Về Nhà- Lâm Viễn Thành


Người đăng: deptrai2k7

Tất cả đều nhờ Vẫn Kiếm Chi Địa. Tại nơi đây, Linh Khí được tỏa ra dày đặc,
bao phủ không gian từ những cây đại thụ to lớn. Thiên Địa đều như muốn dùng
Linh Khí bức người này để ăn tươi nuốt sống hắn. Do có Linh Miu trợ giúp nên
ngay từ đầu, Diệp Tiểu Hàn mới có thể thuận lợi tu luyện. Cũng vì vậy mà dù tư
chất hắn không tốt nhưng vẫn dễ dàng cảm nhận được linh khí xung quanh. Nếu
như cho 1 phàm nhân tiến vào Vẫn Kiếm Chi Địa mà không được bảo hộ thì có lẽ
sẽ trực tiếp bạo thân mà chết.

Và chính hắn đã tìm đến Hắc Thạch Thành- thành trì tu tiên giả gần nhất sau
hơn 2 năm tu luyện. Diệp Tiểu Hàn cảm nhận chỉ còn 1 sợi tơ nữa là có thể tiến
nhập cảnh giới đại viên mãn nhưng lại không thể nào vượt qua. Hắn lúc đó mới
nghe lời Linh Miu xuất quan, kiếm cơ duyên và cũng để chuẩn bị trước cho Trúc
Cơ kỳ cảnh giới.

Sau quá trình hồi tưởng, Diệp Tiểu Hàn lại chú ý nghe ngóng tiếp.

Không ngờ chỉ mới 2 năm, 2 năm trước hắn còn chưa biết tu tiên giới thật sự ra
sao, 2 năm sau đã đến " đại nạn " của tu tiên giới. Nhiều luồng kiến thức như
công phá Diệp Tiểu Hàn khiến hắn phải từ từ, bình tĩnh để tiêu hóa chúng.

Có vẻ Nhất Nguyên Quan này rất rất mạnh. Nhưng tu tiên giới có luật riêng bất
thành văn, tu tiên giả cũng không quan tâm tới phàm tục. Đối với họ, phàm tục
chỉ là nơi cung cấp 1 số người có linh căn, chỉ vậy thôi chứ không hơn không
kém. Cũng may vì vậy nên phàm tục vẫn có thể an toàn dù trận chiến có xảy ra
hay không. Diệp Tiểu Hàn lại nhớ về Lâm Viễn Thành, quê hương của hắn.

Chợt, ánh mắt Diệp Tiểu Hàn trở nên quyết đoán.

Ngay tối hôm đó, Diệp Tiểu Hàn thuê một con ngựa già, lặng lẽ rời thành. Hắn
đã hỏi thăm đường kĩ càng nên càng tăng tốc, 1 mạch đi tới Lâm Viễn Thành!

Rạng sáng hôm sau, Diệp Tiểu Hàn đã ở bên trong Lẫm Viễn Thành!

Cảm nhận không khí nơi đây thật quen thuộc, tiếng nói thỉnh thoảng vang lên dù
còn màn sương mờ đục, Diệp Tiểu Hàn không cầm được mà nín thở, hồi tưởng...

Hắn cứ đứng lặng 1 chỗ đến tận lúc trời sáng khiến cho vài người cảm thấy kì
lạ.

Một bóng người chợt lướt qua mắt hắn. Diệp Tiểu Hàn ngỡ ngàng nhìn theo. Rồi
hắn hơi mỉm cười bước theo.

- Vương Bá...

Người này đúng là 1 lão trung niên nhân: Vương Bá- cha của Vương Sơn Công,
người bạn đã khuất của hắn...

Lúc này Vương Bá đang dừng lại trước cửa nhà, nói chuyện với vài gia nhân. Ở
giai đoạn Luyện Khí kỳ thì các giác quan sẽ được cường hóa, rèn luyện, nhất là
thính giác và thị giác. Do đó mà Diệp Tiểu Hàn nghe được nhũng gì mà Vương Bá
đang nói dù hắn đang đứng khá xa. Vài chuyện vặt vãnh, rồi Vương Bá khóc như
không khóc, nhắc đến 2 chữ " Công nhi ". Cảm giác mới thân thuộc,ấm áp hạnh
phúc làm sao! Nhưng với Diệp Tiểu Hàn thì nó còn như sự dày vò với tâm hồn
hắn...

