Người đăng: Lừa Con Lon Ton
Trường Mi còn đang bội phục đạo tâm kiên định của mấy vị ca ca, tỷ tỷ thì lão
Đại quay lại.
Đại ca Vô Ưu đặt lên bàn một chiếc hộp nhỏ, nói:
“Đây là ma thú hạch của một con Cửu Đầu Sư cao cấp. Thất đệ lấy làm vật đặt
cược, giúp Đại ca lấy bộ lông của Bạch Hương Hồ Ly.”
Nhị ca Bộc Phá lúc này đi tới cười ha hả:
“Nhị ca cũng có chuyện nhờ Thất đệ. Đây là một viên Vẫn Tinh Thạch, có thể lấy
làm vật cược đổi lấy Thiên Ngoại Thái Dương Thạch.”
Vừa nói Bộc Phá vừa đặt lên bàn một cái hộp lớn, bên trong là một viên đá đen
nhánh lấp lánh ánh tinh, to bằng nắm tay.
Trường Mi nhìn viên ma thú hạch cùng Vẫn Tinh Thạch không khỏi ngẩn ngơ. Những
thứ này thật sự quá quý hiếm, vậy mà Đại ca, Nhị ca lại lấy ra làm vật đặt
cược.
Lúc này có giọng nói già nua vang lên:
“Thất đệ nhìn xem vật này.”
Khuynh Thành mở ra hộp ngọc bên trong là một chiếc trâm ngọc cầu kỳ tinh xảo.
Nàng nhẹ nói:
“Tại dưới biển sâu, có đá vôi trắng nhiễm phải máu giao long, qua ngàn năm
biến đổi sẽ hình thành Chu Sa Huyết Thạch. Không ngờ tại sòng bạc Vĩnh Kim có
một khối nhỏ. Thất đệ lấy trâm này đổi lấy Chu Sa Huyết Thạch cho tỷ.”
Trường Mi không hiểu hỏi:
“Tam tỷ, cây trâm này mặc dù tinh xảo nhưng hình như cũng không quá đặc biệt,
Chu Sa Huyết Thạch quý giá như vậy. Liệu có ngang giá trị?”
Khuynh Thành gõ đầu hắn bảo:
“Ánh mắt kém cỏi. Ta nói được là được.”
Trường Mi ôm đầu kêu oai oái.
Lão Tứ và lão Ngũ cũng đồng thời xuất hiện, cả hai nhìn nhau. Lão Ngũ ra hiệu
mời lão Tứ trước.
Lão Tứ Thanh Trí mở ra hộp nhỏ, nói:
“Giúp ca đổi viên thượng cổ đan không rõ tác dụng kia.”
Tôn Kỳ nhìn trong hộp nhỏ, không khỏi kinh sợ.
Ngũ Tiên nhìn theo cũng có cùng cảm xúc như Tôn Kỳ.
Trường Mi lắp bắp:
“Biến dị đan. Đây có phải là biến dị đan?”
Bọn họ quay sang nhìn Đại ca. Vô Ưu gật đầu.
Bọn họ nhìn Thanh Trí không khỏi tò mò. Thanh Trí là thế nào mà có được đan
này. Nhưng mà bọn hắn sẽ không hỏi, Thanh Trí cũng sẽ không nói.
Tôn Kỳ hỏi:
“Đại ca thế nào là biến dị đan?”
Vô Ưu vuốt râu trả lời:
“Biến dị đan là đan không có đan hoàn mà thay vào đó là đan vân. Độ hiếm gặp
của biến dị đan còn gấp mười lần hoàn mỹ đan.”
Tôn Kỳ hỏi tiếp:
“Vậy công dụng thế nào?”
Vô Ưu lắc đầu:
“Biến dị đan quá hiếm nên không có nhiều cơ hội thực nghiệm. Chỉ sợ viên biến
dị đan này lão Tứ cũng không lỡ dùng.”
