Chiến Nô


Người đăng: Lừa Con Lon Ton

Chu Khải đứng khoanh tay, làm bộ thở dài, cố tình gây chú ý cho Tinh Niệm. Chờ
vài lượt thở, mới nói:

“Đấu trường tuy tốt nhưng lại không có chỗ cho người trẻ chúng ta.”

Tinh Niệm ngạc nhiên: “Lời này ý gì?”

Chu Khải thấy đối phương đã đi theo đúng dẫn dắt của hắn lúc này chậm rãi giải
thích:

“Tinh Niệm huynh nhìn thấy chiến nô chiến đấu sao? Chiến nô của chúng ta quá
yếu căn bản không đủ để đối phương nhét kẽ răng.”

“Nói thật chiến nô của chúng ta còn chưa coi là chiến nô chân chính, vì chiến
nô của chúng ta quá yếu chỉ có thể coi là mạnh mẽ hồn nô.”

“Lại nói cho dù chúng ta có được cường đại chiến nô, với một chút hồn lực của
chúng ta có thể luyện hoá, điều khiển chúng chiến đấu được sao?”

Tinh Niệm cũng lặng yên suy nghĩ, lời này có lý nhưng không chiến đấu cũng có
thể tham gia cá cược cũng có thể một bước lên tiên.

Chu Khải dường như đọc được suy nghĩ của Tinh Niệm lại nói:

“Cá cược thì cũng đừng nói đến, chắc chắn là thua nhiều hơn ít.”

“Ta lần đầu đến đây có 100 ma thạch, chỉ cược mấy lần đã hết sạch. Cũng may
đây là đấu trường của nhà ta nên bọn chúng trả lại tiền cho ta.”

Cái này làm Tinh Niệm triệt để không hiểu, đấu chiến nô không được còn dễ giải
thích còn cá cược ít nhất cũng có một nửa phần thắng.

Chu Khải lại giải thích:

“Chính là tầm mắt. Tu vi chúng ta còn yếu, không thể nhìn được đối phương sâu
cạn, ai đang ẩn dấu, ai phô trương, ai đang bị thương, ai có đòn sát thủ… lại
nói có chiến nô tu luyện các thủ đoạn khắc chế nhau.”

“Đấu trường cũng đưa ra tỉ lệ cược khác nhau, kẻ mạnh thì tỉ lệ cược thấp
thắng được không nhiều, kẻ thua thì tỉ lệ cược cao thắng được nhiều nhưng khó
xảy ra.”

“Cũng đừng nghĩ đến chuyện đặt cược cả hai, thắng được ít nhưng chắc chắn. Tỉ
lệ cược này được đưa là có mười phần tính toán, đấu trường đã trải qua nhiều
năm nghiên cứu tỉ mỉ tính toán, ngươi không thể chui bất kỳ lỗ hổng nào.”

“Lần trước thua lỗ, đệ bị lão cha giáo huấn một phen, chính là những lời này.”

Tinh Niệm suy nghĩ một chút, thấy lời này mười phần có lý nhưng mà không biết
thì thôi đã biết một nơi có thể kiếm nhiều ma thạch lại không thể làm gì, khác
gì mỡ treo miệng mèo, đây là cảm giác vô cùng khó chịu.

Xưa nay, mọi thứ cần thiết đều do Hắc Tông đưa cho, hắn cũng được một ít ma
thạch. Nhưng nếu tự tay có thể kiếm ma thạch, tự tay tiêu xài đây mới là công
đạo đây mới là sảng khoái.

Tinh Niệm cảm thấy ủ rũ.

“Nhưng mà…”

Tiếng Chu Khải lại vang lên, Tinh Niệm ánh mắt sáng lên như tìm thấy hy vọng,
thấy gây được sự chú ý hoàn toàn của Tinh Niệm, Chu Khải mỉm cười đạo:

“Để giải quyết chuyện này, tiểu đệ tự mình tổ chức tiểu đấu trường.”

Tinh Niệm tỏ ra nghi hoặc.

“Tinh Niệm huynh yên tâm, tiểu đấu trường là dành riêng cho thế hệ trẻ chúng
ta, mấy vị tuổi trẻ bên phủ thành chủ, thương hội, luyện linh sư hội… cũng
thường tham gia.”

“Tham gia tiểu đấu trường cũng là cách chúng ta rèn luyện bản thân cùng hồn
nô, lại có thể kiếm thêm ma thạch cớ sao không làm.”

“Trước đó khi ta nói ra ý tưởng này, cha ta liên tục khen hay, cha ta cho rất
nhiều trợ thủ giúp ta xây dựng đấu trường còn cho ta một ngàn ma thạch làm
vốn”

Vừa nói Chu Khải vừa dẫn dắt Tinh Niệm đi phía tiểu đấu trường, lời nói thiên
hoa loạn truỵ nghe có vẻ rất thuyết phục. Tinh Niệm cũng dần dần mất hết nghi
ngờ.

