Người đăng: Lừa Con Lon Ton
Tu vi tiến bộ làm Tinh Niệm cảm thấy sảng khoái, thân thể rộng rãi, hồn lực
tăng cường.
Hồn lực tăng trưởng giúp Tinh Niệm đẩy nhanh tốc độ cọ rửa tạp chất, loại bỏ
mối nguy tiềm tàng.
Mục đích thứ nhất của hắn khi đến Liên Vân sơn mạch coi như bước đầu có thu
hoạch.
Tinh Niệm sau đó tiếp tục săn giết ma thú đến khi tu vi triệt để củng cố, quen
thuộc với cảnh giới mới. Tinh Niệm quyết định tiến thêm về phía Liên Vân sơn
mạch
Đi suốt một tháng sau, Tinh Niệm đã đến cuối khu vực bìa ngoài sơn mạch, cầm
trên tay bản đồ Tinh Niệm cẩn thận quan sát.
Khu ngoại và khu nội sơn mạch vốn dĩ không có ranh giới phân chia nhưng dựa
vào địa bàn hoạt động của ma thú mà Ma tộc phân chia như sau: khu ngoại là ma
thú từ Luyện Linh tứ trọng đỉnh phong trở xuống, khu nội là ma thú từ Luyện
Linh ngũ trọng đến Tạo Thể cảnh, ngoài ra còn có khu vực khác nhưng Tinh Niệm
không có mua bản đồ mấy khu vực này.
Mục đích của Tinh Niệm là nguyệt tinh hoa nằm sâu bên trong khu nội, nên mấy
khu vực khác hắn không quan tâm mà có quan tâm cũng vô dụng, tu vi quá thấp
vào đó chỉ có chết.
Tinh Niệm tạm dừng tại ranh giới giữa khu nội và khu ngoại.
Tinh Niệm giở lại bổn cũ, đào một cái hố rồi lệnh cho Tiểu Tinh đi dụ ma thú.
Tiểu Tinh bay đi.
Đến một đầm nước, cỏ lau cao đến qua đầu, rong rêu mọc xanh tươi, từng khúc gỗ
mục lơ lửng nửa trong nước nửa ngoài nước, một mùi hôi bùn đặc trưng bốc lên.
Nằm đấy là một con trâu nước, thân hình đồ sộ, đôi sừng cong nhọn hoắc, đôi
mắt lim dim ngủ, đôi tai nó phe phẩy như đuổi ruồi, trên lưng nó thì có mấy
con chim nhỏ nhảy nhót mổ tới mổ lui.
Con trâu này là Thuỷ Liêm Quỳ Ngưu, tính tình tương đối hiền lành, bình thường
chỉ thích gặm cỏ non sau đó lại ngâm mình trong đầm lầy.
Tiểu Tinh thấy con trâu này thì lập tức chọn nó là mục tiêu.
Tiểu Tinh bay đến gần con trâu, rồi tung một đẫm vào người nó sau đó quay đầu
chạy. Chạy được một lúc thì Tiểu Tinh thấy có gì đó sai sai vì con trâu không
đuổi theo nó, mấy lần trước nó đều dùng cách này đều hiệu quả, nó bị dí chạy
trối chết.
Có lẽ đánh chưa đủ đau.
Tiểu Tinh quay lại, dùng hết sức bình sinh tung một đấm vào thân con trâu sau
đó chạy xa nhưng không quên ngoái đầu lại xem, vẫn không có đuổi theo.
Tiểu Tinh tức giận tung đấm liên tục vào con trâu nhưng không rung chuyển được
con trâu chút nào, còn Tiểu Tinh thì đứng thở hồng hộc.
Con trâu mở mắt liếc xem sau đó miệng nhếch cười, chỉ là một con ruồi nhỏ, rồi
lại nhắm mắt lim dim.