Thanh Trí gật đầu.
Lão Ngũ lúc này cười hề hề đánh tan không khí trầm lặng nói:
“Đây là cổ đan phương của ca. Thất đệ giúp ta đổi lấy cổ đan phương trong sòng
bạc.”
Trường Mi không khỏi tấm tắc mấy vị ca ca, tỷ tỷ cất giấu bảo vật không tầm
thường.
Ừm… khoan đã….
Trường Mi khóc mếu nói:
“Các ngươi lừa ta! Cái gì mà đạo tâm bền vững chứ!? Rõ ràng là định kiếm chỗ
tốt đây mà. Sao không ai chịu nói với ta một lời.”
“Không được. Ta cũng phải về chuẩn bị.”
Khuynh Thành gõ đầu hắn:
“Tại ngươi quá ngốc mà thôi. Bây giờ ngươi đã thành ưu tiên cuối cùng nên
ngươi cũng không cần vội, từ từ chuẩn bị.”
Tôn Kỳ nhìn đồ vật trên bàn mà khó xử nói:
“Các vị ca ca, tỷ tỷ tin tưởng đệ quá rồi. Nếu lỡ như đệ thất bại thì chẳng
phải là đánh mất bảo vật của mấy vị.”
Đại ca cười nhẹ nói:
“Không sao. Nếu đệ thua thì sẽ do Trường Mi bồi thường.”
Trường Mi nghe câu này thì khóc to hơn:
“Tại sao Thất đệ thua lại do ta gánh chứ? Cái này là công lý gì đây?”
Khuynh Thành lại gõ hắn:
“Không phải đều do ngươi ba hoa chích choè nói Thất đệ là thần bài vô địch
sao? Bọn ta tin lời ngươi mới đặt hết vào Thất đệ. Nếu thua, ngươi không chịu
thì ai chịu.”
Trường Mi khóc khổ không, tự trách cái tật nhiều chuyện.
Bọn họ trò chuyện một lúc thì giải tán trở về động phủ.
Nhưng mà nửa canh giờ sau, Khuynh Thành, Bộc Phá, Thanh Trí, Tuệ Linh lại xuất
hiện ở trong động phủ Vô Ưu.
Khuynh Thành hỏi:
“Đại ca thấy sao?”
Vô Ưu suy tư nói:
“Mỗi chúng ta đều có bí mật riêng không thể nói. Ở Vĩnh Lục Sơn Cư này không
hỏi quá khứ, không hỏi hiện tại, không hỏi tương lai, chỉ hỏi đại đạo. Thất đệ
có bí mật riêng cũng dễ hiểu. Chỉ cần không gây hại gì cho chúng ta là được.”
Bọn họ ngẫm nghĩ.
Bộc Phá thì vẫn đang cố vuốt thẳng chòm râu rối.
Khuynh Thành có chút trầm lặng, sau đó khuôn mặt từ từ dãn ra.
Thanh Trí thì ánh mắt vẫn si ngốc.
Tuệ Linh cười hề hề như kẻ không có gan phổi.
Một lúc sau, bọn họ giải tán, biến mất trong bóng đêm như chưa từng xuất hiện
tại đây.
Tôn Kỳ ngồi trong phòng thu lại thần thức, lòng thầm nghĩ: Vĩnh Lục Sơn Cư là
nơi tu hành rất tốt, ta không muốn vì một chút chuyện mà rời nơi này, thậm chí
ra tay với các vị.
Các vị tốt nhất đừng cho ta cái cớ để ra tay.
Tôn Kỳ hoàn toàn nắm bắt mọi động tĩnh tại Vĩnh Lục Sơn Cư, hắn mới là kẻ âm
thầm chưởng quản nơi này, mỗi động tác nhỏ của hắn đang dần dần biến đổi sơn
cư mà bọn Lục Tiên trong bất tri bất giác bị cuốn theo.