Tiểu đấu trường xây dựng bên cạnh đấu trường nhưng là ở bên góc, ít gây chú ý.
Tiểu đấu trường có tám chín phần mười giống đấu trường chỉ là mọi thứ nhỏ hơn
thôi.

Bên trong đấu trường cũng đang có sẵn vài chục vị thiếu niên tham gia, Tinh
Niệm cũng có thể nhận diện phần đông trong số họ đã từng xuất hiện tại buổi
tiệc mấy hôm trước.

Bọn họ chào hỏi nhau vài câu rồi lại tập trung sự chú ý vào bên trong đấu
trường, nơi đây đang là cuộc chiến của hai vị thanh niên: một người áo kim
sắc, một người áo xám tro.

Một lúc sau kết quả trận đấu cũng có, chiến nô của thanh niên áo kim sắc thôn
phệ chiến nô của áo xám tro. Tiếng hò reo vang lên không ngừng.

“Trương công tử! Trưởng công tử vô song….”

Vị Trương công tử này chấp tay đáp lễ sau đó đi ra ngoài, nhìn rất có phong
độ.

Chu Khải bên cạnh Tinh Niệm đạo:

“Vị này tên là Trương Liễu, con trai của một vị luyện linh sư. Đây đã là trận
thắng thứ năm. Ở đây danh tiếng cũng không nhỏ. Là một vị cao thủ.”

“Đâu có! Đâu có! Ta chỉ may mắn thắng được vài trận.” Không ngờ vị này Trương
Liễu đang từ từ bước tới chỗ này.

Chu Khải ôm quyền chào hỏi, Trương Liễu lại đạo:

“Vị này hẳn là Tinh Niệm huynh đi? Lần trước, ta ở ngoài thành bận việc không
thể tham dự tiệc của Tinh Niệm huynh cảm thấy đáng tiếc không thôi. Hôm nay có
duyên gặp mặt không bằng kết giao một phen.”

Người này hành sự kín kẽ, chu toàn, lại từ từ dẫn dắt đối phương, hiển nhiên
là được dạy dỗ rất tốt.

Tinh Niệm từ đầu đến cuối cũng không có nhiều chỗ chen lời chỉ có thể từ từ
thuận theo đối phương.

“Ta chỉ may mắn có cái phụ thân là luyện linh sư, được cho vài viên đan dược
nuôi chiến nô, cũng coi như có nhiều lợi thế hơn một chút.”

Lời nói tuy thế nhưng ở đây ai không là cậu ấm cô chiêu, có gia thế không nhỏ,
bọn họ ai lại không dùng đan dược nuôi chiến nô. Hiển nhiên Trương Liễu được
cho đan dược cũng không phải đan dược bình thường mà bọn hắn cho chiến nô phục
dụng thường ngày.

Trương Liễu lại làm bộ thở dài:

“Nhưng bây giờ có lẽ lợi thế này không còn nữa nếu Tinh Niệm huynh cũng tham
gia. Dù sao Tinh Niệm huynh cũng là luyện dược sư muốn dùng đan dược gì nuôi
chiến nô mà chẳng có.”

Lời này là có chút khách sáo, Tinh Niệm cho dù là luyện dược sư nhưng chỉ là
nhất cấp mới luyện được ba loại đan dược làm sao có thể so sánh được với cha
Trương Liễu. Nên biết cha Trương Liễu cũng là một vị ma linh sư nhất cấp như
Hắc Tông, Tinh Niệm đan dược có thể so sánh được với hắn sao? Chỉ có Hắc Tông
luyện đan mới so nhau cân bằng.

Lời này là kích Tinh Niệm không dựa dẫm vào đan dược của Hắc Tông mà chỉ dùng
đan dược của chính mình. Quả nhiên trong lòng Tinh Niệm là một cỗ ngạo khí
bừng bừng tự nhủ dùng thực lực bản thân chiến thắng.

Chu Khải đứng bên ngoài sáng tỏ dụng ý của Trương Liễu nhưng hắn cũng không có
lên tiếng, hắn cũng không có lý do gì lên tiếng, ai thắng ai thua đi chăng
nữa, tiểu đấu trường của hắn cũng thu lợi cả.

Tinh Niệm vậy là tham gia trận đấu. Chiến nô của Tinh Niệm chỉ có một là Tiểu
Tinh.

Tinh Niệm đứng vào bục dành cho người điều khiển. Tiểu Tinh thì ở giữa sàn
đấu.

Đối thủ đầu tiên của Tinh Niệm là một tên thanh niên áo bã trầu.

Trận đấu rất nhanh diễn ra.

Nửa canh giờ sau, Tiểu Tinh chiến thắng, thôn phệ đối thủ. Tinh Niệm nhận được
mười ma thạch từ đối thủ, lại trừ đi hai ma thạch trả phí cho đấu trường, hắn
còn tám ma thạch.

Sau đó Tinh Niệm đấu thêm hai trận nữa, đều thắng. Hắn muốn đấu thêm nữa nhưng
đáng tiếc hồn lực của hắn đã cạn kiệt.

