Người đăng: Lừa Con Lon Ton
Vô Ưu lấy ra từ trong tay áo một tấm lệnh bài hoàng kim đặt lên bàn, đẩy về
phía Tôn Kỳ.
“Đây là?…” Tôn Kỳ khó hiểu hỏi.
“Là Hoàng Kim Lệnh, có lệnh bài này đệ có thể mua được hồn phách miễn phí, rất
cần thiết để đệ luyện ma linh đan.” Vô Ưu nói.
“Là của ai?” Tôn Kỳ không vội tiếp nhận mà hỏi lại.
“Là các thế lực liên minh chế tạo đưa tặng, có lẽ muốn bù đắp cho đệ, giảm nhẹ
căng thẳng với luyện linh sư hội.” Vô Ưu lại nói.
Tôn Kỳ gật đầu thoải mái tiếp nhận vật này. Hắn cười mỉa mai trong lòng: Các
thế lực làm gì có lòng tốt như vậy, đây hẳn là do lần trước Công Tôn Độ dằn
mặt các thế lực lớn, tuyệt giao với Tông gia, lúc này mới khiến các thế lực
nhượng bộ làm hòa. Công Tôn Độ nơi đó hẳn là cũng nhận được không ít đồ tốt.
Tôn Kỳ nhếch mép cười nói:
“Nếu bọn hắn muốn bù đắp, vậy thì phải khiến bọn hắn xuất huyết nhiều một
chút. Đệ sẽ không dùng hồn phách Nhân tộc luyện đan mà sẽ dùng hồn phách ma
thú luyện đan.”
Vô Ưu nghe lời này lý giải được tâm tình của Tôn Kỳ, dù sao cũng là một tuyệt
thế thiên tài lại bị ép thành như thế này, lòng sinh oán niệm là không thể
tránh khỏi, hắn nói:
“Như vậy cũng tốt, hồn phách ma thú chất lượng cao hơn hồn phách Nhân tộc,
luyện đan sẽ có nhiều thuận lợi, nhưng đệ cũng phải chú ý không nên chọn hồn
phách cấp độ quá cao, rất dễ bị phản phệ. Ta nghĩ đệ nên chọn hồn phách hạ cấp
từ cấp một đến cấp ba.”
“Đệ nhớ kỹ.” Tôn Kỳ gật đầu nói.
Sau đó Tôn Kỳ chia tay Vô Ưu trở lại động phủ của mình.
Tôn Kỳ mở ra cuốn sách mà Vô Ưu đưa cho, đọc ngấu nghiến.
Lại một tháng nữa trôi qua, trong thời gian này, Tôn Kỳ dành phần lớn thời
gian nghiên cứu sách luyện ma linh đan, hắn cũng không vội bắt tay vào thực
hành ngay. Hắn cho rằng vẫn lên nắm vững lý thuyết trước.
Lúc này một chiếc xe thú từ Nghệ gia chở xác Nhân tộc đến chỗ Tôn Kỳ.
Trong phòng kín chỉ có Tôn Kỳ và năm cái xác Nhân tộc, ba nam hai nữ. Nghệ gia
đã chuẩn bị mấy cái xác này rất chu đáo, cả năm cái xác đều được rửa sạch và
còn tươi mới.
Tôn Kỳ cầm trong tay một con dao nhỏ, ngón trỏ đặt lên sống dao. Tôn Kỳ tỳ lực
lên sống dao ấn xuống da cái xác.
Lưỡi dao sắc bén, dễ dàng cắt vào da thịt, một hơi thở sau máu mới kịp trào
ra.
Tôn Kỳ đưa lưỡi dao từ yết hầu rạch một đường dài xuống bụng. Lần đầu mổ xác,
Tôn Kỳ có chút lúng túng, đường dao đi hơi méo, dùng lực không đều, có chỗ bị
cắt sâu, có chỗ lại mới qua da.
Tôn Kỳ lúng túng cố cắt sâu hơn, làm cho đường cắt bầy nhầy. Hắn vụng về cắt
trúng động mạch chân, một cột máu bắn thẳng vào mặt hắn. Tôn Kỳ kêu lên một
tiếng, chân vội bước lùi, lấy tay dụi dụi mắt.
Mùi máu tanh tưởi xộc thẳng lên mũi, cảm giác dính dính nhớp nháp của máu làm
hắn khó chịu.
Tôn Kỳ lấy lại sự trấn tĩnh, hắn chờ cho máu phun hết, chỉ còn rỉ ra từ từ.
Hắn lại đặt dao cắt xuống bắp chân. Máu không ngừng rỉ ra từ các vết cắt, thịt
cơ bắp đỏ sậm dần chuyển màu đen.
Thỉnh thoảng lại có tiếng cạch… cạch… do lưỡi dao va phải xương.