Hắn cố ý lộ ra một chút tài năng dị bẩm, hòng kiếm thêm lợi ích từ Lục Tiên,
giống như Trường Mi đã hoàn toàn bị hắn tin phục.
Hôm nay chuyện đánh bạc hắn để cho Trường Mi ba hoa kể lể vì qua lời con bạc
đôi khi có nhiều sự thật sẽ bị bóp méo, thay đổi góc nhìn nếu như là để hắn kể
chỉ sợ bị Lục Tiên nhìn ra gì đó bất thường dù sao bọn họ tu vi, kinh nghiệm
đầy mình.
Hắn có quá nhiều bí mật, hắn muốn giữ thế chủ động.
Sáng hôm sau, Tôn Kỳ cùng Trường Mi xuất phát đến Vĩnh Kim sòng bạc.
Khi Tôn Kỳ còn chưa kịp ngồi xuống ghế thì đã có thị nữ mời hắn lên tầng sáu.
Tôn Kỳ gặp trong phòng là một thân hình yểu điệu, đeo mặt nạ bạch dương.
Một lúc sau, Tôn Kỳ cùng Trường Mi trở ra, Trường Mi không dấu nổi nụ cười
trên miệng.
Tại trên tầng sáu có hai thân hình đứng bên cửa sổ nhìn bóng Tôn Kỳ đi xa.
Nam tử đeo mặt nạ cáo hỏi:
“Bạch Dương tỷ thấy sao?”
Nữ tử đeo mặt nạ bạch dương nghiến răng:
“Tham. Rất tham. Đúng là thất đức. Tên rất đúng.”
Tại Vĩnh Lục Sơn cư.
Tôn Kỳ đặt trên bàn chiếc hộp dài nói:
“Đây là bộ lông Bạch Hương Hồ Ly cùng ma thú hạch của Đại ca. Đáng tiếc sòng
bạc chỉ cho ta mỗi ngày cược một lần nếu không ta cũng thuận tiện lấy đồ cho
các vị ca ca, tỷ tỷ.”
Vô Ưu mở hộp nhìn bộ lông trắng, vuốt nhẹ say mê.
Bọn Lục Tiên có chút ngạc nhiên, hiếm thấy Vô Ưu lại có thái độ như vậy. Nhưng
bọn họ cũng sẽ không nhiều lời.
Vô Ưu sau đó đậy nắp hộp, nói:
“Thất đệ, ta nợ đệ lần này. Đệ có chuyện gì cần cứ nói với Đại ca.”
Tôn Kỳ cười nói:
“Đại ca quá lời. Đệ thật sự lúc này cũng đang có chuyện nhờ Đại ca.”
Vô Ưu:
“Đệ cứ nói.”
Tôn Kỳ lấy ra một quyển cổ thư nói:
“Sách này là đệ thắng được trong sòng bài nhưng có nhiều chỗ còn chưa hiểu,
mong Đại ca chỉ điểm.”
Vô Ưu tiếp nhận cuốn cổ thư mở ra xem, Ngũ Tiên cũng chụm đầu vào xem.
Vô Ưu lần lượt lý giải:
“Cổ thư này viết về các chủng tộc từ thời Ma tộc hình thành không lâu. Cổ thư
này chỉ là một bộ phận.
Ký hiệu này là chỉ Nhân tộc. Hẳn là phần này viết về Nhân tộc.
… Tại vùng hoang vu có Ma tộc thấy một tên bạch hoạt tử ngồi khoanh chân, mặt
hướng thiên giống như đang hô hấp thổ nạp. Bọn họ thấy kỳ lạ định bắt giữ
nghiên cứu nhưng mà tên này chống trả quyết liệt, cuối cùng bọn họ chỉ có thể
giết chết, bọn họ cũng chết mất hai tên…
Bạch hoạt tử chính là tên gọi của Nhân tộc thời xa xưa.
