Người đăng: langphongthien
Chương 5
Tháng mười hai cuối cùng cũng đến!Theo đó,cái lạnh cũng hiện diện
khắp các ngõ ngách.Trên đường phố,thay vào sự tấp lập,nhốn nháo
của những tháng hè,là cái bình bình,yên ắng của mùa đông.
Tháng mười hai,vậy là tôi đã xa nhà được ba tháng.Đông vẫn là
đông,nhưng đã không còn được mẹ xỏ gang tay mỗi khi ra đường.,không
còn được ăn món “lẩu cá” ba nấu,không còn...
Tháng mười hai,có rất nhiều chuyện đã xảy ra,vui có,buồn có...nhưng
nếu để viết vào cuốn nhật kí này,thì đó là chuyến dã ngoại của
chúng tôi,chuyến dã ngoại....tháng mười hai.
7h.Thứ 7. 07/12/2009
Cổng trường đại học Thiên Giai.
“Thật rét a!”Tôi xoa xoa hai tay,quay sang phía Quân Dương bên cạnh.
“Ừ...”Quân Dương mặt không biểu tình,nhìn trời.
“Cậu có thể đừng “ừ” không?”
“Ừ.”
“...”
7h10
“Chỗ này!!!” Tôi vẫy tay,gọi Bình Trọng đang dắt xe đạp ở đằng xa.
“Hai cậu tới lâu chưa?” Bình Trọng chống chân chống xe,đưa mắt nhìn
tôi.
“Mình cũng mới tới thôi!Mà cậu mang gì mà nhiều vậy?” Tôi nhìn
chiếc ba lô to tổ bố sau lưng Bình Trọng,mặt dại ra.
“Cũng không có gì,quần áo,chăn bông,dầu gội,hộp y tế...”
“...” Ak,chỉ đi có một ngày một đêm thôi mà,có nhất thiết phải mang
nhiều thứ như vậy không.Tôi nghĩ thầm.
7h30
“Nguyên Khang,sao giờ đám Y Lam vẫn chưa ra vậy?Có đúng là cậu đã
nhắc đám Y Lam rồi không?” Diệp Minh nhìn xung quanh,rồi quay sang tôi.
“Nhầm sao được,tối hôm qua mình còn lên tận phòng nhắc cậu ấy mà.”
“Con gái đúng là chúa lề mề,lần sau nhất định phải hẹn trước một
tiếng.” Mạnh Đạt quay sang than vãn.
8h
“Đến rồi!” Quân Dương tay chỉ đằng xa nói.
“Hey,cuối cùng cũng đến,các cậu chuẩn bị đi,mình chở Y Lam.” Bình
Trọng xách ba lô lên vai,nói.
“Vậy không ổn,trong cả nhóm,cậu là khỏe nhất,cậu chở Y Lam,vậy ai
chở An An?” Mạnh Đạt đưa tay chỉ thân hình mập mạp Trịnh An An đang đi
cạnh Trần Y Lam.
“Bình Trọng,vậy cậu chở An An,mình chở Y Lam.”Diệp Minh hắc hắc
cười,nói.
“Không được,Quân Dương,cậu nói xem...Ặc...Quân Dương đâu?” Bình Trọng
đưa mắt tìm xung quanh,ngơ ngác hỏi.
“Ặc...” Mạnh Đạt
“Ặc...” Diệp Minh
Thì ra Quân Dương không biết đã dắt xe đến chỗ Y Lam từ lúc nào.
Núi Thiên Giai cách đại học Thiên Giai hai mươi ki lô mét về phía
nam.Khoảng cách cũng không phải quá xa nên chúng tôi quyết định đi
bằng xe đạp.Sau một cuộc thảo luận gay cấn,rút cục,Quân Dương chở Y
Lam,Bình Trọng chở An An,tôi chở Trần Thảo Nguyên,còn Diệp Minh,Mạnh
Đạt chở đồ cắm trại.
Cuối cùng, cuộc dã ngoại đầu tiên thời đại học của tôi cũng bắt
đầu.
