Người đăng: Lừa Con Lon Ton
Tinh Niệm đặt mông ngồi xuống, tiện tay vất chiếc roi sang một bên, miệng vẫn
còn lẩm bẩm chửi nhưng hiển nhiên đã bớt giận rất nhiều.
Nghĩ nghĩ, Tinh Niệm lấy ra một viên đan dược bóp nát, dùng hồn lực dẫn dược
lực vào trong cơ thể Tiểu Tinh. Tinh Niệm còn chưa muốn Tiểu Tinh chết như
vậy, thất bại hôm nay hắn muốn dùng chính Tiểu Tinh để thắng lại.
Tiểu Tinh sau khi nhận được hồn lực cùng dược lực, cơ thể tạm dừng xu hướng
tan rã, những vết thương cũng dần mờ đi.
Hồn phách tuy là có thể miễn nhiễm các sát thương vật lý nhưng hiển nhiên
không có tuyệt đối, vẫn có những vật liệu có thể ảnh hưởng đến hồn phách.
Những vật này chế tạo thành binh khí gọi là hồn binh.
Hồn binh đê giai có thể tổn hại hồn phách như chiếc roi của Tinh Niệm chuyên
dùng để huấn luyện chiến nô, hồn binh cao giai có thể ngay tức khắc chôn vùi
hồn phách.
Cũng có vật liệu dùng để xây kho phòng, biệt phủ… không ai lại muốn nơi ở của
mình mà hồn phách có thể tự do qua lại, nhất là những nơi bí mật. Những vật
liệu này tuy quý nhưng chỉ cần dùng một lớp mỏng phủ lên bức tường là được.
Lúc này, Hắc Tông chậm rãi bước tới, hỏi: “Có chuyện gì sao, Niệm nhi?”
Tinh Niệm thấy Hắc Tông, chần chừ một chút sau đó đem mọi chuyện đầu đuôi kể
lại. Hắc Tông nghe xong liền có thế đoán được ẩn ý trong đó, tiểu mưu tiểu kế
của Chu Khải, Trương Liễu chỉ lừa được Tinh Niệm chứ làm sao qua mắt được lão
hồ ly như hắn. Mặc dù biết rõ hết thảy nhưng Hắc Tông cũng không nói cho Tinh
Niệm.
Thứ nhất: Tinh Niệm cần trưởng thành, qua thời gian Tinh Niệm sẽ tự ngộ ra ẩn
kế bên trong nếu không thể tự ngộ thì là quá ngu, như vậy thì hắn cũng không
cần bồi dưỡng nữa.
Thứ hai: Không muốn làm Tinh Niệm tự ái, xấu hổ.
Hắc Tông cười, đạo: “Sư tôn ngày xưa đi vào một cổ di tích, may mắn tìm được
một đan phương cổ, gọi là Bạo Hồn đan.”
“Phục dụng đan này có thể bạo phát sức chiến đấu gấp mười lần trong thời gian
ngắn nhưng tất nhiên có ảnh hưởng đến chiến nô sau này.”
Tinh Niệm nghe đến mười lần sức chiến đấu thì mắt sáng rực, làm sao còn nghe
được sẽ ảnh hưởng chiến nô mà cho dù có ảnh hưởng chiến nô thì sao, nuôi một
chiến nô khác là được, thứ hắn cần chỉ là chiến thắng.
“Sư tôn có thể dạy cho đồ nhi sao?”
Hắc Tông vẫn ung dung,đạo: “Không cần nóng vội, nghe ta nói hết đã.”
“Bạo Hồn đan này dùng cho chiến nô cấp Tạo Thể dưới cửu trọng, cần bảy mươi
tám loại dược liệu cùng mười sáu hồn phách, chọn nơi cực hàn để luyện. Liên
tục trong một tháng, tỉ lệ thành công khoảng hai thành.”
