Tôi- 23 tuổi, với chiều cao khiêm tốn nếu không nói thẳng ra là 1 nàng nấm
lùn, với khuôn mặt baby nen cũng có khá nhiều chàng trai theo đuổi, dù vậy tôi
mới chỉ có một mối tình là bạn trai hiện tại a.
Là sinh viên năm cuối của một trường đại học khá có tiếng ở Hà Nội. Một sinh
viên từ miền quê như tôi, với biết bao mơ mộng và mục tiêu đang ở phía trước,
vậy mà chuyện gì đang xảy đến với cuộc đời tôi thế này.
Khi tôi mở mắt ra khi mặt trời đã lên quá đỉnh đầu, điều kỳ lạ là không một ai
gọi tôi dậy hay một tiếng động như chuông báo thức cũng không có nốt - một
điều mà tưởng chừng như tôi đã quá quen thuộc từ gần 4 năm đại học này. Liếc
ngang liếc dọc trong căn phòng của mình khi vẫn còn ngáp ngắn ngáp dài, tôi
chợt đờ đãn trong giây lát. Hoảng hốt, bật tung người dậy từ trong chăn, tôi
chạy quanh phòng và dừng lại ở chiếc bàn trang điểm, không phải nói là chiếc
gương, cảm giác buồn ngủ tan biến hoàn toàn khi tôi nhận ra một điều kì lạ -
căn phòng này, phong cách trang trí này, chiếc giường tôi đang ngủ, bộ quần áo
đang mặc .. tất cả mọi thứ trước mắt đây không phải là của tôi, đặc biệt nhinf
vào gương, tôi ngẩn người khi thấy mái tóc ngắn cub này, kiểu tóc mà tôi chưa
bao giờ thử dù chỉ một lần vì cái tính yêu tóc dài của cả gia đình tôi.
Đây, rốt cuộc điều gì đang diễn ra vậy, tôi trở nên hoang mang, cố gắng nhớ
lại mọi chuyện tối qua. Tối qua, tôi đang tức giận điên lên khi bắt gặp chuyện
bạn trai đang qua lại hẹn hò với một người con gái khác dù miệng anh vẫn luôn
nói yêu tôi. Có thể nhiều người nghĩ, đàn ông như vậy thì tha thiết làm gì,
tức giận làm gì, chia tay là xong chuyện, kiếm một người tốt hơn. Nhưng với
tôi, một con người rất xét nét trong tình yêu, tôi tự nhận mình rất khó để
nhận lừi yêu một người, và khi đã yêu thì dành cả trái tim để yêu thì điều đó
là một cú sốc rất lớn.
Tôi chạy nhanh ra khỏi chỗ đó, không muốn nhìn cảnh 2 người đó tình tứ trao
nhau những hành động thân mật, dù vậy trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh của 2
người. Như người mất hồn, tôi va vào nhiều người đi đường khiến họ bất mãn cho
đến khi đầu tôi ong ong và không biết chuyện gì xảy ra nữa.
Quay trở lại hiện tại, là một hủ nữ chính hiệu, tôi chợt nhận ra rằng mình
đang trong tình trạng của một nữ chính trong những câu chuyện tôi đọc thì
XUYÊN RỒI, tôi đã xuyên thời gian không gian đến một nơi nào đó mà bản thân
không biết, điều khác lạ ở đây là bộ dạng tôi bây giờ không khác mấy so với
tôi lúc trước, không , phải nói có một sự khác biệt lớn nhất là chiều cao của
tôi- điều khiến tôi tự ti bao lâu nay – chiều cao tôi, nó đã thay đôi, dù chỉ
một ít nhưng đối với một người luôn săm soi chiều cao như tôi phát hiện ra
ngay , tôi đã cao lên trở thành cô nàng m6 rôi. hahahaha.
Coi như thỏa mãn bù lấp một ít sự mất mát trong lòng tôi. Cười đã rồi tôi lại
khóc, òa lên như đứa trẻ lạc đường, tôi nhớ bố mẹ, nhớ gia đình, bạn bè, nhớ
tên khốn làm tôi ra nông nỗi này. Nếu được quay trở lại tôi sẽ cố gắng không
vắng vẻ họ nữa, nhưng mọi thứ đã quá muộn, hi vọng rằng ở nơi đó, mọi sự hiện
diện của tôi sẽ tan biến, không một ai nhớ về tôi cũng được, tôi không muốn họ
buồn một chút nào. Tôi ngủ thiếp đi trong mơ màng và nhận ra rằng lúc thức dậy
tôi phải chiến đấu với một cuộc sống mới, một thân phận mới đầy gian nan đây
a.