Đồ Sát Quán.


Người đăng: Lừa Con Lon Ton

Tại trong một hang động nào đó, Tôn Kỳ đang tiến hành sưu hồn một tên thiên
tài Tân Tinh Bảng.

Một lúc sau, Tôn Kỳ từ từ mở mắt hài lòng, lại một bộ ma pháp cấp Tạo Thể cửu
trọng nữa. Tôn Kỳ tiến hành bế quan, rút lấy tinh hoa trong ma pháp dung nhập
vào trong Linh Khí Quyết của mình.

Thời gian từ từ qua đi.

Tôn Kỳ thành công đẩy Linh Khí Quyết từ Tạo Thể cảnh tam trọng lên đến Tạo Thể
cảnh ngũ trọng. Hắn bây giờ đã có thể tiếp tục tiến cấp tu vi lên Tạo Thể tứ
trọng, nhưng mà hắn vô tình nghe được một cái tin tức khiến hắn tạm thời từ bỏ
tiến cấp Tạo Thể tứ trọng.

Vô Minh thương hội tổ chức Tân Tinh Bảng tụ hội vào một năm sau tại thành Hắc
Liên.

Đây chính là một cái tin tức nặng ký trong giới thanh niên thiên tài. Một trăm
cái thiệp mời đã được phát ra cho một trăm thiên tài có tên trong Tân Tinh
Bảng, tất nhiên rất nhiều tấm thiệp không đến được trên tay khách mời.

Đến tham dự Tân Tinh Bảng lần này không chỉ có một trăm cái tên, mà còn có mấy
kẻ khiêu chiến, và phần lớn là đến xem náo nhiệt. Dù sao đây cũng là lần tụ
hội đầu tiên của Tân Tinh Bảng, bắt chước Đồng Hoa Bảng.

Mà Đồng Hoa Bảng tụ hội đối với nhiều kẻ là không bao giờ đến được, chỉ có Tân
Tinh Bảng tụ hội cấp độ này bọn hắn mới có thể tham dự.

Tại cách thành Hắc Liên sáu trăm dặm về phía đông có một trạm dịch nghỉ ngơi
dành cho khách đường xa. Dù sao thì từ các thành đi đến thành Hắc Liên cũng xa
xôi vạn dặm, giữa đường cũng cần nghỉ ngơi.

Một tên thanh niên cởi trần, làn da huyết đỏ, vác trên vai một cây đại đao, từ
trong gió cát thân hình ẩn hiện. Một lúc sau, hắn bước vào trong dịch quán, rũ
bụi đất trên đường.

Một lão giả y phục thùng thình, cầm trong tay tạp văn Đồng Hoa Bảng, vừa nhìn
tạp văn vừa nhìn tên thanh niên, sau đó hỏi:

“Có phải Chung Tiểu, ngoại hiệu Xích Sát Thần, Tân Tinh Bảng thứ bảy mươi ba?”

Tên thanh niên hừ lạnh, hắn đúng là Chung Tiểu, nhưng mà cái tên này hắn đặc
biệt ghét. Trước đây có nhiều kẻ lấy tên hắn ra trêu đùa đều bị hắn giết chết
dã man, lâu dần đã không còn ai dám nhắc đến tên thật của hắn, và cũng vì quá
khát máu, sát tính quá nặng mà hắn được gọi là Xích Sát Thần. Hắn không những
không bài xích mà còn rất thích cái tên này.

Xích Sát Thần ánh mắt nổi sát khí, cầm kiếm chỉ xéo xuống đất, trầm giọng nói:

“Ngươi nói lại một lần nữa xem!”

Lão giả thấy vậy thì hừ lạnh, khí thế Tạo Thể cảnh tam trọng phóng thích ép
tới Xích Sát Thần khiến cho Xích Sát Thần tái mặt, vội nói:

“Tiền bối thứ lỗi, là vãn bối vô lễ.”

Xích Sát Thần quả thật rất ngang tàng, nhưng hắn mới chỉ Tạo Thể cảnh nhất
trọng đỉnh phong, đối mặt với Tạo Thể cảnh tam trọng vẫn là phải ngoan ngoãn.
Hắn chắp tay hành lễ hỏi:

“Xin hỏi tiền bối, nơi này còn cách thành Hắc Liên bao xa?”

Lão giả phất tay nói:

“Nơi này còn cách thành Hắc Liên sáu trăm dặm, ta được Vô Minh thương hội phái
đến đây tiếp đón Tân Tinh Bảng. Ngươi cứ tạm thời ở đây nghỉ ngơi. Mấy ngày
nữa ta sẽ dẫn các ngươi lên đường.”

Xích Sát Thần nghe vậy thì có chút phân vân, lão giả đưa tay giơ lên tấm lệnh
bài trước mặt Xích Sát Thần, đây là lệnh bài chấp sự của Vô Minh thương hội
không thể giả được. Xích Sát Thần thấy lệnh bài thì lập tức ôm quyền nói:

“Quyện nghe theo sự sắp xếp của tiền bối.”

