Người đăng: langphongthien
Chương 1
Có người đã từng nói,cuộc đời con người giống như trò chơi xếp hình
lego vậy.Mỗi một người khác nhau sẽ lấy từ cuộc sống những mảnh
lego khác nhau,và bằng cách này hay cách khác,mỗi người sẽ đều có
cho mình một thứ hình ghép,gọi....nhân sinh.Và tôi cũng vậy,cũng có
những mảnh lego của riêng mình,cũng có....
T2,9/11/2009.Trường Đại học Thiên Giai.
Kí túc xá K1,phòng 217
6h40p
“Nguyên Khang,dậy đi,sắp muộn học rồi!”.Một giọng nói không chút
tình cảm nào vang lên láng máng trong đầu tôi,và đó cũng là tất cả
những gì tôi nhớ sau đó.
7h
7h30
8h
“Oh sh*t!muộn học rồi,sao Quân Dương không gọi mình dậy nhỉ???”
8h20. Giảng đường khoa Ngữ Văn.Tầng 3,phòng 308.
“Chúng ta đi sâu vào tìm hiểu giáo lý phật giáo trong thơ thiền đời
Lý...”
“Thưa thầy,em vào lớp.”Một tiếng nói hổn hển kèm theo tiếng thở
dốc,và tất nhiên đó không ai khác ngoài tôi.
“Đoàn Nguyên Khang,tiết học bắt đầu lúc 7h,cậu xem bây giờ là mấy
giờ rồi???”.Giọng nói sang sảng và hình như có vẻ đang cố gắng
kiềm chế một cái gì đó của thầy dạy bộ môn Văn học Trung đại 1
của tôi.
“Thưa thầy!Là do em mải giúp bà cụ qua đường lên mới đến muộn.Chắc
thầy cũng không muốn học trò của mình vô cảm với những số phận
bất hạnh phải không ạ!”
“ Đưa bà cụ qua đường?...Đây đã là lần thứ 3 cậu đi muộn rồi,hết
đưa em bé,người khiếm thị qua đường,giờ lại đưa bà cụ sang đường.Có
phải sau đó,bà cụ lại quên đường về,mà cậu lại không thể vô cảm
trước số phận bất hạnh của bà cụ,nên cậu đành đưa bà cụ về
nhà,phải không?”
“ Dạ,đúng là như vậy,lúc đó...”
“Thôi, về chỗ...”.
Môn văn học trung đại 1 kéo dài 4 tiết,tiết 5 là giờ sinh hoạt,đây
có thể coi là tiết ác mộng của tôi.
Khoa Ngữ Văn được chia làm 2 ban:Ban Cử nhân và Ban sư phạm.Ban Cử nhân
văn học khóa 14 chúng tôi được chia làm ba lớp:Cử nhân văn học A,Cử
nhân văn học B,và Cử nhân văn học C.Mỗi một lớp sẽ được khoa phân
công một thầy cô “cố vấn học tập”.Cố vấn học tập lớp Cử nhân văn
học A của tôi là một cô giáo thuộc bộ môn văn học dân gian Việt
Nam,cô Đặng Lệ Thủy.
“Nguyên Khang?”
“Dạ,thưa cô!”.Hazzzz,cái gì đến cũng phải đến,tôi đành phải bất lực
đứng lên.
“Nguyên Khang,tuần vừa rồi học năm buổi,thì em đi muộn ba buổi,hai
buổi còn lại,tiết học bắt đầu muộn là em đi đúng giờ.Mà cô nhớ
không nhầm thì em sống trong kí túc xá của trường.Từ bao giờ trong
trường có một cụ già thường xuyên đi qua đường vậy,Nguyên Khang???”
“Ặc,chắc là bà cụ đi tập thể dục ạ!...”
“Nguyên Khang,em đã là sinh viên đại học rồi,phải tự chịu trách
nhiệm về hành vi của mình.Nếu số buổi em đi muộn quá nhiều,cuối
kì sẽ không đủ điều kiện thi đâu.Quân Dương,em ở cùng phòng với
Nguyên Khang,cố gắng nhắc nhở bạn đi học đúng giờ”.