Tiểu Tinh tức muốn nổ phổi, bay vòng quanh đầu con trâu đấm đấm đá đá chửi rủa
không ngừng.
Thuỷ Liêm Quỳ Ngưu không thèm mở mắt, mũi phì phun một cái thổi bay Tiểu Tinh
ra mấy chục mét.
Tiểu Tinh tức giận phồng mang trợn má, đây là khinh thường nó quá đáng. Tên
này đáng ghét, nếu ngươi đã muốn chết thì Tiểu Tinh ta sẽ cho ngươi thấy tuyệt
chiêu.
Tiểu Tinh bay tới chỗ con trâu sau đó chui vào tai nó.
Thuỷ Liêm Quỳ Ngưu đang lim dim thì bỗng mắt trợn trắng, đứng phốc dậy, mấy
con chim trên lưng cũng bị kinh sợ vỗ cánh bay đi, con trâu giơ lên chân trước
cào cào lấy lỗ tai.
Tiểu Tinh bên trong tai thì tha hồ quyền đấm cước đá.
Thuỷ Liêm Quỳ Ngưu lúc đầu chỉ cảm thấy nhột nhưng sau đó rất nhanh thấy đau,
hai mắt nổi máu, nó đâm sầm đầu vào một cái cây, cái cây đổ ầm xuống đầm.
Vẫn không hết đau.
Thuỷ Liêm Quỳ Ngưu chạy loạn cả lên rồi cắm đầu xuống nước. Nước tràn vào
trong tai, Tiểu Tinh thấy không ổn thì bay ra.
Bọt nước văng lên Tiểu Tinh bay ra khỏi nước, đứng trên một cành cây, nhìn
xuống con trâu.
Con trâu ngước đầu nhìn Tiểu Tinh, đôi mắt xích hồng, lỗ mũi thở phì phò, đôi
chân đạp đạp khấy tung cả lớp bùn làm nước xung quanh con trâu bẩn đục.
Tiểu Tinh thấy cảnh này thì thấy có hơi sợ, hình như mình làm hơi quá nhưng ai
kêu nó lại chọc mình.
Thuỷ Liêm Quỳ Ngưu lấy đà tông vào cái cây Tiểu Tinh đang đứng, cái cây đổ
rạp. Tiểu Tinh luống cuống quay lưng cắm đầu chạy.
Thuỷ Liêm Quỳ Ngưu không tha đuổi theo.
Những nơi Thuỷ Liêm Quỳ Ngưu đi qua cây cối đổ rạp sang hai bên, tiểu ma thú
hoảng hốt tránh xa, chim chóc tung cánh bay loạn xạ.
Tiểu Tinh thấy thế thì càng sợ hơn, cắm đầu mà chạy.
Cả hai chạy đuổi suốt nửa canh giờ, Thuỷ Liêm Quỳ Ngưu rõ ràng là tốc độ nhanh
hơn nhưng đây là rừng rậm cản nó chậm lại rõ rệt, Tiểu Tinh chậm hơn nhưng là
hồn phách nên xuyên qua chướng ngại không gặp cản trở.
Nhưng dù như thế Thuỷ Liêm Quỳ Ngưu cũng dần bắt kịp Tiểu Tinh.
Thuỷ Liêm Quỳ Ngưu đang chạy vội thì bỗng nhiên dưới chân sụp xuống, rơi tỏm
xuống hố.
Tinh Niệm thấy thế thì mắt sáng lên, chuẩn bị nhảy xuống chiến đấu thì…
Thuỷ Liêm Quỳ Ngưu đứng dậy húc sập vách hố, nhảy ra bên ngoài. Tinh Niệm sững
sờ, lực lượng thật mạnh, hắn còn chưa kịp nhảy xuống.
Thuỷ Liêm Quỳ Ngưu ngó quanh mọi nơi chú ý thấy Tinh Niệm trên cây, ánh mắt
giận dữ, mũi thở phì phò, lập tức húc tới. Tinh Niệm thấy vậy có chút e ngại,
lập tức phóng thân sang cây khác.
