Người đăng: Lừa Con Lon Ton
Ma tính đang ngửa mặt cười to, thì dưới lòng bàn tay của Ma tính một tia sáng
le lói chiếu rọi. Ma tính cảm thấy không ổn, nó dùng sức ép chặt tay cố dập
tắt tia sáng kia.
Nhưng mà vô ích, tia sáng càng lúc càng sáng tỏ. Từng tia sáng xuyên qua kẽ
tay của Ma tính chiếu ra ngoài. Bàn tay của Ma tính từ từ bị nâng lên.
Ma tính giận dữ quát:
“Chết tiệt! sao ngươi không chịu chết đi!? Sao ngươi còn cố vùng vẫy làm gì!?”
Ma tính cuồng bạo liên tục dồn lực ép bàn tay xuống, nhưng rất tiếc vô ích.
Ánh sáng càng lúc càng cường thịnh, ánh sáng dần ngưng tụ lại thành hình dáng
một người thanh niên khoảng mười tám tuổi.
Ma tính nhìn người thanh niên này thì sửng sốt:
“Nhân tính, ngươi trưởng thành rồi!”
Nhân tính gật đầu nói:
“Trải qua lần này, ta đã tìm được tín niệm của mình, ta đã trưởng thành.”
Ma tính ngửa mặt cười điên cuồng:
“Ngươi trưởng thành thì sao chứ! Ngươi cũng chỉ là thanh niên mười tám tuổi,
ngươi nên biết ta đã gần hai trăm tuổi. Ta sống lâu như vậy chẳng lẽ còn sợ
ngươi.”
Nhân tính vẫn bình tĩnh, Nhân tính giơ lên ngón tay, một đạo ánh sáng bắn ra
từ ngón tay.
Phốc! một tiếng. Ánh sáng bắn thủng đầu Ma tính.
Ma tính như một quả bóng lớn bị chọc thủng, lập tức xẹp xuống. Ma tính gục
ngã, từ từ thu nhỏ lại thành hình dáng một người thanh niên.
Nhân tính bước lại gần xác Ma tính, nhìn Ma tính một lúc sau đó, Nhân tính kéo
tay Ma tính, nói:
“Ngươi còn định ngủ tới bao giờ.”
Ma tính từ từ mở mắt tỉnh dậy, đứng dậy. Ma tính lúc này ngạc nhiên xem xét cơ
thể, nó sờ lên trán của mình. Nổ thủng trên trán đang từ từ khép lại. Ma tính
nghi hoặc nói:
“Ta không chết, vì sao lại như vậy?”
Nhân tính cười nói:
“Ngươi và ta đều là bản tính của hắn. Chúng ta không thể nào giết chết được
nhau. Hắn không chết thì ngươi và ta cũng không chết được.”
Ma tính nhìn Nhân tính rồi nhìn lại chính bản thân mình. Ma tính nhận ra nó và
Nhân tính đều có hình dáng của thanh niên mười tám tuổi, khuôn mặt giống nhau,
thân thể giống nhau như hai người sinh đôi. Chỉ họ chỉ có vài điểm khác nhau
như: Nhân tính có làn da vàng nhạt, giống ý như một Nhân tộc, còn Ma tính có
làn da tím đậm, trên trán có hai sừng nhỏ, miệng có răng nanh, giống như là
một Ma tộc.
Nhân tính nhìn Ma tính cười nói:
“Nhân chi sơ, tính bổn thiện.”
Ma tính vô thức đáp lại:
“Nhân chi sơ, tính bổn ác.”
Nói rồi cả hai trầm mặc nhìn nhau. Bọn hắn đều là bản tính trong một con người
Tôn Kỳ, thiện hay ác chỉ trong nhất niệm của Tôn Kỳ. Đã là bản tính thì không
thể mất đi, mà chỉ chìm vào trong ngủ sâu, gặp hoàn cảnh thích hợp thì sẽ tỉnh
lại.