Khi cắt xuống mu bàn chân thì rắc! một tiếng, lưỡi dao bị gãy đôi, một nửa
lưỡi dao còn bị kẹt lại giữa đám xương bàn chân.
Tôn Kỳ nhìn nửa con dao còn lại trong tay lắc đầu cười khổ, xem ra hôm nay đến
đây là dừng.
Tôn Kỳ sau đó vệ sinh thân thể, vứt đi y phục cũ.
Tôn Kỳ đi vào phòng luyện khí của mình, hắn quyết định tự làm một bộ dao mổ
mới. Trình độ luyện khí của hắn không cao nhưng mà làm vài con dao vẫn là dư
sức.
Nửa ngày sau, Tôn Kỳ trở lại phòng mổ xác.
Lúc này đã xuất hiện một đám ruồi nhặng bâu vo ve xung quanh cái xác. Máu dưới
sàn cũng đã khô cứng, cái xác cũng đã không còn chảy máu, thỉnh thoảng chỉ có
nơi động mạch rỉ ra ít máu. Cái xác cũng bắt đầu nặng mùi.
Tôn Kỳ vung tay, một lưỡi lửa bay ra quét sạch đám ruồi nhặng. Hắn lại tiếp
tục công việc.
Lần này đã không còn máu chảy ra cản trở tầm nhìn của hắn, nhưng mà cái xác để
lâu sinh ra mất nước, làm cho da thịt khá khô, lưỡi dao của hắn cắt vào không
còn dễ dàng như lúc trước.
Một lúc sau, Tôn Kỳ kết thúc công việc, hắn đứng nhìn thành quả của mình.
Một tấm da người được căng ra, bên trên có nhiều đường cắt xẻ nham nhở, tấm da
chỗ còn chỗ mất, chỗ dày chỗ mỏng.
Tôn Kỳ nhìn tấm da lắc đầu cười khổ, coi bộ hôm nay hắn không có thu hoạch gì.
Tôn Kỳ đã bước vào cảnh giới Tạo Thể cảnh nhất trọng, và hắn chọn tạo da trước
tiên, nhưng mà do không có khuôn mẫu nên cảnh giới tạo da của hắn vẫn còn quá
sơ sài.
Muốn hoàn thiện cảnh giới tạo da này, tất nhiên là hắn phải tạo được lớp da
hoàn hảo giống y như da thật. Mà muốn tạo được lớp da hoàn hảo giống thật thì
cách tốt nhất là tham khảo từ chính da thật.
Đây cũng là điểm khó chung của phương pháp tự tạo thể, nếu như là dùng phương
pháp phụ thể thì không có khó khăn này.
Đến đây là hết một ngày, Tôn Kỳ đành dừng lại công việc. Hắn lệnh cho hồn nô
thanh lý căn phòng, sau đó dùng một mồi lửa thiêu hủy tất cả.
Ngày mới lại đến, Tôn Kỳ lại bắt đầu công việc mổ xác.
Lần này, Tôn Kỳ cố gắng không lặp lại sai lầm trước đó, nhưng mà tay chân vẫn
còn không quen, có đôi lúc rạch nhầm vào mạch máu.
Kết thúc một ngày, cả người Tôn Kỳ lấm lem, từ đầu đến chân đều bị dính máu.
Hắn để hai hồn nô thanh lý hiện trường.
Tôn Kỳ lắc đầu cười khổ nhìn ngọn lửa nghi ngút đang thiêu cháy tạp vật, nếu
như mỗi lần mổ xác đều phải tiêu hủy một bộ quần áo, thì chỉ sợ chẳng mấy chốc
hắn sẽ không còn quần áo để mặc, có lẽ hắn nên làm một tấm vải chắn bên ngoài.
Ngày hôm sau, Tôn Kỳ mặc một miếng vải che trước người, hắn gọi là tạp dề. Hắn
lại bắt tay vào công việc dang dở.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Tôn Kỳ suốt ngày trong phòng mổ xẻ xác người,
thỉnh thoảng mấy ngày xe thú Nghệ gia sẽ chở xác Nhân tộc đến chỗ Tôn Kỳ.
Sau nhiều lần mổ xẻ nghiên cứu, Tôn Kỳ cuối cùng cũng hiểu được cấu tạo của da
người.
Da người gồm có ba lớp, Tôn Kỳ đặt tên là: lớp biểu bì, lớp trung bì và lớp hạ
bì.
Lớp biểu bì mỏng nhất, nằm bên ngoài. Lớp biểu bì ở lòng bàn chân là dày nhất
và mỏng nhất ở vùng quanh mắt. Lớp biểu bì lại được chia thành bốn lớp: lớp
sừng, lớp hạt, lớp gai, lớp đáy. Mỗi lớp lại có cấu tạo vô cùng tinh tế, nếu
không dùng thần thức cẩn thận quan sát, Tôn Kỳ cũng không thể phân biệt các
lớp.
