Chạy Đua Với Thời Gian


Người đăng: langvan1995

Nếu có thể đếm ngược đến lúc trái đất tận thế thì chỉ có 2 khả năng 1 là boom
nguyên tử tất cả đều được kích hoạt. 2 là thế giới này chỉ là 1 thế giới mô
phỏng giống Elon Murk đã từng nói, Chưởng khống giả hay còn gọi là Admin họ
hoàn toàn có thể kết thúc thế giới này bất cứ lúc nào họ muốn. Trường hợp đầu
tiên không thể nào, Hoàng Vân hiểu rõ chẳng thằng cha ngu ngốc nào nổi điên
muốn tự sát đâu nhất là khi trong tay có quá nhiều tiền và quyền lực. Trường
hợp còn lại nghe có vẻ hợp lý nhất mặc dù hắn cũng nghĩ tới đây có thể là 1
trò đùa của 1 tổ chức nào đó nhắm vào hắn nhưng nghĩ kỹ lại cũng không hẳn.

“Thiết kế hệ thống bảo mật đó phải mất hàng năm trời” chẳng ai rảnh rỗi đến
mức ngồi thiết kế cả 1 hệ thống bảo mật chỉ để thử tài 1 hacker

“100% đã hoàn tất tìm kiếm 14 tỷ bức ảnh => kết quả đã được hiển thị” một
giọng robot vang lên

Hoàng Vân chăm chú nhìn vào màn hình chỉ thấy trong đó là hình 1 cô gái rất
đẹp chuẩn châu Á, khuôn mặt hút hồn mặc một bộ sườn sám cổ điển cô nàng có nét
gì đó rất khác so với đa số những người Trung quốc mà hắn từng gặp

“Lệ Vi, 20 tuổi sinh viên trường đại học Thanh Hoa số lượng flower 2 triệu, là
một nữ người mẫu rất nổi tiếng” Có vẻ như đây là người mình muốn tìm, có khá
nhiều kết quả tìm kiếm được trả ra nhưng sau khi chạy phân tích khung xương
chỉ có duy nhất kết quả này là phù hợp.

“píp píp píp” Hoàng Vân thiết lập đồng hồ đếm ngược của mình giống với đồng hồ
đếm ngược trên màn hình rồi lập tức đi ra sân bay

“Không thể lãng phí thời gian được mặc kệ đây là cái gì nhất định phải tìm
hiểu cho đến cùng”

sự thực mà nói hắn vô cùng lười nhưng đôi khi có mốt số thứ hắn rất cố chấp
nhất là khi gặp phải một chuyện li kỳ và bí ẩn như thế này.

“Alo, Jessica hở? cậu có thể sắp xếp cho mình một chuyến bay đi Bắc Kinh ngay
bây giờ được không?” hắn liên hệ với đồng nghiệp của hắn Jessica người cùng
hắn thực hiện khá nhiều vụ xâm nhập

“Ôi trời ơi, cả năm rồi cậu mới liên hệ một lần làm người ta nhớ muốn chết, có
phải cậu gọi vì nhớ tôi không … hắc hắc đêm hôm đó …” giọng Jessica đầy mùi
khêu gợi

“Đêm đó chúng ta chẳng có gì cả! vào chủ đề chính đi xắp sếp cho tôi 1 chuyến
đến Bắc Kinh ngay bây giờ” Hoàng Vân sốt ruột

“Được rồi lúc nào cũng vội vàng, xong rồi đấy cậu cứ việc đến sân bay gặp
người đàn ông đeo cặp đỏ lấy giấy tờ là xong” Jessica hồi đáp

“Cảm ơn”. Hoàng Vân vốn rất cô độc hắn không có bạn bè cũng không còn có người
thân nào. Hắn vốn chỉ là một cô nhi đến cái tên này hắn cũng là tự đặt cho
mình, không có gia đình cho nên hắn có 1 tuổi thơ cơ cực bị bắt nạt, đánh đập
thậm chí suýt mất mạng, hắn lúc đó không có bất cứ mục tiêu sống nào mãi cho
đến khi hắn chạm tay vào máy tính. Lần đầu tiên chạm tay vào máy tính bên
trong hắn như có thứ gì đã vỡ vụn giống như mở khóa khả năng tiềm ẩn của mình,
hắn thông thạo sử dụng máy tính chỉ trong 3 ngày và chỉ 1 tuần hắn đã bắt đầu
học lập trình … hắn thực hiện các vụ tấn công vào ngân hàng 1 cách dễ dàng chỉ
sau vài tháng. Nhờ đó, mà Hoàng Vân chẳng bao giờ thiếu tiền mặc dù hắn cũng
chẳng chi tiêu gì nhiều.

