Tự Gạt Chính Mình.


Người đăng: Lừa Con Lon Ton

Theo như trong ký ức của tên trung niên, hắn vốn là tuyệt thế thiên tài của
một gia tộc Hợp Nhất cảnh, hắn đem lòng yêu một tiểu thư gia tộc nhỏ.

Gia tộc của hắn không đồng ý, chia cắt hai bọn họ. Điều hắn không ngờ là gia
tộc của hắn đã bí mật tiêu diệt gia tộc của nàng, khiến hắn đau xót vô cùng.

Hắn cảm thấy có lỗi với nàng, tâm cảnh hắn tan vỡ. Hắn trốn khỏi gia tộc, lang
thang đi xa. Hắn vốn cho rằng cuộc đời của hắn đã không còn gì, cho đến khi
hắn gặp được một tiểu cô nương.

Hắn nhìn thấy được bóng hình của nàng qua tiểu cô nương này.

Tiểu cô nương này là trẻ mồ côi nên được hắn nhận làm đệ tử, một tay nuôi lớn.
Vị đệ tử này thiên phú rất tốt, tiến triển rất nhanh. Cho đến một ngày nàng
tiến cấp Tạo Thể cảnh.

Hắn càng nhìn đệ tử càng thấy giống nàng. Trong một lần không kiềm chế được
mình, hắn đã cưỡng bức đệ tử của mình. Nữ đệ tử lúc đầu còn chống cự nhưng vì
nhớ đến ơn dưỡng dục của hắn mà xuôi tay mặc hắn.

Sau khi thỏa mãn nhục dục, hắn định sẽ chịu trách nhiệm lấy nàng, nhưng rồi
hắn bất ngờ phát hiện sợi dây mà nữ đệ tử vẫn luôn giấu kín trong lòng chính
là tín vật năm xưa hắn tặng cho vị tiểu thư kia.

Hắn dò hỏi ra, thì nữ đệ tử kể cho hắn biết sự thật: Mẹ vốn là tiểu thư trong
một gia tộc, trong một lần tình cờ mẹ đã gặp cha rồi cả hai yêu nhau say đắm.
Nhưng mà thân phận của bọn họ lại quá khác biệt, cha là thiên tài kiệt xuất
của một đại gia tộc, còn mẹ chỉ là tiểu thư của một gia tộc nhỏ.

Hai bọn họ cuối cùng bị chia cắt. Nhưng mà gia tộc của cha vẫn không yên tâm,
nên bí mật tiêu diệt gia tộc của mẹ.

Trong đêm diệt tộc, mẹ đã may mắn chốn thoát được, lúc đó mẹ đang mang thai.
Sau đó mẹ ẩn cư, sinh ra đứa bé.

Nhưng do mẹ đã bị trọng thương quá nặng, không qua được mấy năm thì mẹ chết,
để lại đứa con gái mồ côi thang lang. Tên bé gái là Tương Vũ.

Trước khi chết mẹ vẫn không chịu nói rõ cha là ai, chỉ dặn nàng phải giữ kỹ
vật này.

Từ câu chuyện của Tương Vũ, hắn đã hiểu ra mọi chuyện.

Vũ chính là họ của hắn, hắn gọi Vũ Tinh Phong.

Tương chính là sự tương tư mà nàng dành cho hắn.

Nhưng nàng sợ bị Vũ gia phát hiện nên đã đảo tên và họ. Bé gái chính xác gọi
là Vũ Tương. Bởi vậy hắn vẫn hay gọi nữ đệ tử là Tương Nhi.

Hắn lúc này mới nhận ra, duyên phận đã cho hắn gặp lại con gái của mình để bù
đắp những ngày tháng cực nhọc cho con gái. Nhưng mà hắn đã làm gì thế này? Hắn
đã làm ra chuyện mà chỉ có súc sinh mới làm được. Hắn tự trách, hối hận, hằng
đêm hắn vẫn tự dằn vặt chính mình. Hắn chỉ cầu mong đây chỉ là một cơn ác
mộng, hắn hy vọng đây không phải là sự thật.

Hắn nhiều lần tự gạt chính mình coi đây chỉ là sự trùng hợp, nhưng khi nhìn
thấy đôi mắt ấy, hắn biết đây là sự thật.

Con gái đối với hắn vẫn yêu thương không hề trách cứ, thậm chí sẵn sàng trao
thân cho hắn. Khiến hắn càng thêm ghê tởm chính mình. Hằng ngày hắn vẫn như xa
như gần với con gái, không dám tiếp cận con gái vì mặc cảm sự dơ bẩn của mình
sẽ ảnh hưởng đến con gái.

Hắn quyết định chôn giấu bí mật này mãi mãi. Hắn làm sao có thể mở miệng nói:
Ta là cha của con.

Tôn Kỳ biết được chuyện này cũng có chút xúc động, hắn đưa mắt nhìn sang bên.

Một thiếu nữ đang nằm cuộn mình ngủ say, nàng là vô tội.