Tiếp theo là lớp trung bì, dày nhất, gồm lớp đầu nhũ và lớp lưới.
Cuối cùng là lớp hạ bì có chứa nhiều mỡ.
Mọc trên lớp da là lông, tóc.
Tôn Kỳ càng tìm hiểu càng cảm thấy say mê, chỉ một lớp da mỏng bên ngoài cơ
thể nhưng lại cất chứa rất nhiều chi tiết tinh tế bên trong. Mỗi một chi tiết
lại kết nối với nhau vô cùng tinh diệu.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, tận tay sờ thử, hắn cũng không tin chỉ một
bộ phận da lại phức tạp đến vậy.
Trong đầu Tôn Kỳ lúc này lại nảy ra câu hỏi: Nhân tộc chỉ được xem là sinh vật
hạ đẳng mà đã có một bộ phận cấu tạo phức tạp như vầy. Vậy thì các chủng tộc
được xem là cao cấp thì như thế nào?
Một hạt giống hiếu kỳ sinh ra trong lòng hắn, tương lai hắn cũng muốn biết cấu
tạo cơ thể của các tộc khác.
Một năm sau, Tôn Kỳ đã tìm hiểu thấu đáo lớp da, hắn đã có thể tạo được một
lớp da hoàn hảo cho mình, chính thức bước vào Tạo Thể cảnh nhất trọng đỉnh
phong.
Mục tiêu tiếp theo của Tôn Kỳ chính là tạo cốt.
Tôn Kỳ đếm được con người có hai trăm lẻ sáu chiếc xương khác nhau, kết nối
với nhau vô cùng chặt chẽ và phức tạp tạo thành một thể thống nhất. Những
chiếc xương tạo thành một bộ khung, chống đỡ toàn bộ cơ thể.
Các xương kết nối với nhau qua dây chằng, sụn, gân và cơ. Bên trong xương lại
có cấu tạo xốp rỗng.
Tôn Kỳ trong thời gian này luôn lột da lóc thịt, khiến cho kiến thức của hắn
về Nhân tộc thêm phần sâu sắc. Càng tìm hiểu về thân xác Nhân tộc hắn cảm thấy
rõ sự tinh tế, mỹ diệu trong từng cấu tạo. Thật khó mà tưởng tượng thiên địa
đã tạo ra một sinh vật kỳ diệu như vậy chỉ để cho các tộc khác nô dịch. Phải
chăng thiên địa đã có sai lầm?
Thời gian lặng lẽ trôi, Tôn Kỳ cũng không biết hắn đã duy trì kiểu sinh hoạt
nhàm chán chỉ có mổ xẻ và luyện đan này bao lâu. Chỉ biết là hắn đã bước vào
Tạo Thể cảnh nhị trọng đỉnh phong, hắn đã tạo xong khung xương hoàn mỹ.
Tu vi tiến bộ rất nhanh nhưng đan đạo thì hắn vẫn giậm chân tại chỗ chưa luyện
được ma linh đan, chủ yếu vẫn là do hắn đã dành quá nhiều thời gian cho tăng
tiến tu vi.
Hiện nay cũng đã đến lúc hắn nên ra ngoài làm một số việc.
Tôn Kỳ đến chỗ Vô Ưu chào tạm biệt. Vô Ưu thấy Tôn Kỳ thì gật đầu nói:
“Rất tốt! ba năm đã đạt tới Tạo Thể cảnh nhị trọng đỉnh phong. Có lẽ các thế
lực đã không còn đề phòng đệ nữa, lúc này ra ngoài cũng là thích hợp.”
Thời gian này, Tôn Kỳ một mực tại Vĩnh Lục Sơn Cư một phần vì muốn nghiên cứu
cơ thể Nhân tộc, một phần vì bị các thế lực giám sát, cố ý giam lỏng.
Trong suy nghĩ của các thế lực, mặc dù Tôn Kỳ đã lấy nhân hình tạo thể nhưng
vẫn có thể trút bỏ nhân hình, chọn một phụ thể khác. Vậy nên bọn hắn vẫn luôn
giám sát đề phòng.
Nhưng hiện nay Tôn Kỳ đã bước vào Tạo Thể cảnh nhị trọng, muốn trút bỏ nhân
hình chọn phụ thể khác thì cái giá phải trả sẽ rất lớn, ảnh hưởng tới thiên
phú. Nếu như Tôn Kỳ thật sự làm như vậy thì tiềm lực sẽ giảm mạnh, tương lai
sẽ không còn sức uy hiếp như trước.
Lần này Tôn Kỳ ra ngoài chính là muốn cho các thế lực yên tâm, và cũng là để
giải phóng cho chính mình.