Hắn cảm khái một lúc.

2 người bạn đã chết. Còn một mình hắn bước trên con đường tu tiên đầy gian
khó, chẳng biết điểm cuối là ở đâu. Thiên ý thật thích trêu đùa mà.

Diệp Tiểu Hàn tâm niệm xoay chuyển. Hắn lấy lại tinh thần, thoắt cái, thân
hình biến mất.

Vương Bá nhà cửa buôn bán nhưng những năm nay đều ế ẩm nên cũng chẳng còn tài
sản gì nhiều. Chỉ còn lại vài gia nhân trung thành từ lâu. Diệp Tiểu Hàn không
dám gặp người. Dù sao hắn cũng không đủ can đảm. Vậy nên hắn đã suy nghĩ kĩ,
hắn vẫn phải giúp bạn thân lo cuộc sống cho phụ thân, phụ mẫu nên hắn liền đột
nhập vào trong nhà. Diệp Tiểu Hàn đã là Tu tiên giả nên không có ai phát hiện
được. Hắn lặng lẽ giấu trên trần nhà hơn vạn lượng vàng và kèm theo 1 mẩu
giấy. Hắn đề tên trên giấy: " người bạn cũ ". Cuối cùng Diệp Tiểu Hàn thở dài
một hơi, đi ra ngoài rồi biến mất ở cuối con đường.

Đường xá hắn vẫn nhớ như in, và chắc chắn dù thế nào thì sau này hắn cũng sẽ
không bao giờ quên được. Diệp Tiểu Hàn rẽ phải rồi rẽ trái, rồi lại rẽ phải.
Sau cùng, hắn dừng chân ở 1 căn nhà tranh hơi tan hoang.

Nơi này khá biệt lập, chỉ nghe tiếng khóc thút thít như có như không hòa vào
trong không khí. Diệp Tiểu Hàn quan sát. Thì ra là phụ mẫu của Hoàng Tiểu Minh
đang ngồ gục mặt trong nhà, rên rỉ, gặm nhấm từng chút kí ức. Hắn cắn răng.
Tuy Hoàng Tiểu Minh không thân với hắn như Vương Sơn Công nhưng số phận đã như
vậy. Hắn vẫn luôn coi Hoàng Tiểu Minh là một người bạn thân, một người bạn
tốt. Để phụ mẫu, nhà cửa như lâu không có người chăm sóc vậy, hắn không đành
lòng.

Diệp Tiểu Hàn che áo lại, lặng lẽ vào trong. Hắn cũng để lại hơn vạn lượng
vàng và mẩu giấy rồi nhắm mắt chạy thật nhanh đu.

" Ta phải làm sao đây? "

Lúc này hắn mới chợt nhận ra mình còn phải đối mặt với 1 vấn đề. Đã về đến
nhà, chẳng lẽ không vào nhà? Nhưng... hắn sao thể vào nhà và nói hết tất cả
mọi chuyện đã xảy ra được?

Nhưng dù suy nghĩ ra sao thì hắn cũng mặc kệ, lao thật nhanh về trước cửa nhà.

Tiểu viện trông thật khác xưa, chẳng còn nét cổ kính nữa. Tất cả đều được xây
lại mới như muốn đón chào Diệp Tiểu Hàn trở về. Hắn đã xa nhà hơn 2 năm. Lần
này về cũng không bỡ ngỡ nhưng lại cảm thấy khác lạ sau hành trình không dài
không ngắn của mình. Vậy nên Diệp Tiểu Hàn cũng chẳng quan tâm đến cảm xúc lúc
này nữa. Hắn cắm mặt vào bước đi. Hắn không muốn vào nhà, lại gặp phụ thân phụ
mẫu thì càng không. Hắn không biết nói sao, càng không biết đối diện thế
nào...

Diệp Tiểu Hàn lấy hết tiền bạc thế tục còn lại ra. Hắn lẻn vào trong phòng của
phụ thân. Căn phòng lại không có vẻ sang trọng như bề ngoài căn nhà. Lúc này
đang ngổn ngang đồ nhưng lại không có người ở trong. Hắn để tất cả tiền dưới
gầm giường. Rồi khóe mắt Diệp Tiểu Hàn cay cay, biến mất sau khi hắn ngửa lên
trời thì thào:" tạm biệt ".


Nhất Lộ Thành Tiên - Chương #21