9h15
“Không khí thật thoải mái!Chúng mình cắm trại ở chỗ này nhé?”Phía
trước,Trần Y Lam giang hai tay,hít sâu,cười nói.
“Uh,chỗ này cũng được” Tôi nhìn xung quanh,gật đầu.
“Vậy đi,Quân Dương,Diệp Minh,các cậu ở lại dựng trại,mình với Nguyên
Khang đi bắt cá,hôm nay mình đãi các cậu món cá nướng.”Bình Trọng
đặt ba lô xuống đất,hưng phấn nói.
“Bắt cá?” Trần An An ngạc nhiên,hỏi.
“Ừ,ở cách đây một đoạn có một con suối,cá ở đó rất ngon.”
“Cậu đến đây rồi hả?” Tôi đưa mắt nhìn Bình Trọng.
“Uh,nhà mình cứ vài tháng lại đến đây cắm trại một lần.”
Một lúc sau.
“Bình Trọng,đã hơn một cây số rồi mà sao vẫn chưa tới vậy?”
“Một chút nữa là tới à!”
“Mà cậu bắt cá bằng gì vậy?” Nhìn khắp người Bình trọng cũng
không thấy thằng này mang theo đồ gì,tôi ngạc nhiên hỏi.
“Hehe,bằng cái này!!!” Bình Trọng hắc hắc cười,rút từ trong túi
quần ra một mũi dao nhọn.
“Lát nữa kiếm một đoạn cành cây thẳng,buộc dao vào một đầu,sau đó
phóng.” Không đợi tôi hỏi,Bình Trọng đã giải thích.
“Ặc,chúng ta có thể dùng cần câu mà,có nhất thiết phải sử dụng
phương pháp nguyên thủy này không?”
‘Xì,cá câu làm sao ngon bằng cá do chính mình đâm được,mình sẽ cho
cậu xem công phu của mình!”
“...”Còn có thuyết ngôn như vậy,tôi nghĩ thầm.
9h45
“Bình Trọng,có được không vậy,đám Quân Dương chắc cũng sắp dựng xong
trại rồi.” Tôi quay sang Bình Trọng đang mồ hôi đầm đìa phóng lao.
“Quái thật,tại sao lại toàn đâm trượt nhỉ?Để mình lội hẳn xuống.”
Bình Trọng vẻ mặt buồn bực,cũng không để ý quần áo bị ướt,lội ra
giữa suối.
Kết quả là bữa trưa,chúng tôi đã có được một bữa cá nướng rất
ngon,nhưng cá thì...
10h05
Chợ dân sinh An Đông.
“Cô ơi,bán cho cháu tám con cá loại này.” Tôi chỉ vào một con cá
trong bể,nói.
“Có cần mổ bụng cá luôn không?”
“Dạ thôi,không cần!” Bên cạnh tôi,Bình Trọng ướt nhẹp,run cầm cập vì
rét,chán nản nói.
20h
Trời tối,chỉ có ánh sáng của vài ngôi sao le lói sau những đám
mây.Không gian dường như cũng tĩnh mịch hơn ban ngày.Có chăng là những
tiếng lốp đốp của những que củi đang cháy.Cả đám bọn tôi ngồi quanh
đống lửa trại vừa mới đốt,nhìn ngọn lửa,lại nhìn lên bầu
trời,cảm giác thật thoải mái.
“Thảo Nguyên,học đại học xong cậu muốn làm nghề gì?” Câu hỏi của
Mạnh Đạt phá vỡ sự trầm lắng,chúng tôi lại sôi nổi thảo luận về
tương lai,về mơ ước,về...
“Mình hả,tốt nghiệp xong,mình sẽ học thêm “chứng chỉ báo chí” để
trở thành một nhà báo.Còn cậu Diệp Minh?”
“Mình cũng chưa xác định,có thể là kế thừa công việc kinh doanh của
bố mẹ mình.”
“Đến mình,mình sẽ tiếp tục sáng tác,sáng tác ra một tập thơ để
đời.”Mạnh Đạt vẻ mặt hưng phấn nói.