… Tại Yêu giới có chuyện, một tên Nhân tộc bẩm sinh có thần lực, trí tuệ hơn
người. Hắn to gan tấn công Yêu tộc, gây náo loạn một vùng, đánh giết vô số Yêu
tộc khiến Hắc Bằng Vương nổi giận bắt hắn cột vào trên đỉnh núi, hằng ngày bị
kền kền móc bụng moi ruột gan ăn. Tên này trước đó ăn được một trái Bất Tử Quả
nên năng lực khôi phục cực cao, bị moi ruột nhưng vẫn không chết. Một trăm năm
qua đi dược lực của Bất Tử Quả hết, tên này mới kết thúc được cuộc sống đau
khổ của mình…
… Tại bình nguyên thuộc Thần tộc lãnh địa, có Nhân tộc ra đời, trời rủ hào
quang. Lúc lớn lên thông minh trác tuyệt, tự sáng tạo chữ viết, nông cụ, số
đo… bị Thần tộc biết được bắt đi. Sau đó không có tin tức, những thứ hắn sáng
tạo ra cũng bị tiêu huỷ bị xem là tà vật, tà thuật…
Phần này viết về Cổ Linh Tộc…”
Tôn Kỳ nghe xong thì trong đầu ầm vang, lòng nhỏ một giọt lệ.
Nhân tộc thiên tài đời nào cũng có. Những thiên tài bạc mệnh.
Vô Ưu đang nói thì quay sang nhìn Tôn Kỳ, thấy Tôn Kỳ đang sững sờ. Vô Ưu nhíu
mày hỏi:
“Thất đệ đang suy nghĩ điều gì? Vì sao thất thần?”
Ngũ Tiên cũng quay lại nhìn hắn đầy nghi hoặc.
Tôn Kỳ từ trong sững sờ tỉnh lại. Hắn biết lúc này không có một câu trả lời
hợp lý thì sẽ rất rắc rối, có thể dẫn đến thân phận bại lộ.
Tôn Kỳ cười nói, thái độ như bình thường:
“Đệ đang nghĩ đến Bất Tử Quả trong sách.”
Bọn Lục Tiên thu hồi ánh mắt nghi ngờ, câu trả lời hoàn toàn hợp lý.
Vô Ưu thở dài:
“Bất Tử Quả này đúng là kỳ diệu, hiếm có vô cùng, chỉ có tại Yêu giới. Mấy lần
giới chiến, Ma tộc chúng ta cũng khốn đốn vì mấy tên Yêu tộc có ăn Bất Tử
Quả.”
Bọn họ sau đó trò chuyện một lúc nữa.
Vô Ưu giao cho Tôn Kỳ sách dạy cổ ngữ để Tôn Kỳ tự học, sau này có thể tự đọc
sách.
Tôn Kỳ trở lại động phủ, đóng cửa lại. Đi vào sâu bên trong, mở trận pháp che
đậy.
Hắn cả thân thể sụp đổ, tay đấm vào vách tường bộp bộp, lòng nặng nề, đau đớn
như cắt.
Giọng mếu máo:
“Cha mẹ ơi! Con không muốn. Con thật sự không muốn. Con không muốn đi trên con
đường này.
Bọn họ có thân thể hợp đạo.
Bọn họ có thần lực bẩm sinh.
Bọn họ có trí tuệ vô song.
Thế nhưng... bọn họ tất cả đều chết rồi!
Con không có gì cả! Con chỉ là đứa nhóc mười tuổi thôi mà!
Con không có thân thể hợp đạo, cũng không có thần lực bẩm sinh, càng không có
trí tuệ vô song.
Con chỉ là người bình thường. Con chỉ muốn bên vòng tay cha mẹ mà thôi.
Xin hãy đưa con đi với! Xin hãy cất nỗi khổ này đi!
Con không chịu được!”
Từng dòng linh khí chảy ra từ hốc mắt của hắn.
Ngày hôm đó, trời đất cảm nhiễm ảm đạm vô quang.