Lão giả gật đầu, lạnh nhạt nói:

“Ngươi trước nghỉ ngơi, chút nữa sẽ có điểm tâm mang lên.”

Xích Sát Thần gật đầu đi vào trong.

Không lâu sau, lại có hai tên thanh niên cùng nhau đồng hành mà đến. Bọn hắn
là hai huynh đệ Hắc Bạch Song Ma, trên Tân Tinh Bảng lần lượt xếp ở vị trí thứ
sáu mươi năm và sáu mươi sáu.

Bọn hắn cũng được lão giả tương tự tiếp đón, mời vào trong nghỉ ngơi. Xích Sát
Thần nhìn thấy Hắc Bạch Song Ma thì lộ vẻ ái ngại. Hắc Bạch Song Ma một tên,
hắn có thể đối phó được nhưng mà cả hai liên thủ vậy thì khó xơi, mà Hắc Bạch
Song Ma là cặp huynh đệ song sinh tâm ý liên thông, luôn đi chung với nhau.

Lại nửa ngày sau, có một nữ tử đi vào, đi theo nàng là một tên Tạo Thể cảnh
tam trọng, hắn là sư tôn của nàng.

Đến cuối ngày có tổng cộng tám tên đến dịch quán, năm tên trên Tân Tinh Bảng,
hai tên đến khiêu chiến, một tên đi theo.

Lão giả bày ra một bàn thức ăn, sau đó nói:

“Quý vị, trước ăn uống nghỉ ngơi, ngày mai ta dẫn tất cả lên đường.”

Tất cả đều không có ý kiến, đều bắt đầu động đũa. Nhưng mà tên trung niên Tạo
Thể tam trọng bỗng dừng đũa, ngăn lại nữ đệ tử của mình đưa thức ăn vào miệng,
hắn cười nói:

“Đạo huynh tu vi cao thâm, vì sao lại ở đây làm chân tiếp đón? Việc này đáng
lẽ nên giao cho đám Luyện Linh cảnh là được.”

Lão giả nghe vậy thì hừ lạnh nói:

“Ngươi nghi ngờ ta sao?”

Tên trung niên vẫn giữ nụ cười trên miệng nói:

“Không dám! Chỉ là một chút thắc mắc trong lòng mà thôi. Mong đạo huynh giải
đáp.”

Lão giả hừ lạnh nói:

“Không phải cũng vì lũ kiêu ngạo các ngươi sao? Đã giết chết mấy tên thuộc hạ
của bọn ta. Nếu không phái cường giả đến trấn tràng, các ngươi há sẽ ngoan
ngoãn như vậy.”

Tên trung niên ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy lời này có lý. Nhưng không biết vì
sao từ lúc đi vào trạm dịch, hắn luôn có cảm giác bất an, cảm giác này là đến
từ nhiều lần xông pha nguy hiểm, lấy tính mạng ra đặt cược, mới khiến cho tâm
hắn luôn luôn không yên.

Nhưng mà tên trung niên cũng không nói ra lời này, hắn chỉ cười chắp tay nói:

“Đạo huynh dạy phải, là ta lỗ mãng. Nơi này cũng cách Hắc Liên thành không còn
xa nữa, ta và đồ đệ sẽ tự đi đến, không cần phiền đạo huynh dẫn đường.”

Lão giả hừ lạnh nói:

“Tùy ý!”

Tên trung niên đứng dậy chắp tay chào rồi lôi kéo đệ tử của mình ra ngoài, nữ
đệ tử không hiểu chuyện gì nhưng xưa nay nàng vẫn luôn tin tưởng sư tôn của
mình, nên cũng không có ý kiến gì.

Mấy tên còn lại thấy vậy thì trong mắt lộ vẻ nghi hoặc, dù sao thì “động cỏ,
thỏ chạy”. Thấy tên trung niên đi ra, bọn hắn cũng lần lượt đứng dậy chắp tay
chào.

Lão giả sắc mặt không vui, phất phất tay đuổi đi.

Tất cả bọn họ lần lượt rời đi nhưng khi mới bước ra khỏi cửa thì lập tức cảm
thấy chóng mặt hoa mắt, bọn hắn tất nhiên là ý thức được có sự không ổn, có
tên lớn tiếng:

“Tiền bối đây là có ý gì? Đây là đạo đãi khách của Vô Minh thương hội sao?”

Lão giả hừ lạnh:

“Các ngươi sao không chịu ngoan ngoãn ăn thức ăn, có phải là đỡ tốn công sức
của ta.”

Lão giả sau đó lần lượt đánh ngất từng tên, khi đến lại gần tên trung niên,
đanh giơ tay lên định đánh xuống thì tên trung niên bất ngờ mắt lộ tinh quang,
nào còn dáng vẻ ể oải bị trúng độc, hắn bất ngờ tung một chưởng vào mạn sườn
lão giả.

Lão giả không hề bối rối, chân đạp mặt đất nhanh chóng lùi lại.

Tên trung niên lúc này đứng thẳng, khí thể bộc phát, chiến ý sục sôi, ánh mắt
nhìn chằm chằm lão giả, trầm giọng nói:

“Ngươi rốt cuộc là ai? Có mục đích gì?”

