rồi xuyên qua Tiến Kinh Nhân lao
về Vương Nhân, mỗi nơi đi qua tinh hà vẫn lạc, nhạt nguyệt băng diệt, nó trực
tiếp trấn áp đánh tới Nguyên Vương.

“Giết.” Nhìn bàn tay kia Nguyên Vương cuồng hống, một đao quét ngang thiên
địa, vắt ngang đại thế đánh tới, một đao mang theo tín ngưỡng của một đao
khách, bá đạo mà điên cuồng va chạm vào bàn tay.

“Ầm.” một tiếng, bàn tay đánh nát một đao kia bỏ qua tất cả, nó như khinh
thường vạn cổ, thiện địa ta đều có thể trấn áp đánh vào Nguyên Nhân. “Oanh”
một tiếng, Nguyên Nhân trực tiếp bị bàn tay đánh bay trăm vạn dặm, mỗi nơi bay
qua không gian toát diệt, thời gian đảo loạn .”Ầm” một tiếng, Nguyên Vương
trực chỉ đánh vào đại địa, rồi mọi thứ yên tĩnh.

Nhìn một bàn tay bá đạo vô biên, khinh thường vạn cổ kia dù là mười cái Thần
Ngân Tôn Chủ cũng không khỏi ngưng tụ, quản chi vô địch hạng người cũng cảm
thán một tiếng, hiển nhiên bất ngờ vì người xuất thủ lại mạnh như vậy.

“Một con kiến hôi cũng dám đánh tổ mẫu nhà ta chủ ý, quả thật không biết chữ
chết viết thế nào mà.” Theo đó không gian đi ra một nam tử, hắn khuôn mặt bình
phàm, nhưng bình phàm trong lại mang theo một cỗ vô địch tín niệm, cử chỉ ở
giữa khinh thường Thập Thiên, vạn cổ duy ta đệ nhất nhân.

Khi hắn xuất hiện lúc vạn vật thần phục, đại đạo quang huy, nhật nguyệt trầm
luân, Hắn đứng đấy như một tòa núi không ai có thể vượt qua, quản chi ngươi
hạng người vô địch cũng vậy.

“Tốt lắm một nhân tài, dù là thời đại của bọn ta cũng rất ít xuất hiện một
nhân tài như ngươi.” Nhìn thấy nam tử dù là Tiến Kinh Nhân đã từng gặp qua vô
số thiên tài cũng không nhịn được khen một tiếng, hiển nhiên hắn biết người
này rất mạnh, còn bên kia Nguyên Vương bị đánh bay hắn không hề quan tâm, dù
sao một kích kia có thể đánh bay hắn, nhưng có thể làm bị thương tới căn cơ
vậy thì không thể nào.

“Vù.” Một tiếng vang lên, quả nhiên bị đánh bay Nhân Vương lập tức lao ra,
thần thái vẫn là như trước, tựa hồ không có chuyện gì vậy, hắn nhìn nam tử
khuôn mặt bình phàm chậm rãi phun ra ba chữ: “Cổ Vô Địch.”

Mà một bên Vô Phong mấy người cũng không ngoài ý muốn, hiển nhiên là biết tới
Cổ Vô Địch, mà đối với hắn đi theo bảo vệ Yến Phương Thanh cũng không phải là
không thể, hơn nữa tuy rằng nghi vấn tại sao hắn có thể vào đây nhưng bây giờ
không phải lúc.

Không sai, người tới là Cổ Vô Địch, hắn thần thái khinh thường vạn linh nhìn
qua Nguyên Vương rồi nhìn Tiến Kinh Nhân một cái thật sâu sau đó nhìn Yến Lãnh
bên cạnh gật đầu rồi quay về Yến Phương Thanh cúi đầu: “Tổ mẫu.” Lời nói trong
là như vậy kinh trọng cùng tôn kính.

“Chỉ một mình ngươi tới sao?.” Chỉ thấy Yến Phương Thanh không chào hỏi mà một
câu như vậy.

“Không lẽ một mình ta không đủ bảo vệ tổ mẫu của Yến Lãnh tiền bối sao?.” Cổ
Vô Địch có chút bất đắc dĩ khẽ nói.

“Được rồi, vậy lát nữa ngươi giúp Vô Phong đại nhân trấn sát bọn họ đi.” Yến
Phương Thanh khoát tay rồi ra lệnh nói, nàng lời nói là như vậy không cho cãi
lại, tựa hồ dù là mười cái Thần Ngân ở trước mặt nàng cũng phải nghe lệnh vậy.

“Cái này con sợ không làm được, phía trên đã có lệnh không thể rời đi tổ mẫu
nửa bước, còn chuyện của Vô Cực vũ trụ thì chúng ta sẽ không tham gia.” Cổ Vô
Địch lại bất đắc dĩ khé nói, chỉ là thấy nàng sắc mặt đen lại thì bồi thêm một
câu: “Tất nhiên bây giờ là như vậy.”

“Cổ Vô Địch, Thiên Tinh Cung chỉ một mình ngươi tới, nói vậy tất cả đều đi đào
cái kia bảo khố đi.” Nhìn Cổ Vô Địch xuất hiện lúc Nguyên Vương bình tĩnh nhìn
hắn nói, hào không quan tâm bảo tàng bị lấy chút nào.

“Đích thật là đi lấy trong đó một món đồ, bây giờ hẳn là sắp lấy được đi.” Cổ
Vô Địch lạnh nhạt nhìn Nguyên Vương rồi không để ý nhìn về Tiến Kinh Nhân: “Ta
nghe Lạc Thiên tiểu tử nói về ngươi, ngươi rất mạnh.” Nói tới đây hắn chiến ý
dạt dào, hiển nhiên muốn đánh một trận, nhưng vừa nghĩ tới cái gì đó rồi lại
bình tĩnh lại.


Nhất Niệm Thiên Chủ - Chương #102