Ma tính nói:
“Cứ cho rằng lúc này hắn có thể siêu việt Ma tộc cùng cấp, nhưng ngươi nên nhớ
mạnh hơn hắn còn có rất nhiều. Bọn chúng sẽ không chờ đợi hắn trưởng thành
ngang cấp với bọn chúng. Bọn chúng nếu cảm thấy bị uy hiếp hoặc dị loại sẽ
thẳng tay tiêu diệt hắn từ trong trứng nước.”
Nhân tính điềm đạm trả lời:
“Ta biết. Bởi vậy ta mới chìm vào trong ngủ say, để cho Ma tính ngươi hình
thành và phát triển. Hắn lúc này cần biến hóa giống một Ma tộc nhất có thể,
hắn cần có ngươi.”
Nói rồi Nhân tính xoay người bước đi, chìm vào trong bóng tối vô tận. Những
tia sáng của Nhân tính dần bị bóng đêm nuốt chửng. Nhân tính lại một lần nữa
chọn ngủ say.
Ma tính đứng tại chỗ trầm ngâm một lúc, rồi sau đó cũng quay đầu, bước đi về
hướng ngược lại.
Tại ngoại giới.
Tôn Kỳ lúc này vẫn đang ngồi dựa lưng vào gốc đa, ma khí từ bốn phương tám
hướng dày đặc kéo tới, biến thành một cái kén bao trùm lấy hắn.
Đúng trong lúc này, Tôn Kỳ từ từ mở mắt. Trong mắt đen kịt của hắn lộ ra một
sợi quang mang, sau đó sợi quang mang này lớn dần đẩy lùi đi hắc khí trong mắt
Tôn Kỳ.
Trong cơ thể Tôn Kỳ, hắc động như một bánh răng rỉ sét đã ngàn năm không được
dùng tới, lúc này bỗng chầm chậm chuyển động.
Cót két… cót két… âm thanh.
Hắc động chậm rãi xoay chuyển, rồi dần dần tăng tốc. Một lúc sau, hắc động hóa
thành một vòng xoáy siêu tốc thôn phệ ma khí trong cơ thể Tôn Kỳ.
Ma khí trong Thiên Hải nhanh chóng bị hút ra ngoài, tiếp đó đến các tám linh
hồ còn lại, rồi đến một trăm lẻ tám tiểu linh hồ, các đường kinh mạch.
Ma khí nhanh chóng bị cuốn hết vào hắc động. Thiên tính trong cơ thể Tôn Kỳ
lại lần nữa thức tỉnh, tỏa ra hào quang càng sáng chói, thần thánh, vạn pháp
bất xâm, vạn ma bất nhập.
Cơ thể Tôn Kỳ lại một lần nữa trở lên tinh khiết.
Ma khí bị hút vào hắc động nhanh chóng được chuyển hóa thành linh khí.
Linh khí từ hắc động ào ạt tuôn ra chảy vào trong kinh mạch, đổ vào các linh
hồ.
Thiên Hải nhanh chóng được đổ đầy, linh khí dào dạt.
Tu vi của Tôn Kỳ nhanh chóng được kéo lên Luyện Linh nhất trọng.
Linh khí tiếp tục tràn vào trong các đại linh hồ và tiểu linh hồ.
Luyện Linh nhị trọng… Luyện Linh nhị trọng đỉnh phong… Luyện Linh tam trọng…
Luyện Linh tứ trọng…
Tôn Kỳ trong lúc này trong mắt đã không còn hắc sắc, hắn đã hoàn toàn tỉnh
táo.
Tôn Kỳ đưa mắt nhìn quanh, hắn thấy mình vẫn đang bị bao bọc trong một cái kén
ma khí đen kịt. Hỏa Hỏa thì lơ lửng tại gần đó, tay đang kết ấn, làm ra bộ
dạng lúc nào cũng sẵn sàng phun lửa.
Tôn Kỳ nhìn Hỏa Hỏa hỏi:
“Ngươi định làm gì?”