Tôn Kỳ lại gần ngồi xuống bên nàng, nhẹ vuốt từng sợi tóc mai trên mặt nàng.
Rồi bất chợt, hắn chụp tay siết cổ nàng.

Vô tội? Ai có thể vô tội? Đây là chủng tộc chi tranh không ai có thể vô tội.

Nàng vô tội? Vậy thì triệu triệu năm nay, tỷ tỷ con người bị đối xử như súc
vật. Bọn họ có tội chăng?

Muốn vực dậy một tộc thì tất phải diệt một tộc khác. Đây là điều Tôn Kỳ đã sớm
ngộ ra.

Sáng hôm sau, lại một ngày mới đến.

Thấp thoáng phương xa, trong gió cát mịt mù, có ba bóng hình đi vào dịch quán,
bọn họ cũng đến tham gia Tân Tinh Bảng tụ hội.

Sự việc sau đó tiếp tục lặp lại, sáng có kẻ đến, tối đã hoàn toàn biến mất.

Mấy ngày sau, Tôn Kỳ quyết định thu dọn đồ đạc, vì thời điểm tụ hội đã đến
gần, hẳn là sẽ không có ai lại đến nữa và điều quan trọng hơn là từ hướng này
không có thiên tài đến tham gia tụ hội, tất sẽ khiến Vô Minh thương hội nghi
ngờ. Lúc này không đi, chỉ sợ sau đó đi không được.

Tôn Kỳ trở lại Vĩnh Lục Sơn Cư, đầu tiên là hắn đến chào Vô Ưu.

Tại trong sân nhỏ, Tôn Kỳ yên tĩnh chờ đợi.

Một lúc lâu sau, Vô Ưu từ từ mở mắt, nói:

“Đã là Tạo Thể cảnh tam trọng rồi, tu vi tiến bộ rất tốt. Thế còn đan đạo?”

Tôn Kỳ hành lễ, lấy ra từ trong túi một viên ma linh đan kính cẩn dâng lên Vô
Ưu.

Cầm viên đan vân vê trong tay, Vô Ưu giọng lạnh nhạt:

“Chỉ vậy thôi sao?”

Tôn Kỳ nghe lời này thì trong lòng có chút run, Tôn Kỳ lại lấy từ trong túi ra
một viên đan khác đưa cho Vô Ưu.

Vô Ưu chỉ liếc mắt một cái nói:

“Đan dược cửu hoàn gần hoàn mỹ, cũng là khó luyện được. Nhưng không phải là
thứ ta mong chờ từ đệ.”

“Đại ca khoan hãy kết luận, viên đan này rất đặc biệt.” Tôn Kỳ cười nói.

Vô Ưu ngẫm nghĩ một chút rồi gõ nhẹ từng nhịp lên bàn.

Một lúc sau, Thanh Trí xuất hiện. Thanh Trí chắp tay chào Vô Ưu, rồi gật đầu
cười với Tôn Kỳ.

Vô Ưu không nói gì, chỉ vào hai viên đan trên bàn. Thanh Trí hiểu ý.

Thanh Trí lần lượt bóc vỏ đan hai viên, sau đó cho vào miệng, tiến hành thử
đan. Dám thử đan kiểu này cũng chỉ có Thanh Trí làm được.

Một lúc lâu sau, Thanh Trí từ từ mở mắt, nói:

“Hai viên đan đều có thể bổ sung lượng hồn lực như nhau. Viên đan dược còn tốt
hơn ở chỗ ít tạp chất hơn.”

Tôn Kỳ ánh mắt lấp lóe, cảm thấy có chút tự hào.

Vô Ưu chỉ lạnh nhạt, gật đầu một cái rồi nói:

“Cũng có chút thành tựu.”

Dừng lại một chút, Vô Ưu lại nói tiếp:

“Nhưng mà đệ nên biết ma linh đan vẫn là không thể thay thế. Đây chỉ là so
sánh đan dược cửu hoàn với ma linh đan nhất hoàn, còn có thể miễn cưỡng ngang
bằng. Nếu như là ma linh đan nhị hoàn, tam hoàn, thậm chí cửu hoàn, đệ định
lấy cái gì ra so sánh, đan dược thập hoàn, thập bát hoàn sao?”

Tôn Kỳ nghe lời này thì cúi đầu, hoàn toàn không thể phản bác được. Mặc dù
trong lòng hắn biết: hệ thống đan dược của hắn hoàn toàn có thể luyện ra đan
dược sánh ngang với ma linh đan cấp cao, thậm chí là ma dược đan. Nhưng ý nghĩ
này hắn không thể nói ra.

Vô Ưu tiếp tục:

“Lại nói nguyên liệu thảo dược cấp cao quá khó kiếm, trong khi đó Nhân tộc có
thể nuôi với số lượng lớn và lúc nào cũng có sẵn. Chỉ vài điểm này đã nói rõ
đệ đã đi ra đường rẽ, đệ vẫn nên tập trung vào ma linh đan thì hơn.”

“Đại ca dạy phải.” Tôn Kỳ chắp tay cảm tạ.

Vô Ưu gật đầu nói sang chuyện khác:

“Sắp tới hình như có Tân Tinh Bảng tụ hội, đệ có đến tham dự?”