Cái này đan dược rõ ràng là linh dược đan chỉ có linh dược sư mới luyện được,
đừng nói Tinh Niệm, kể cả Hắc Tông cũng không thể luyện được.
Tinh Niệm mặt ủ rũ: “Sư tôn đùa con sao?”
Hắc Tông vẫn cười ung dung: “Tất nhiên là không.”
“Qua nhiều năm nghiên cứu của ta, có thể giảm lược nhiều thành phần. Hiệu quả
có giảm nhưng vẫn rất đáng giá.”
Sau đó, Hắc Tông lấy trong túi ra một viên đan dược đưa cho Tinh Niệm. Viên
đan toả ra hồn lực nhè nhẹ, là một viên ma linh đan.
Tinh Niệm mặt vẫn ủ rũ: “Sư tôn, ta muốn chiến thắng bằng chính năng lực của
mình.”
Hắc Tông lại nói: “Ta biết.”
“Viên đan dược này là tặng con bảo mệnh. Trong lúc nguy cấp có thể giúp chiến
nô tăng lên Luyện Linh thất trọng, lại cho nổ hồn thì có thể tiêu diệt Luyện
Linh cửu trọng.”
“Còn đan phương ta đã nghĩ cho con. Chỉ cần dùng ba loại tinh dược của Hoá
Long thảo, củ Mật, rễ Bằng Lăng có thể giúp chiến nô tăng ba phần chiến lực”
Tinh Niệm mắt sáng rực sau đó lại xìu xuống:
“Sư tôn! Ta mới chỉ tinh chế được Hoá Long tinh dược trung giai, củ Mật cùng
rễ Bằng Lăng tinh dược chỉ có bình giai. Lại nói cho dù chế được tinh dược cao
giai, ta cũng không thể luyện được đan dược từ ba loại tinh dược.”
“Ngươi yên tâm! Sư tôn đã suy nghĩ kỹ cho ngươi.”
“Chỉ cần dùng ba loại tinh dược cấp trung giai là được, chỉ cần hoà dược vào
nhau sau đó cho chiến nô dùng, nhưng thời gian lại chỉ có nửa canh giờ, lại có
hại vô cùng với chiến nô.”
“Chiến thắng chỉ cần chiến thắng là đủ. Sư tôn hãy dạy ta đan phương.”
Vậy là trong vòng hai tháng, Tinh Niệm trốn trong phòng luyện đan.
…
Tinh Niệm cầm trong tay lọ thuỷ tinh nhỏ, bên trong là chất lỏng sóng sánh có
ba màu xen kẽ, hiển nhiên là lúc hoà dược không được tốt. Lại không nghĩ
nhiều, Tinh Niệm dùng hồn lực thúc đẩy dược lực tiến vào trong người Tiểu
Tinh.
Một hơi thở, hai hơi thở, ba hơi thở.
Bỗng nhiên người Tiểu Tinh bành trướng, hồn lực sung mãn, thân thể rắn chắc,
đôi mắt xích hồng, miệng nhe răng gầm gừ. Tiểu Tinh đã tiến vào trại thái
cuồng bạo.
Trạng thái này của Tiểu Tinh khiến Tinh Niệm dùng hồn lực điều khiển cũng có
chút phản kháng. Cuối cùng, Tinh Niệm để Tiểu Tinh phát tiết vào cây cổ thụ.
Nửa canh giờ sau, Tiểu Tinh gục ngã nằm yên bất động, hồn lực hao mòn đại
giảm, hồn phách lại mờ đi một ít. Hiển nhiên là di chứng cực lớn của tinh
dược.
Thấy thế, Tinh Niệm lại tiếp tục dùng tinh dược Bạo Hồn đan, hắn muốn xem giới
hạn của tinh dược cùng Tiểu Tinh.
Kết quả: phục dụng lần thứ hai liên tục, thời gian còn một nửa, tổn hại tăng
gấp đôi; phục dụng lần thứ ba liên tục, thời gian còn trăm hơi thở, tổn hại
cực đại nếu cứ theo quy luật này thì lần thứ bốn chỉ có vài hơi thời gian sau
đó tán hồn.