Hỏa Hỏa thấy Tôn Kỳ trong mắt đã lấy lại sự thanh tỉnh thì biết Tôn Kỳ đã vượt
qua được ải này, nó cũng thở phào nhẹ nhõm, như trút được một tảng đá lớn
trong lòng. Nó không cần phải đồng quy vu tận với Tôn Kỳ nữa. Dù sao thì sống
vẫn tốt hơn là chết.
Hỏa Hỏa đảo mắt láo liên, trả lời Tôn Kỳ:
“Ta tất nhiên là đang hộ pháp cho ngươi rồi. Không biết cám ơn ta, còn ở đó
nghi ngờ.”
Tôn Kỳ lắc đầu cười khổ, hắn biết Hỏa Hỏa đang nói dối, nhưng tạm thời không
truy cứu vì hắn còn có việc quan trọng hơn phải làm.
Tôn Kỳ tay kết ấn vận chuyển Linh Khí Quyết.
Hắc động mở rộng xoay tròn mãnh liệt, linh khí dào dạt tuôn ra. Các đại linh
hồ, tiểu linh hồ nhanh chóng được lấp đầy.
Khí tức của Tôn Kỳ liên tục được kéo lên.
Luyện Linh thất trọng… Luyện Linh bát trọng… Luyện Linh cửu trọng… Luyện Linh
cửu trọng đỉnh phong…
Khi Tôn Kỳ đạt đến đỉnh tu vi như trước đây, Tôn Kỳ cảm thấy cảnh giới buông
lỏng, hắn đã sẵn sàng bước vào Tạo Thể cảnh.
Ma khí từ bốn phương tám hướng vẫn không ngừng chảy vào cơ thể Tôn Kỳ, nhưng
vẫn còn chưa đủ.
Tôn Kỳ vỗ Tử Kim Hồ Lô, từ bên trong hồ lô, ma thạch không ngừng tuôn ra như
một ngọn núi nhỏ.
Trước đó Tôn Kỳ đã được Vô Ưu chỉ dẫn kỹ càng cả hai phương pháp tạo thể là:
phụ thể và tự tạo thể.
Tôn Kỳ tay kết ấn, miệng tụng chú ngữ.
Từng sợi linh khí hiển hóa, mỏng như sợi tơ trong suốt, tinh khiết và thần
thánh.
Những sợi tơ linh khí đan xen vào nhau, dệt thành một tấm vải linh khí. Tấm
vải linh khí này không ngừng được dệt lớn dần.
Tôn Kỳ lúc này từ trong Tử Kim Hồ Lô lấy ra một lọ đan dược, chính là Tạo Thể
Đan hắn nhận được khi đạt đệ nhất vòng thi tuyển vào Tiến Hóa bí cảnh.
Theo như Vô Ưu từng nói khi bước vào Tạo Thể cảnh có xác suất thành công và
thất bại. Nếu như dùng phương pháp phụ thể thì tỷ lệ thành công từ sáu thành
trở lên.
Nếu dùng phương pháp tự tạo thể thì không có tỷ lệ xác định, chỉ có thể dựa
vào may mắn.
Mỗi một viên Tạo Thể Đan có thể tăng thêm nửa thành xác suất thành công, tối
đa chỉ có thể dùng mười viên, dùng thêm cũng không có tác dụng.
Tôn Kỳ không chút chần chừ lấy ra một viên Tạo Thể Đan nuốt vào miệng.
Đan dược vừa vào miệng lập tức tan ra, dược lực khuếch tán. Dược lực hóa thành
từng điểm tinh quang nhập vào tấm vải linh khí.
Một lúc sau, dược lực tan hết nhưng tấm vải linh khí vẫn chưa thỏa mãn, vẫn
còn đang mở rộng.
Tôn Kỳ lại lấy ra một viên đan dược nuốt vào.
….
Tại cách xa chỗ Tôn Kỳ, có hai bóng hình đang đứng quan sát. Một tên nói:
“Hắn hình như đang tạo thể?”
“Đúng vậy! hẳn là đang tự tạo thể mà không phải dùng phụ thể.” Tên còn lại
nói.
“Hắn đang được kén ma khí bao bọc, không biết hắn định tự tạo thể thế nào?”