Hai ngày sau trở lại, Tinh Niệm có bốn trận toàn thắng.

Ba ngày sau, Tinh Niệm thắng sáu trận.

Mười ngày sau, Tinh Niệm thắng mười trận.

Chiến thắng làm mờ mắt con bạc, Tinh Niệm càng điên cuồng chiến đấu hơn, hắn
đã bắt đầu giống những con bạc khác trong đấu trường.

Bảy ngày sau trở lại, Tinh Niệm thắng bảy thua hai.

Năm ngày sau phục thù nhưng Tinh Niệm thắng bốn thua bảy.

Sáu ngày sau đó, Tinh Niệm thắng hai thua tám.

Hai ngày sau, Tinh Niệm thua cả mười trận.

Mặc dù càng ngày càng thua nhiều nhưng vì máu cờ bạc đã sôi trào nên hắn bất
chấp tất cả muốn lấy lại những gì đã mất.

Đáng tiếc hắn đã thua tất cả ma thạch mình có, hắn còn nợ thêm Chu Khải một
trăm ma thạch mà mỗi ngày phải trả lãi một ma thạch. Đến lúc này hắn không thể
không trở về tìm biệt pháp kiếm ma thạch. Hắn không chỉ muốn trả nợ, hắn còn
muốn thắng lại tất cả. Đây cũng là tâm lý trung của các con bạc đi.

Chu Khải nhìn bóng lưng Tinh Niệm đi xa mà mỉm cười đắc ý. Kết quả này không
phải do hắn bày mưu sao? Hắn cố tình để Tinh Niệm thắng mấy trận đầu, thắng
nhiều làm con bạc choáng đầu đã mất bình tĩnh, sau đó là hắn thu lãi.

Chiến nô của Tinh Niệm thực sự quá yếu, trước đây còn phải diễn kịch để Tinh
Niệm chiến thắng nhưng khi hắn muốn Tinh Niệm thua lại quá dễ.

Mỗi lần thắng hắn cũng không cho hấp thu Tiểu Tinh, lý do cũng rất đơn giản,
hắn hiểu rõ thực lực chiến nô này, hắn có thể tuỳ ý đạo diễn kết quả cùng diễn
biến trận đấu.

Lý do khác là vì tính cách ngạo mạn của Tinh Niệm, Tinh Niệm sẽ quyết tâm cùng
dùng chiến nô cũ đánh bại tất cả trước đây đối thủ, thất bại ở đâu thì đứng
lên ở đấy. Nhưng Chu Khải lại cho đây là ngu ngốc và cố chấp. Nếu như Tinh
Niệm chịu đổi chiến nô hoặc chiến nô cũ chết buộc phải đổi thì với thân phận
là đệ tử của một vị ma linh sư, Hắc Tông kiểu gì chẳng tìm cho hắn một chiến
nô cường đại hơn hoặc hồn phách của một tên Nhân tộc trưởng thành luyện thành
chiến nô mới. Dù kết quả như thế nào đi chăng nữa, Chu Khải đều không muốn.

Vậy nên đến bây giờ Tiểu Tinh vẫn tồn tại nhưng cũng chỉ dừng lại ở hai chữ
“tồn tại” mà thôi.

“Khốn kiếp!”

“Phế vật vô dụng!”

“Vô dụng như ngươi ta nuôi làm gì?!”

“Không có ta, ngươi đã chết từ lâu. Ngươi đã làm gì báo đáp ta?”

“Khốn kiếp! khốn kiếp mà!”

Trong phòng là tiếng Tinh Niệm chửi rủa không ngừng, mỗi tiếng chửi là một lần
roi vút xuống.

Tiểu Tinh đau đớn gào rú nhưng kêu được sao, hắn chỉ ở dạng hồn phách làm sao
có tiếng phát ra, chỉ có hồn lực trong người hắn xao động không ngừng. Hắn
không có trí tuệ ngơ ngơ ngác ngác nhưng hắn cảm thấy đau, rất đau, rất rất
đau.

Hắn muốn trỗi dậy phản kháng nhưng lại không thể. Hắn cảm thấy trước đây hắn
sống rất hạnh phúc, chưa bao giờ bị đau khổ như bây giờ.

Trước đây? Bây giờ?

Hắn có quá khứ sao? Có hiện tại không? Hắn là ai? Hay hắn là cái gì?

Chỉ có cảm giác đau đớn! chỉ có cảm giác, không có thứ gì khác. Tất cả còn lại
chỉ là sương mù, có rất nhiều thứ trong sương mù thuộc về hắn, hắn cảm thấy có
thể mở ra sương mù tìm thấy bản thân nhưng lại không cảm thấy gì!

Chỉ có cảm giác, vậy hắn là thứ gì? Là thứ gì????

Tiểu Tinh lúc này đã không còn động đậy, chỉ còn hồn lực như có như không tản
ra, hiển nhiên là sắp tan biến trong trời đất.


Nhân Tổ - Chương #8