Người đăng: Lừa Con Lon Ton
Trọng lực trường áp lực giống như có một ngọn núi lớn đè nặng trên vai, mỗi
bước đi thì trọng lực lại tăng thêm một phần, tu vi càng cao thì chịu trọng
lực càng lớn.
Đám Tạo Thể cảnh mặt xanh mặt đỏ, đứng tại một chỗ cũng thở hồng hộc, chứ đừng
nói bước đi.
Mộc Vọng thấy thế thì hừ lạnh, mắng:
“Một lũ vô dụng. Chẳng lẽ việc gì cũng phải đến tay lão phu.”
Nói xong, Mộc Vọng bước ra một bước. Đám Hợp Nhất cảnh cũng đồng loạt bước
theo.
Nhưng bọn họ vừa mới đạp chân vào trận pháp thì ầm vang một tiếng, một cỗ
trọng lực khổng lồ áp xuống. Đám Hợp Nhất cảnh giật mình bất ngờ, bọn hắn bị
ép đến khuỵu gối. Rõ ràng pháp trận này dựa theo tu vi mà đưa ra thử thách, tu
vi càng cao trọng lực càng lớn. Đám Hợp Nhất cảnh tưởng rằng điều đó chỉ áp
dụng cho Tạo Thể cảnh, nhưng không ngờ chính bọn họ cũng bị áp lực.
Pháp trận này cũng quá kinh khủng đi, ngay cả Hợp Nhất cảnh cũng bị áp chế.
Đám Hợp Nhất cảnh gian nan rút chân trở về, trên mặt bọn họ còn có chút đỏ vì
xấu hổ, rõ ràng vừa mắng đám hậu bối xong, thì chính bọn họ cũng là như vậy.
Trương Thiều cười khan nói:
“Ma La Lan hẳn là Hợp Nhất hậu kỳ, có thể bố trí trận pháp thế này cũng là
bình thường.”
Mấy tên Hợp Nhất cảnh lia lịa gật đầu, dù sao cũng phải vớt lại mặt mũi.
Mộc Vọng gằn giọng nói:
“Nếu đã không qua được vậy thì phá. Ta cũng không tin hợp sức của chúng ta
cũng không phá được trận này.”
Đám Hợp Nhất cảnh cũng lại không nhiều lời, đồng thời vận dụng ma khí.
Những cự thủ do ma khí tạo thành, từ trên cao giáng xuống, đập thẳng vào trận
pháp.
Ầm… ầm… ầm… những tiếng đổ vỡ liên tục vang lên, khí lãng càn quét.
Đám Tạo Thể cảnh đứng cách xa cũng bị khí lãng ép lùi lại.
Khi bụi mù tiêu tán, hiện trường là một đống gạch đá vương vãi, trận pháp vẫn
còn nguyên, không có dấu hiệu tổn hại.
Đám Hợp Nhất cảnh nhíu mày, mặc dù bọn hắn không có toàn lực ra tay nhưng hợp
sức lại thì cũng tương đương một đòn toàn lực của Hợp Nhất cảnh trung kỳ,
không lý nào trận pháp không hư hại gì.
Chẳng lẽ phải dùng công kích cấp Hợp Nhất cảnh hậu kỳ?
Trong lúc bọn họ đang suy nghĩ thì bỗng nhiên trận pháp ông ông sáng lên. Bọn
họ nhíu mày, đây là có chuyện gì?
Không để bọn hắn chờ lâu, câu trả lời đã có.
Toàn trận pháp sáng lên, một cột sáng khổng lồ bắn thẳng lên trời, xé nát một
tầng mây.
Đám Hợp Nhất cảnh tái mặt thầm than không tốt. Động tĩnh lớn thế này chắc chắn
sẽ bị Hải tộc chú ý, việc này càng kéo dài càng không tốt.
Mộc Vọng vội nói:
“Chúng ta tuyệt đối phải nhanh chóng giải quyết chuyện này.”
“Đúng vậy! không lâu sau sẽ có Hải tộc đến thăm dò, chúng ta cần tiêu diệt bọn
chúng, không để bọn chúng đưa tin ra ngoài.”
“Nhưng cũng chỉ là biện pháp tạm thời, không thể kéo dài quá lâu.”
“Vậy thì Hợp Nhất cảnh chúng ta dựng tạm phòng tuyến ngăn Hải tộc, để đám Tạo
Thể cảnh đi lấy quả trứng.”
“Lời này có lý. Dù sao thì áp lực trận pháp dựa theo cảnh giới, Hợp Nhất cảnh
đi vào cũng không chiếm được tiện nghi. Vả lại trong đám Tạo Thể cảnh cũng có
vài kẻ xuất sắc, thực lực mạnh hơn cùng giai bình thường, hẳn là càng có nhiều
lợi thế.”
“Được! vậy thì quyết định vậy đi!”
Khi kế hoạch đã quyết thì nhanh chóng được thực hiện, các thế lực đều tự tin
vào hậu bối của mình có thể trấn áp quần ma lấy được trứng Hải Vương.