Vừa mới nhảy đi, cây phía sau lập tức đổ rạp, Tinh Niệm tiếp tục phóng sang
cây tiếp theo, cây tiếp theo… Tinh Niệm lúc này có chút mộng, rốt cuộc mình là
thợ săn hay con trâu là thợ săn, hắn còn chưa kịp làm gì thì đã bị đuổi trối
chết, mà con trâu này rõ ràng đang rất tức giận cuồng bạo giống như mình chọc
vào mười tám đời tổ tông nó vậy.
Con trâu này tu vi chỉ khoảng Luyện Linh ngũ trọng sơ kỳ nếu như mình cùng với
chiến nô hợp lực hẳn là có thể làm nó trọng thương, khiến nó thấy khó mà lui.
Nghĩ đến đây, Tinh Niệm rốt cuộc bình tĩnh lại, vừa rồi hoảng hốt không kịp
nhìn ra vấn đề: con trâu này tu vi chỉ tương đương mình mà thôi.
Tinh Niệm dừng lại trên cây, phóng ra chiến nô. Chiến nô tay cầm hai thanh đao
từ trên cao bổ xuống muốn chém con trâu làm đôi. Tinh Niệm nhếch mép, sau đòn
trời giáng này ngươi không chết cũng bị thương để ta xem là ai đuổi ai.
Nhưng mà khi chiến nô xông tới liền bị con trâu húc tung lên, không biết đi
phương nào mà con trâu không chút sứt mẻ tiếp tục tiến lên.
Tinh Niệm ngẩn ngơ, rồi quay đầu chạy.
Thôi! ta chạy ngươi tiếp tục đuổi vậy.
Tinh Niệm ngoặc hướng liên tục, chọn những nơi chật hẹp, nhiều cây mà xông vào
nhưng vẫn không thể cắt đuôi con trâu này. Tinh Niệm buồn bực trong lòng: con
trâu này không biết ăn phải cái gì mà đuổi ta mãi không buông thế này.
Tinh Niệm lại không để ý: Tiểu Tinh đang đứng ở trên vai hắn nhảy nhót, chổng
mông về phía con trâu, vỗ mông khiêu khích nó. Tiểu Tinh lúc này lại đang rất
vui vẻ vừa chọc tức được con trâu vừa không phải mất công chạy, cớ sao không
làm.
Cuộc rượt đuổi diễn ra đã nửa ngày, gà bay chó nhảy, cả một mảnh rừng không
được yên với bọn họ.
Đến lúc này, Tinh Niệm đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nếu cứ tiếp diễn như thế
này hắn sẽ kiệt sức mà chết. Nếu đến đường cùng, hắn sẽ buộc phải dùng đan
dược.
Đang chạy thì Tinh Niệm trượt chân rơi xuống sườn dốc, liên tục lăn lộn không
ngừng. Cho đến khi lăn xuống đáy thì mới dừng lại, Tinh Niệm lảo đảo đứng lên,
nhịn không được phun ra một ngụm ma khí rồi ngã ầm xuống ngất xỉu.
Thuỷ Liêm Quỳ Ngưu khi chạy tới gần sườn dốc, nhìn thấy phía trước thì hoảng
hốt hãm lại tốc độ, thân thể trượt dài cày ra hai cái rãnh sâu, cũng may là
dừng trước sườn dốc không rơi xuống dưới. Thuỷ Liêm Quỳ Ngưu thở phào nhẹ
nhõm, mặt còn vẻ hoảng hốt, sau đó nhẹ nhàng từ từ thối lui như sợ phát ra
tiếng động sẽ bị phía trước nghe được.
Thối lui được khoảng mấy trăm mét thì Thuỷ Liêm Quỳ Ngưu quay đầu co giò mà
chạy.