Tôn Kỳ gật đầu nói:

“Đệ dự định xem qua một chút.”

“Vậy cũng tốt. Sau đó đệ cũng không cần lại đi xa, tạm thời ở lại đây đi.” Vô
Ưu nói.

“Đệ dự định sẽ ở lại Thí Ma Sơn, bên ngoài Hắc Liên thành, vừa nghiên cứu cơ
thể Nhân tộc vừa luyện đan.” Tôn Kỳ trả lời.

“Ừm… vậy cũng được.” Vô Ưu nói.

Sau đó bọn họ trò chuyện một vài câu thì Tôn Kỳ và Thanh Trí đều trở lại động
phủ của mình.

Tôn Kỳ vừa vào phòng kín lập tức thở ra một ngụm trọng khí. Đừng nhìn vừa rồi
chỉ là cuộc trò chuyện đơn giản, thật ra ẩn chứa trong đó nhiều ý đồ.

Đừng nghĩ rằng tại Vĩnh Lục Sơn Cư, bọn họ đều có cuộc sống vô ưu vô lo,
chuyên tâm nghiên cứu. Thật ra Vô Ưu bảo vệ bọn họ cũng là giam lỏng bọn họ.

Tôn Kỳ vừa rồi nếu không có tiến bộ gì đó, chắc chắn sẽ không dễ nói chuyện
với Vô Ưu.

Vô Ưu là một kẻ chấp nhất tại đạo nhưng lại không thuần túy hướng đạo, mà luôn
ghi sâu những sự việc trần tục trong lòng. Ví dụ như khi đến gặp hắn, bọn Tôn
Kỳ luôn phải chờ đợi, rồi phải hành lễ chắp tay chào, được cho phép thì mới
được nói, khi gọi thì phải đến ngay. Đây là những sự việc thường thấy bên
ngoài giữa tiền bối và vãn bối.

Vô Ưu cũng thường nghe ngóng mọi sự bên ngoài, bởi vậy Tân Tinh Bảng tụ hội
hắn liền biết.

Vẫn còn im sâu những chuyện thế tục trong lòng thì sao có thể nói một lòng
hướng đạo, tự nhận Thanh Sơn Lục Tiên.

Vô Ưu đang đi chính là con đường ngụy đạo, chỉ chú trọng hình thức mà bỏ quên
bản chất. Hắn cho rằng muốn tìm đại đạo thì phải cách xa thế tục, nhưng hắn
đâu biết rằng thế tục ở ngay trong lòng hắn.

Bởi vậy tâm cảnh của hắn vẫn không thể thuế biến thành đạo tâm. Nhưng hắn tất
nhiên không cho rằng mình đã làm sai, ngược lại hắn còn bắt đám Bộc Phá,
Khuynh Thành, Tuệ Linh, Thanh Trí, Trường Mi giống như hắn, trên núi tu luyện
hạn chế ra ngoài.

Trường Mi vốn là kẻ sôi nổi, hắn làm sao chịu bó buộc trên núi, nhưng lời của
Vô Ưu, hắn không dám vi phạm. Vậy nên hắn trở thành kẻ ngu ngốc nhất trong
đám, hắn trở thành chân sai vặt, thường xuyên chạy lên chạy xuống.

Việc này tất nhiên vất vả, nhưng được đi loanh quanh, được gặp gỡ, được nói
chuyện, thậm chí chửi nhau, thỉnh thoảng lại được đánh bạc. Đối với Trường Mi
cũng là một sự giải tỏa.

Thế rồi một ngày, Trường Mi bắt gặp Tôn Kỳ, hắn sợ Tôn Kỳ sẽ cướp mất vị trí
sai vặt của hắn. Vậy là hắn tìm cách giết Tôn Kỳ, cũng giống như hắn đã từng
giết rất nhiều kẻ lên núi khác, nhưng không ngờ Tôn Kỳ rất thông minh, lại
được lòng Vô Ưu.

Sau đó mọi chuyện biến hóa như hiện nay. Trường Mi rất thích đi cùng với Tôn
Kỳ, vì chỉ đi cùng với kẻ thông minh thì mới làm nổi bật sự ngu ngốc của hắn.

Tại Vĩnh Lục Sơn Cư có thể thường xuyên xuống núi, chỉ có kẻ rất thông minh
hoặc rất ngốc.

Trường Mi chọn làm kẻ ngốc, đây là điểm thông minh của hắn.

Cách tu luyện của Vô Ưu tất nhiên là sai kéo theo cả bọn Trường Mi phải chịu
khổ theo. Hãy nhìn Tôn Kỳ không ngồi một chỗ suy tư nhiều năm, không cần tu vi
cao thâm, chỉ cần một lần trải qua đại biến cố, gặp Nhân tộc trong các trại
chăn nuôi, tâm cảnh sụp đổ, Nhân tính và Ma tính tranh chấp, cuối cùng có được
tín niệm, mở ra đạo tâm.

Đây mới thực sự là đạo tâm.


Nhân Tổ - Chương #216