Đám Tạo Thể cảnh được lệnh không dám chậm trễ lập tức tiến vào pháp trận.
Áp lực trận pháp vẫn là nặng nề như vậy từng bước khó đi, ngay cả hồn lực cũng
không thể phóng thích quá một thước quanh thân.
Một tên Tạo Thể cảnh gian nan bước đi, nhưng chỉ mười bước hắn đã không chịu
nổi, dù sao hắn mới chỉ bước vào Tạo Thể cảnh thất trọng, mà áp lực trận pháp
lại là thất trọng đỉnh phong. Hắn quỳ gối ngã xuống, hai tay chống đất, miệng
phun ra một ngụm máu.
Khi máu vừa rơi xuống đất, lập tức bị trận pháp hấp thu, dòng máu thuận theo
hoa văn trận pháp được đưa tới kim tự tháp, rồi đưa vào trong trứng Hải Vương,
ấu thú bên trong dường như được ăn uống, nhịp tim nhảy lên vài cái.
Tất cả cảnh này đều không thoát khỏi mắt của đám Tạo Thể cảnh. Cũng không khó
đoán, Ma La Lan hẳn là lợi dụng Ma tộc huyết nuôi dưỡng trứng Hải Vương.
Ánh mắt của mấy tên Tạo Thể cảnh lấp lóe, dường như trong đầu đang có âm mưu
gì đó.
Tên Tạo Thể cảnh bị thương chống tay đứng lên, tuy là bị áp lực rất lớn nhưng
tham niệm đã cho hắn thêm sức mạnh. Hắn lê bước chân thêm vài bước nữa rồi lại
ngã quỵ.
Nhưng đúng lúc này có một bàn tay đã lấy hắn, nói:
“Huynh đệ, để ta giúp ngươi. Nhất định phải mang trứng này về cho Vũ gia.”
“Đa tạ!”
“Được! chúng ta cùng lên.”
Vậy là hai bọn họ dìu nhau bước đi. Đám kia thấy vậy thì có kẻ khịt mũi coi
thường, có kẻ lại tỏ ra ngưỡng mộ, Vũ gia như thế đoàn kết, tương lai có thể
sừng sững nhiều năm.
Lại đi được thêm vài bước, cả hai bọn họ đã chịu không nổi, một tên nói:
“Huynh đệ, ngươi cứ mặc ta, ngươi hãy đi trước đi.”
“Sao ta có thể bỏ mặc ngươi được?! Ngươi yên tâm, ta có cách giảm nhẹ áp lực.”
“A! cách gì?”
“Đó là…”
Không một chút dấu hiệu, một con dao đã thọc thẳng vào tim tên Tạo Thể cảnh bị
thương, không đợi hắn kịp phản ứng, một con dao khác đã cắt đứt đầu hắn. Máu
bắn lên như vòi nước, phun xả lai láng.
Trận pháp sáng lên nhanh chóng dẫn đi tất cả máu lên quả trứng.
Sự việc diễn ra bất ngờ, khiến tất cả đều ngẩn ngơ khó hiểu, nếu không có ý
giúp thì cũng không cần giết đi. Dù sao ở đây ai cũng có thân phận, hung thủ
không sợ dẫn phát gia tộc chiến tranh sao?
Tên hung thủ không thèm để ý, vội theo đường máu bước đi. Làm cho tất cả ngạc
nhiên là hắn bước đi vô cùng dễ dàng, dường như không chịu nhiều áp lực.
Nhưng mà chỉ đi được chục bước thì bước chân của hắn lại nặng nề như trước,
máu dưới chân hắn đã bị trận pháp hút hết.
Nhìn thấy cảnh này, đám Tạo Thể cảnh lập tức đoán được nguyên nhân: Máu! Chính
là máu giúp giảm nhẹ áp lực. Nếu như lại xâu chuỗi toàn bộ sự việc trước đó
thì có thể thấy cả quãng đường tới đây đều phải dùng máu mở cửa, vậy thì bây
giờ dùng máu để tiến lên cũng là hợp lý.
Đám Tạo Thể cảnh lập tức nhìn nhau đầy cảnh giác.
Một giọng cười hắc hắc vang lên:
“Nếu như có được bảo vật thì cũng là chém giết tranh giành. Giết trước giết
sau, cũng đều là giết. Vậy sao các ngươi không dùng máu của mình giúp ta tiến
lên.”
Nói xong hắn lập tức lao vào tên bên cạnh tấn công. Tên này lời nói ngông
cuồng nhưng thực lực quả thực rất mạnh.
Vậy là trong quảng trường loạn lên một đoàn, bọn họ đều lao vào chiến đấu,
ngươi không chết thì ta chết, không hề nghĩ đến từ bỏ quay đầu, vì lúc này
quay đầu rất có thể bị một đao sau lưng.
Tôn Kỳ tất nhiên là sẽ không bị động chịu đòn, tay hắn bốc lên một ngọn lửa,
hắn lao vào một tên gần đó.