Tiểu Tinh lắc lắc cái đầu đứng dậy, lúc rơi xuống dốc, Tiểu Tinh cũng bị lăn
quay nhiều vòng, hiện giờ đầu vẫn còn đang quay.
Tiểu Tinh ổn định lại, dáo dác nhìn xung quanh.
Tại Ma giới vốn là đầy âm khí nhưng ở đây âm khí còn dày đặc hơn như hoá thành
thực chất. Không chỉ có âm khí còn có tử vong khí tức, uế khí, oán khí, ma
khí, ma thú khí tức… đủ loại khí tức tiêu cực trộn lẫn với nhau khiến ai cũng
khó chịu, nóng tính táo bạo.
Tiểu Tinh tiến về phía trước. Trong sương mù làn khói, phất phơ nhẹ nhàng,
vuốt ve khuôn mặt Tiểu Tinh kêu gọi Tiểu Tinh tiến lên phía trước. Tinh Niệm
lúc này đã ngất, không có ai điều khiển Tiểu Tinh nên Tiểu Tinh tiến lên một
cách vô thức giống như con thuyền trên mặt hồ nếu không có ai điều khiển nó sẽ
trôi theo những làn gió.
Từng tiếng nỉ non, dụ hoặc, ai oán, trách cứ… vờn quanh đầu Tiểu Tinh, lại có
một làn gió hoá thành bóng hình cầm tay Tiểu Tinh dẫn đi.
Tiểu Tinh ngẩn ngơ đi theo, không biết rằng dưới chân hắn là từng bộ hài cốt
trắng hếu: có to, có nhỏ, có dòn tan dễ vỡ, có cứng như thiết thạch, có như
lưu ly, có hoàng kim… bạch cốt có cỗ lão tang thương, có còn nguyên thịt bên
trên, có mục ruỗng thành tro…
Tiểu Tinh được dẫn vào sâu bên trong, đạp lên thi cốt.
Càng tiến vào sâu các loại khí tức tiêu cực càng nồng đậm hoá thành thực chất,
thực hình.
Một cỗ tử khí hoá thành hình hắc nha chui vào đầu Tiểu Tinh muốn chiếm đoạt
thân xác này, sống lại một thế nữa. Lại có uế khí hoá thành một con thi long
há miệng nhe răng chui vào đầu Tiểu Tinh. Các loại khí tức tiêu cực khác cũng
nhao nhao hoá hình chui vào cơ thể Tiểu Tinh.
Nhưng tất cả bọn chúng đều không ngờ rằng trong cơ thể Tiểu Tinh, một cái hắc
động hình phễu mở rộng thôn phệ hết tất cả bọn chúng, nghiền nát tất cả.
Chuyển hoá thành năng lượng thuần tuý truyền vào thân thể Tiểu Tinh.
Không những thế hắc động còn chủ động mở rộng phôn phệ hết thảy, Tiểu Tinh
biến thành một cái tâm trong vòng xoáy lớn, hút hết các loại khí tiêu cực xung
quanh.
Tiểu Tinh từ từ được đưa lên đỉnh cốt sơn.
Trên đỉnh cốt sơn chỉ còn lại bốn bộ xương lớn toả ra khí tức cường đại, hiển
nhiên khi còn sống bốn ma thú này hẳn là rất lợi hại.
Một bộ xương là Hắc Kim Đại Bằng, khung xương toàn là hắc kim óng ánh.
Một bộ xương là Cự Thiết Ngạc Ngư, khung xương như là băng sương lạnh giá.
Một bộ xương là Lục Nhãn Huyền Xà, khung xương là một màu ngọc bích
Một bộ xương là Thạch Bì Cự Tượng, khung xương là bạch ngọc.
Bốn bộ xương từ bốn hướng khác nhau như đang nhìn về một vị trí, ở đó toả ra
hào quang nhàn nhạt, các loại khí tức tiêu cực không thể xâm phạm.