“Vầng,thưa cô!”Vẫn là giọng nói và khuân mặt không cảm xúc của Quân
Dương.
“Vâng,thưa cô”.Tôi cúi đầu,vẻ mặt thành khẩn,như đã rút được kinh
nghiệm,nhất định sẽ không có lần sau.
Vậy là tôi đã nhập học được hai tháng.Người ta nói,sau khi tốt
nghiệp cấp ba là kết thúc một thời kì ngây thơ,hồn nhiên và bắt
đầu bước vào đời,bắt đầu bon chen,bắt đầu tranh đấu...Tôi thấy điều
đó cũng đúng,giống như đám bạn của tôi vậy.Tốt nghiệp cấp ba
xong,cả đám lại lao đầu ngay vào các lớp luyện thi để ôn thi đại
học.Sau khi đỗ đại học rồi,lại lao đầu vào tranh học bổng....tranh
đấu,tranh đấu,hazzzzz,thật vô vị.Nhưng cái guồng quay đó dường như
không có ảnh hưởng đến tôi lắm.Khi đám bạn cùng lớp miệt mài với
những những chồng sách cao ngất thì tôi đang hăng say thả diều,chọi
gà...Và khi có có kết quả thi đại học,có vài người không kìm được
nước mắt vì điểm thi không được như mong muốn,thì tôi nghiễm nhiên
thừa điểm đậu vào Đại học Thiên Giai,một trong hai mươi trường đại
học có chất lượng đào tạo tốt nhất cả nước,làm bọn bạn tôi chỉ
có thể thở dài ngao ngán: “vận khí cứt chó”.
Hazzzz,không nói về vấn đề này nữa.
Hai tháng học đại học,ngoài thành tích thường xuyên đi học muộn,ngủ
trong giờ học,tôi cũng đã có những người bạn cho riêng mình.
Đầu tiên là Lý Quân Dương,bạn cùng phòng cũng như là lớp trưởng lớp
cử nhân văn của tôi.Thằng này mắc bệnh “cuồng học”,thành tích thi
đầu vào đứng thứ 2 lớp,và mục tiêu là vượt qua Trần Y Lam để trở
thành boss.Là một người có tính tình cổ quái,nghiêm túc,hai tháng
ở chung,rất ít khi tôi thấy thằng này cười.Và cũng chẳng lạ gì khi
Quân Dương có biệt danh trong lớp là “cương thi”.
Diệp Minh,là bạn tri kỉ của tôi,thường xuyên cùng tôi dẫn đầu danh
sách học tập từ dưới lên của lớp.Là một thằng “cuồng điện tử” và
luôn luôn đi giày bất kể đông hay hè.
Trương Mạnh Đạt,là một thằng “cuồng thơ”,gần như mọi thời gian rảnh
trong ngaỳ đều dùng để làm thơ và đại đa số các bài thơ đó đều
.....rất chuối.Mạnh Đạt có một đặc điểm rất dễ nhận dạng,đó là
kiểu tóc hình “quả Nấm”.Từ khi nhập học đến nay,tôi chưa từng thấy
thằng này cắt một kiểu tóc nào khác,nghe nói cả hồi cấp ba cũng
chỉ để đúng một kiểu tóc huyền thoại này.Đây cũng là nguyên nhân
biệt danh “Nấm” của Mạnh Đạt.
Trần Bình Trọng,ngồi bàn đối diện với tôi,là thằng khỏe nhất
lớp,học “Vịnh Xuân Quyền”từ năm mười một tuổi,thần tượng Lý Tiểu
Long.Thằng này có một ước mơ là đi khắp các tỉnh trong cả
nước,khiêu chiến các phái võ sư,thành tựu võ đạo tông sư,vô địch
thiên hạ...???
Cuộc đời là một quá trình không ngừng trải nghiệm,không ngừng vấp
ngã,không ngừng đứng lên trước những thử thách mà cuộc sống mang
lại.Trong quá trình đó,chúng ta không bao giờ đơn độc,bởi vì bất cứ
ai cũng sẽ có cho mình những người bạn dù ít hay nhiều.Họ sẽ cùng
ta đi qua những giai đoạn của cuộc đời...đi qua tuổi thanh xuân của ta.