Hai bên lao vào đánh nhau, quyền quyền va chạm. Tôn Kỳ rất nhanh hiểu ra dưới
áp lực, tu vi bị áp chế, bọn hắn chỉ phát huy ra được sức chiến đấu như nhau.
Mà trong cùng cảnh, Tôn Kỳ chưa bao giờ sợ bất kỳ ai.
Qua vài quyền đối oanh, đối thủ của Tôn Kỳ hoảng sợ phát hiện: chiến lực của
Tôn Kỳ rất mạnh, đồng thời lửa trên tay Tôn Kỳ rất khó chịu không thể dập tắt
được.
Hắn bắt đầu sinh thoái ý, nhưng Tôn Kỳ sẽ không tha cho hắn. Liên tục ăn quyền
làm cho hắn cháy đen, Tôn Kỳ nhẹ phất tay một cái chém đứt tay chân của hắn.
Máu ồ ạt chảy ra.
Tôn Kỳ lập tức cảm thấy áp lực giảm nhẹ.
Tôn Kỳ cũng không vội lên trước, Tôn Kỳ bóp lấy cổ đối thủ, tiến hành sưu hồn.
Nếu như bình thường, Tôn Kỳ chắc chắn không dám sưu hồn trước mặt kẻ khác.
Nhưng tại đây, lúc này, đang vô cùng hỗn loạn, cho dù có để ý Tôn Kỳ thì cũng
cho rằng Tôn Kỳ là tên hiếu sát, thích hành hạ đối thủ cho đến chết. Tại Ma
giới, chuyện như vậy rất thường xảy ra.
Tôn Kỳ tất nhiên hiểu điều này nên không bỏ qua cơ hội săn mồi. Cả người hắn
bốc lên hỏa diễm giống như hỏa linh.
Hỗn loạn chỉ kéo dài nửa canh giờ thì nhanh chóng ổn định lại, kẻ nào chết thì
chết, kẻ nào không chịu được thì thoái lui, chỉ có kiêu hùng mới trụ được trên
sân.
Máu đổ lênh láng khắp quảng trường, theo trận pháp dẫn dắt đổ vào trứng Hải
Vương. Quả trứng giống như là sau một giấc ngủ đông tỉnh dậy, tham lam hấp thụ
lấy ma huyết, nhịp tim không ngừng nhảy lên, chỉ cần cẩn thận lắng nghe thì
đều nghe rõ.
Trên quảng trường lúc này chỉ còn lại mười tên, bọn hắn nhìn nhau lộ ra vẻ
kiêu ngạo như thể quả trứng này chỉ có thể thuộc về ta, các ngươi đều đi làm
chất dinh dưỡng cho nó đi.
Bọn hắn từ bốn phương bước lại gần kim tự tháp, Tôn Kỳ chính là ở hướng đông
kim tự tháp, bên cạnh đó còn có ba tên khác.
Nghệ Cung, đệ nhất thiên tài Nghệ gia, Tạo Thể cảnh tứ trọng.
Tề Sở, thiên tài thế hệ mới Tề gia, Tạo Thể cảnh nhị trọng.
Vũ Phượng, quản sự của Vũ gia, Tạo Thể cảnh bát trọng.
Bốn bọn họ tu vi không đều nhưng mà tại đây chỉ có thể phát huy được cùng
chiến lực.
Nghệ Cung liếc Tề Sở một cái rồi nói:
“Giết hai bọn họ, rồi chúng ta phân thắng thua.”
“Được!” Tề Sở dứt khoát.
“Ngươi chọn ai?” Nghệ Cung hỏi lại.
“Tên dùng lửa kia đi.” Tề Sở nghĩ một chút rồi nói.
Nghệ Cung nhếch mép cười đi đến trước mặt Vũ Phượng.
Trong bốn bọn họ tu vi Vũ Phượng rõ ràng là lớn nhất nếu như ở bên ngoài chỉ
sợ Vũ Phượng một cái tát cũng đủ giết Nghệ Cung. Cho dù thiên phú cỡ nào đứng
trước thực lực tuyệt đối cũng chỉ có chết.
Vũ Phượng trong lòng tất nhiên có giận dữ, không nói nàng tu vi cao nhất ở
đây, mà trước kia nàng cũng là thiên tài, chỉ là hơi kém bọn họ bây giờ một
chút. Nhưng không có nghĩa là thịt cá trên thớt để mặc cho bọn hắn xử lý.
Vũ Phượng tức giận nhưng cũng không hồ đồ, nàng quay sang Tôn Kỳ nói:
“Chúng ta liên hợp giết bọn hắn.”
Lời này vô nghĩa vì không liên hợp thì nàng vẫn phải đấu với Nghệ Cung, Tôn Kỳ
vẫn đấu với Tề Sở. Nàng nói ra chỉ là một loại biểu hiện, không chịu thua khí
thế, không ở thế bị động.
Tôn Kỳ chỉ cười cười đi tới trước mặt Tề Sở. Tôn Kỳ từ lâu đã muốn giết Tề Sở
nhưng hôm nay mới có cơ hội, vậy thì dứt khoát tiêu diệt, để sau này khỏi nhớ
nhung.