Mỗi lần phục dụng cách nhau một ngày thì tinh dược mới có hiệu quả nửa canh
giờ, sau đó cần dùng hồn lực đan được bổ túc khôi phục lại chiến nô.
Kết quả này không quá hoàn mỹ nhưng đã đủ Tinh Niệm hài lòng.
Hai ngày sau, Tinh Niệm đến tiểu đấu trường.
Đấu ba trận toàn thắng.
Ba ngày sau, ba thắng một bại.
Hai ngày sau, ba trận thắng.
Hai ngày sau, ba trận thắng.
Xem thời gian đến cùng chiến tích của Tinh Niệm, Chu Khải rất nhanh hiểu rõ
mánh khoé trong đó. Rõ ràng là dùng loại đan dược gì đó tăng cao thực lực
chiến nô nhất thời, nhưng lại cần thời gian nghỉ ngơi khôi phục.
Điều này cũng dễ hiểu, không nằm ngoài dự đoán của Chu Khải dù sao Tinh Niệm
cũng là luyện dược sư, sư phụ thì là ma linh sư có đan dược như thế rất là
bình thường. Nhưng nếu cứ như thế này, quyền chủ động sẽ nằm trong tay Tinh
Niệm, Tinh Niệm sẽ thắng mãi.
Vậy là Chu Khải gặp Trương Liễu, cả hai bàn bạc gì đó.
Hôm nay, Tinh Niệm lại đến.
Không ngoài dự đoán, ba trận đấu toàn thắng, Tinh Niệm đang muốn rời đi thì
như vô tình gặp được Trương Liễu bước vào đấu trường.
Trương Liễu cười hồ hởi:
“Lâu lắm mới gặp lại Tinh Niệm huynh.”
“Tinh Niệm huynh cũng tới đấu chiến nô sao? Coi bộ thành tích rất tốt hay là
chúng ta cũng đấu thử xem nào?”
Mặt Tinh Niệm có chút khó coi, hắn không nghĩ tới mới gặp lại Trương Liễu đã
bị đối phương thách đấu nếu như lúc nãy cũng thôi nhưng bây giờ hắn đã đấu ba
trận đã đến cực hạn của chiến nô, đấu tiếp hắn khả năng thua chắc. Lại nói hắn
đã thấy qua chiến nô của Trương Liễu, rất mạnh, hắn thực sự có chút khó xử
không biết làm thế nào, đang định từ chối thì….
“Trương Liễu huynh đến không đúng lúc rồi! Tinh Niệm mới đấu xong ba trận”
“A! vậy là ta cùng Tinh Niệm huynh không thể giao lưu rồi.”
Tinh Niệm thở phào, may mà có Chu Khải giải vây, hắn đang định rời đi thì Chu
Khải lại nói:
“Cho dù có đấu thì Trương Liễu huynh cũng thua chắc.”
“Vì sao lại nói lời này?” Trương Liễu ngạc nhiên.
“Trương Liễu huynh không biết chứ, Tinh Niệm huynh đã thắng liên tục hơn mười
trận. Trong đấu trường Tinh Niệm huynh được mệnh danh là thường thắng tướng
quân, đánh đâu thắng đó, không ai cản nổi”
“Nếu chiến nô của Tinh Niệm huynh mạnh như vậy thì đấu thêm trận nữa cũng
không có vấn đề đi!”
“Cái này không công bằng!”
“Vậy phải làm sao?”
“Chi bằng Trương Liễu huynh cũng đấu ba trận sau đó hai người lại đấu với
nhau. Tinh Niệm huynh thấy sao?”
Hai người một xướng một hoạ, lời nói kín kẽ, Tinh Niệm cũng không thể bỏ xuống
ngạo khí mà từ chối, mà Tinh Niệm cũng có tự tinh trong lúc Trương Liễu thi
đấu hắn có thể hồi phục chiến nô sau đó lại phục dụng tinh dược, hẳn là thời
gian bạo hồn cũng không ngắn.