“Đến cậu đó,Quân Dương!”
“Mình muốn trở thành một chính trị gia,cải cách đất nước,tiêu trừ
tham nhũng,mang lại cuộc sống tốt đẹp hơn cho người dân.”
“Còn mình,sau khi tốt nghiệp,mình sẽ đi khiêu chiến cao thủ các
nơi,sau đó mở một võ quán.Y Lam?”Bình Trọng tay cho thêm củi vào
đống lửa,thổn thức nói.
“Nếu có thể,mình muốn lập một quỹ từ thiện,giúp đỡ những người
có hoàn cảnh khó khăn.”
“Sau này hả,mình sẽ giảm béo,đi thi hoa hậu.”Trần An An giơ nắm
tay,quyết tâm nói.
Trần An An vừa nói xong,bầu không khí tựa hồ trở lên khác
thường.Mạnh Đạt và Diệp Minh cúi đầu nhìn đất,cả người run run.Còn
tôi ngẩng đầu nhìn trời,có kìm nén không cười.
“Béo tốt,béo tốt,giảm béo không tốt,không tốt!”Bình Trọng chắp hai
tay,nói theo kiểu của nhà sư,làm cả đám bọn tôi cười ầm lên.
“Còn cậu, Nguyên Khang?” Y Lam quay sang nhìn tôi.
“Mình hả,mình có nhiều ước mơ lắm.Hồi bé,mình muốn làm siêu
nhân.Lớn lên chút,thấy hơi viển vông,thế là muốn trở thành một ca
sĩ.Con hiện tại...mình muốn tới thảo nguyên,mở một trang trại.Sáng
cắt cỏ cho bò,trưa tắm cho bò, chiều vắt sữa bò,còn tối thì...”
“Tối thì...ngủ với bò” Mạnh Đạt nói chen lời làm cả đám cười
nghiêng ngả.Tôi bật dậy đuổi Mạnh Đạt đang chạy ra xa.Thế là cả nhóm
lại ồn ào đuổi bắt nhau quanh đống lửa.Thật vui!!!
Núi Thiên Giai cao hơn một nghìn mét,là một địa điểm rất nổi tiếng
của thành phố Thiên Giai.Nó không chỉ nổi tiếng có một hệ sinh thái
đa dạng,phong phú,mà còn là một nơi ngắm mặt trời mọc rất đẹp.
5h30
Tôi men theo con đường nhỏ để lên núi.Trời còn chưa sáng,cũng may con
đường nhỏ này không có chướng ngại vật.Miệng ngáp liên tục,tôi cảm
thấy rất bất đắc dĩ.Giờ thì tôi đã hiểu tại sao Diệp Minh thằng
này lại nhất quyết không chịu ngủ cùng với Bình Trọng.
Sự việc là tối hôm qua lúc chia lều ngủ,Trần Y Lam ba người một lều
không có vấn đề gì,lúc chia Diệp Minh với Bình Trọng một lều thì
thằng này thế nào cũng không chịu,còn nói cái gì,muốn ngủ cùng
Quân Dương để bồi đắp tình cảm...
Cuối cùng thì ba người Quân Dương,Mạnh Đạt,Diệp Minh một lều.Còn tôi
với Bình Trọng một lều.Và ác mộng bắt đầu.
Tôi cuối cùng cũng hiểu được thế nào là “ngáy như sấm”,đã thế,tay
thằng này cũng không yên phận,thỉnh thoảng lại động vào một vài bộ
phận nhạy cảm,làm tôi rợn cả người.Ngáy,tay sờ xoạng linh tinh,cộng
với thằng này không biết là mơ gì thỉnh thoảng lại nuốt nước miếng
ực ực,đã tạo lên một không gian ... làm một thằng ham ngủ như
tôi,cũng phải chằn chọc,mong ngóng buổi sáng đến sớm một chút.