“Nếu như hắn khôn ngoan thì tốt nhất nên biết lấy nhân hình để tạo thể.”
“Nếu như hắn không khôn ngoan thì sao?”
“Vậy thì chúng ta ra tay bắt hắn trở về. Lúc đó hai vị kia cũng không thể đảm
bảo hắn.”
“Hắc… hắc… Vậy thì chờ xem kết quả thế nào?”
….
Tôn Kỳ lúc này đã nuốt hết mười viên đan dược, nếu như còn không thể tạo thể
thì hắn cũng không biết làm thế nào.
Tấm vải linh khí càng lúc càng ngưng thực, tấm vải có màu hồng nhạt như da em
bé, tấm vải có nhiều đường gấp nếp.
Tôn Kỳ nhìn tấm vải mà hít một hơi sâu, thành bại chính là lúc này. Tôn Kỳ
liên tục bấm pháp quyết, miệng phun chú ngữ.
Tấm vải bay lên bao trùm lấy Tôn Kỳ. Tấm vải được khoác lên thân Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ vươn tay xỏ vào ống tay vải, giống như đang mặc một bộ quần áo. Tấm vải
vừa tiếp xúc với cơ thể Tôn Kỳ thì dính sát vào, giống như hòa thành một thể.
Qua không biết bao lâu khi tinh quang trên hắc vân sáng lên lấp lánh, kén ma
khí tan dần, để lộ bên trong là một vị thanh niên tuổi chừng mười tám, đôi mắt
sáng có thần, lông mày rậm, mái tóc đen nhánh, làn da trắng hồng.
Tôn Kỳ hít một hơi sâu, sờ sờ khuôn mặt chính mình. Hắn cuối cùng cũng bước
vào Tạo Thể cảnh, chân chính là một cường giả Ma giới. Hắn biết sớm muộn gì
mình cũng bước vào Tạo Thể cảnh nhưng khi thực sự bước vào, hắn cũng có chút
lạ lẫm.
…
Tại một chỗ nào đó.
“Này, hắn xuất hiện rồi. Hình như quả thật lấy nhân hình tạo thể.”
“Cái này cũng không chắc lắm, cần các vị đại lão kiểm tra qua một lần. Cho dù
có là nhân hình thật sự, thì hắn cũng có thể trút bỏ thân thể, tạo một bộ thân
thể khác. Mặc dù làm vậy sẽ tổn hao tu vi nhưng mà không phải là không thể.”
“Vậy chẳng lẽ chúng ta còn phải theo dõi hắn sao?”
“Chuyện này… hay là để mấy vị đại lão quyết định đi.”
“A! Ngươi có thấy không. Hình như hắn liếc về phía chúng ta.”
“Hắc… hắc… ngươi bị ảo tưởng rồi. Hắn mới bước vào Tạo Thể cảnh, cảnh giới còn
chưa vững chắc, tầm nhìn hay hồn lực làm sao có thể phát hiện được chúng ta.”
“Ngươi nói lời này cũng phải. Dù sao hắn chỉ là Tạo Thể cảnh nhất trọng, còn
chúng ta đã là Tạo Thể cảnh tam trọng.”
…
Tôn Kỳ từ từ thu hồi ánh mắt. Tôn Kỳ thật ra từ sớm đã phát hiện hai tên Tạo
Thể cảnh theo đuôi từ khi hắn ra khỏi luyện linh sư hội. Hắn biết đây là do
mấy tên đại lão kia phái tới giám sát hắn. Vậy nên hắn cũng không có vạch
trần.
Tôn Kỳ lúc này có chút cảm khái. Hắn một buổi chiều hóa phàm, nay một buổi
sáng lại nhập thể. Thời gian chỉ là qua một ngày một đêm, nhưng lại là tổng
kết tất cả cuộc đời cùng tín niệm, bản tâm của hắn.
Lần tiến cấp này nhìn như đơn giản nhưng lại nguy hiểm trùng trùng, chỉ cần
một lần đánh mất Nhân tính hắn sẽ trầm luân ma đạo, biến thành một thứ không
phải là mình.