Vậy là cuối cùng Tinh Niệm cũng gật đầu.
Trương Liễu bước xuống sàn chiến đấu, Tinh Niệm tranh thủ thời gian hồi phục
cho chiến nô nhưng mà ngoài dự đoán là ba trận đấu của Trương Liễu kết thúc
rất nhanh, hiển nhiên là có sự thông đồng của Chu Khải cùng Trương Liễu.
Tinh Niệm đành phải xuống sàn.
Trương Liễu mở miệng đạo: “Lần đầu chúng ta đấu với nhau, hay là cược lớn một
ít, Tinh Niệm huynh thấy sao?”
Tinh Niệm nhíu mày, cảm thấy không ổn: “Cược thế nào?”
Trương Liễu bình thản nói: “Một trăm ma thạch thế nào?”
Tinh Niệm muốn từ chối nhưng sau đó lại bị Chu Khải nói khích vài câu, hắn lại
đồng ý.
Trận đấu bắt đầu.
Tiểu Tinh thân thể cuồng bạo to lớn xông về phía đối thủ, chiến nô bên kia chỉ
cao tới vai Tiểu Tinh tay đang bắt chéo thủ thế.
Tiểu Tinh tung đấm liên tục nhưng đối phương thủ thế kín không kẽ hở chỉ có bị
đẩy lùi chưa gây tổn thương nặng.
Tiểu Tinh nhảy lên cao hai tay giáng xuống như cự phủ bổ xuống, đối thủ bỏ thủ
thế nhanh chóng lách qua tránh. Tiểu Tinh quét chân vào hông đối thủ, đối
phương nhanh chóng dùng hai tay đỡ.
Tinh Niệm lúc này cảm thấy không ổn, nếu đối phương chỉ thủ không công, thì
chờ đến lúc tinh dược hết hiệu lực lúc đó không cần đánh thì chiến nô của hắn
cũng tự đổ. Tinh Niệm khích đối phương:
“Trương Liễu huynh, ngươi chỉ có biết thủ thôi sao? Sao không lên đánh trả?”
Trương Liễu ung dung: “Chiến nô của Tinh Niệm huynh thật sự quá mạnh, tại hạ
không thể tấn công, đanh thủ thế chờ chết.”
Tinh Niệm nghe vậy tức nổ phổi nhưng không biết làm sao chỉ có tấn công cuồng
bạo hơn, hy vọng thắng nhanh.
Nhưng mà tám mươi hơi thở về sau, Tiểu Tinh chậm lại cơ thể co rút. Thấy được
thời cơ đến, Trương Liễu cho chiến nô tấn công dồn dập.
Chín mươi hơi thở, Tiểu Tinh bị một tấm xuyên lủng một lỗ lớn đã không còn có
thể đấu tiếp.
Chiến nô của Trương Liễu lui về lại không hấp thụ Tiểu Tinh. Trương Liễu cười
giả tạo: “Ta và Tinh Niệm huynh giao lưu làm sao có thể hấp thụ chiến nô của
Tinh Niệm huynh.”
Tinh Niệm mặt có chút tức giận, hắn ước gì chiến nô của hắn bị hấp thụ luôn
cho rồi. Nhưng mà vẫn phải nói vài lời khách sao cùng đối phương.
Sau đó, Tinh Niệm rất nhanh rời đi, hắn nghe tiếng xôn xao sau lưng cứ nghĩ họ
đang chê bai, nói xấu mình làm hắn cầm trong tay Ma Linh trụ mà muốn bóp nát.
Trương Liễu tung tung túi ma thạch nặng trịch cười nói với Chu Khải. Hiển
nhiên đây là kế hoạch của hai người, Trương Liễu có ma thạch, Chu Khải có tiền
thua cược của các con bạc.