“Đồ nghèo khó như anh cũng dám yêu tôi? Không chỗ dựa không sự nghiệp anh nghĩ
ai sẽ theo anh đồ đần?” đó là những câu nói khiến hắn đau đớn nhất được nói ra
bởi Jenny bạn gái đầu tiên của hắn.

Cách đây một năm, hắn gặp một cô gái tên Jenny cứ tưởng mọi chuyện sẽ đẹp như
1 giấc mơ. Nhưng không lần đầu tiên yêu một người hắn đã cảm nhận được sự đau
khổ cực hạn

“Tiền à có phải cô nói thứ này phải không?” Hoàng Vân lấy trong túi ra một bọc
tiền rồi ném cho Jenny

“Cái này, cái này sao anh có thể có nhiều tiền như thế?” Jenny sửng sốt cô
không ngờ rằng chàng trai mình quen chỉ vài hôm trước đi chơi cũng đòi chia sẻ
tiền ăn với cô lại có nhiều tiền như thế

“Jenny anh biết em đi chơi với Jame, anh cũng biết em cần tiền hơn là cái tình
yêu này…” hắn bình tĩnh trong giọng nói không có bất cứ cảm xúc gì chỉ đơn
giản giống như 1 lời nói bình thường

“Cái gì? Sao anh lại biết Jame?” Jenny giật mình cô không ngờ rằng tên ngốc
này lại biết nhiều thứ như thế vì bình thường hắn đều tỏ ra khờ khạo

“Anh không trách em cũng không có bất cứ tư cách gì để trách em, anh tưởng
rằng em khác biệt với các cô gái khác mà thôi cầm lấy đi” Hoàng Vân ném túi
tiền về phía Jenny

“Trong này là 10 ngàn USD không nhiều nhặn gì nhưng hi vọng giúp em được 1
chút. Tạm biệt” vẫn giọng nói chẳng có chút tình cảm hắn khuất dạng sau những
con ngõ. Một tình yêu cứ

kết thúc đơn giản như vậy có điều trong tim hắn đã không còn muốn yêu bất cứ
ai nữa, nếu cần giải quyết vấn đề sinh lý hắn sẽ tìm các cô gái điếm.

“Tình yêu à? Một trò đùa không hơn không kém mà thôi” xe đã đưa hắn đến sân
bay trả tiền xong hắn đã nhìn thấy một tên cầm Vali đỏ ngay phía trước

Hoàng Vân đưa tay ra làm một biểu tượng chữ V người kia lập tức mở vali ra đưa
cho hắn một số giấy tờ nhập cảnh cùng visa.

Làm thủ tục xong hắn liền lên máy bay và cho đến khi máy bay cất cánh hắn cũng
chẳng làm gì ngoài ngủ. Việc nghỉ ngơi đối với hắn là quan trọng để giữ cho
đầu óc tỉnh táo đối với hắn ngủ quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

“chỉ còn hơn 115 tiếng quá ít rồi” Hoàng Vân liếc đồng hồ, từng giây trôi qua
hắn càng sốt ruột hơn mặc dù mục đích sống của hắn không có nhiều nhưng hắn
vẫn là muốn sống. Nếu có thể sống việc gì không sống chứ? Còn người khác thực
sự hắn cũng không quá quan tâm chết cũng được mà không thì cũng thế đâu có
liên quan gì đến mình? Con người ích kỷ ai cũng chỉ lo thân mình, việc gì hắn
cần lo nghĩ cho người khác?

Cuối cùng sau khi trải qua 2 lần gặp thời tiết xấu máy bay của hắn đã đáp
xuống sân bay Bắc Kinh.

106: 20: 15 đồng hồ vẫn tiếp tục đếm


Nhân Vật Chính - Chương #2