Đường nhỏ càng lên càng khó đi,nhiệt độ cũng càng thêm lạnh,cũng
may chiếc áo khoác của tôi cũng đủ dày.Nghe nói đi lên khoảng bốn
trăm mét,có một dải đất trống,ở đó người ta dựng các hàng ghế đá
cho người dân địa phương và khách thăm quan ngồi ngắm mặt trời mọc.
“Cuối cùng cũng tới nơi!”Leo núi đúng là không phải dễ,tôi nghĩ
thầm.Phía trước tôi là một hàng ghế đá,mỗi chiếc cách nhau tầm
mười mét...Vài chiếc ghế đã có người,hình như là người dân địa
phương đi tập thể dục rồi ngồi nghỉ.Tôi đi tiếp về phía trước tìm
một chiếc ghế trống,dù sao cũng không ngủ được,ngắm mặt trời mọc
cũng là một lựa chọn không tồi.
“ Ủa,Y Lam?”Ở phía trước,một chiếc ghế đá ngồi một cô gái,nhìn
khá giống Trần Y Lam.
“Nguyên Khang!Cậu không ngủ hả?” Y Lam quay đầu lại nhìn tôi,ngạc nhiên
nói.
“Uh,mình không ngủ được,cậu đến lâu chưa?”Tôi bước lại chỗ Trần Y
Lam,ngồi xuống bên cạnh.
“Hì,mình đến cũng được một lát rồi,nghe nói mặt trời mọc ở đây
rất đẹp!!!”
“Oh!!!”
...
“Wow,mặt trời mọc rồi,thật đẹp!!!” Y Lam chỉ tay về phía trước,hưng
phấn nói.Phía sườn núi đối diện,một quả cầu lửa dần ló đầu
lên.Tỏa ra một thứ ánh sáng lung linh ,làm ngọn núi đối diện giống
như được đeo trên đầu một chiếc gương miện lửa vậy.Những tia nắng
rực rỡ chiếu xuyên qua những đám mây buổi sớm làm nhuộm đỏ cả một
góc trời.
“Uh,đẹp thật!!!” Cảnh tượng này làm tôi rung động thật sâu,đứng
trước bà mẹ thiên nhiên,con người trở lên thật bé nhỏ...
“Ặc,Y Lam,mũi cậu...”Thì ra,mũi Y Lam không biết đã bị chảy máu cam
từ bao giờ.
“A,chắc do chỗ này cao,mình không quen.”Y Lam ngửa đầu,lấy tay bịt
mũi,nói nhỏ.
Giờ tôi mới chú ý,hôm nay Y Lam mặc một chiếc áo dạ dài,nhưng áo
loại này chịu sao được thời tiết trên đây.Cởi áo khoác,tôi khoác lên
vai Y Lam.
“Không cần đâu...’
“Không cần cái gì,chảy cả máu rồi nè!Không phải để ý đến mình,khi
ngủ ở nhà, mình còn chẳng bao giờ mặc quần áo kìa!” Học cùng Y
Lam một thời gian,tôi rút ra được kết luận,nói chuyện với Y Lam
tuyệt đối không nói lí lẽ,vì đơn giản nói lí lẽ tôi chẳng bao giờ
chiến thắng cả.Như kiểu trẻ con nói chuyện với người lớn vậy,nói
đi nói lại,cuối cùng vẫn là người lớn đúng.
“Xì,cậu nói lung tung gì vậy!” Trần Y Lam vểnh môi lên,đỏ mặt nói.
Một lát sau.
“Nguyên Khang,cậu có mang theo máy nghe nhạc không?Máy nghe nhạc của
mình hết pin rồi.”
“Hả,uh có.”Tôi lấy chiếc máy nghe nhạc trong túi áo đưa cho Y Lam.
“Cậu có nghe không?”Y Lam đưa một đầu tai nghe sang,nhìn tôi nói.
“Uh...”
Không biết là do cả đêm qua không ngủ được,hay là do giai điệu du dương
của bài hát”Đài Hoa Cúc” mà mắt tôi dần dần díu lại,đầu gục lên
vai Y Lam ngủ thiếp đi.Chỉ biết lúc đó,lúc đó...ngủ thật ngon...