“Kẻ sắp chết không cần biết nhiều.” Lão giả lạnh lùng nói.

“Vậy sao? Ta và ngươi cùng cảnh, ngươi nghĩ có thể đánh bại được ta sao? Nói
cho ngươi biết ta đã sớm đề phòng nuốt vào giải độc đan. Độc của ngươi vô dụng
với ta.” Tên trung niên nói.

Sau đó hắn búng tay đánh tỉnh nữ đồ đệ của mình rồi nói:

“Tương Nhi, ngươi trước rời khỏi đây, nói chuyện ở đây cho Vô Minh thương hội
biết.”

“Vậy còn sư tôn?” vị thiếu nữ lo lắng hỏi.

“Ngươi yên tâm, ta không sao. Ngươi cũng biết chiến lực của sư tôn không yếu,
ta không giết được hắn nhưng cũng không dễ chết được. Ngươi nhanh đi, chớ ở
đây làm sư tôn phân tâm.” Tên trung niên nói.

“Vậy… vậy sư tôn bảo trọng, đệ tử nhất định sẽ đưa tiếp viện đến.” vị thiếu nữ
nghẹn ngào nói.

Nàng sau đó quay lưng bước đi.

Tên trung niên lúc này yên lòng, tập trung ánh mắt hết vào đối thủ trước mắt.

Lão giả đối diện chỉ nhìn hắn cười cười, nói:

“Bạo Phá Đan, có thể tạm thời nâng cao tu vi, cũng coi như hiếm có.”

Tên trung niên nghe vậy sắc mặt hơi đổi, nhưng với kinh nghiệm dày dạn của
mình hắn rất nhanh bình tâm lại. Lời của lão giả kia không sai, hắn thực sự
đang dùng Bạo Phá Đan, bởi vì hắn đã bị trúng độc chỉ có dùng đan này hắn mới
tạm thời có được chiến lực đỉnh phong, để cho đệ tử của hắn yên tâm mà rời đi.

Tên trung niên bình tĩnh đáp lại:

“Đủ để đánh với ngươi một hồi.”

“Vậy sao?” Lão giả nhếch mép cười.

Tên nữ đệ tử đang lê từng bước chân khó nhọc trên đường cát, nàng thở hổn hển
đầu choáng mắt hoa, dù nàng đã phục dụng giải độc đan nhưng hiệu quả lại không
đáng kể, nàng cảm giác như mình đã đi một chặng đường rất dài, nhưng thực tế
nàng chỉ mới đi được chục thước. Nàng mặc dù rất muốn ngồi xuống nghỉ ngơi,
nhưng mà bản năng mắc bảo nàng chỉ cần chậm chân thì chắc chắn sẽ chết. Nàng
còn có một cái nhiệm vụ là nhanh chóng tìm cứu viện, sư tôn của nàng chỉ sợ
không chịu được bao lâu.

Nàng biết sư tôn của nàng đã phục dụng Bạo Phá Đan, không thể kiên trì bao
lâu. Nàng phải trước khi sư tôn gục ngã tìm được cứu viện.

Nàng khó nhọc nâng từng bước chân, đúng lúc này có một bóng đen vụt qua đụng
phải một gốc xương rồng lớn, sau đó bị ghim chặt vào cây, máu me bê bết, trước
ngực còn có một hõm sâu.

Vị thiếu nữ giật mình phát hiện đó là sư tôn của nàng.

Nàng chư kịp hoàn hồn thì bị một bàn tay đánh vào đầu khiến nàng bất tỉnh.

Vị lão giả xách lên thiếu nữ cùng tên trung niên bước vào trong dịch quán, tên
trung niên lúc này mặt mũi toàn máu, chỉ còn lại một tia ý thức, hắn thều thào
nói:

“Xin tha cho nàng, ngươi muốn ta làm gì cũng được. Xin tha cho nàng…”

Một lúc sau, trong dịch quán dưới ánh lửa lập lòe, vị lão giả kia hiện nguyên
hình chính là Tôn Kỳ.

Dịch quán này thật sự là nơi Vô Minh thương hội chuẩn bị đón khách đến tham
gia Tân Tinh Bảng tụ hội, Tôn Kỳ đã đến đây trước, giết hết mấy tên thuộc hạ
của Vô Minh thương hội. Sau đó ngụy trang giả làm Vô Minh thương hội kẻ đón
tiếp.

Tôn Kỳ lập tức tiến hành sưu hồn, thu thêm được mấy bộ ma pháp mới, cấp bậc từ
Tạo Thể thất trọng đến cửu trọng.

Khi sưu hồn đến tên trung niên, từ trong ký ức của hắn, Tôn Kỳ mới biết được
vì sao hắn lại ra sức bảo vệ đệ tử của mình như vậy. Vì nàng chính là con ruột
của hắn.

Đây là một đoạn cố sự đầy khúc chiết và cảm động.

p/s: cảnh báo chương sau không dành cho người có tiền sử bệnh gan, vì đọc xong
có thể khiến bạn tức ứa gan.


Nhân Tổ - Chương #215