Người đăng: Lừa Con Lon Ton
Tôn Kỳ chắp tay chào hỏi Nghệ Nguyệt, rồi hỏi:
“Nguyệt tiểu thư vì sao biết ta đến mà chờ?”
“Chuyện của công tử đã ngầm lưu truyền trong các thế lực, ai mà không biết.
Các lão tổ đã ngầm đồng ý với cách giải quyết của công tử. Nên hôm nay Tiểu
Nguyệt được lão tổ phân phối đến tiếp đón công tử.” Nghệ Nguyệt trả lời.
“Thì ra là vậy.” Tôn Kỳ gật đầu nói.
“Nếu không còn chuyện gì thì mời công tử lên xe.” Nghệ Nguyệt vừa nói vừa ra
dấu mời.
Một chiếc xe mười thú kéo đang đợi sẵn gần đó.
Tôn Kỳ gật đầu bước lên xe, Nghệ Nguyệt nối bước theo sau.
Trên xe ma thú, hai bọn họ trò chuyện vui vẻ. Qua lời của Nghệ Nguyệt, Tôn Kỳ
biết được một số chuyện.
Nghệ Cơ sau khi có được phụ thể thì lập tức tiến hành bế quan, Nghệ Nguyệt
đáng lẽ cũng là như vậy, nhưng mà đúng lúc nàng nghe được tin các thế lực muốn
tiêu diệt Tôn Kỳ, nên nàng quyết định nán lại xem kết quả.
Cuối cùng các thế lực thỏa thuận, Tôn Kỳ không chết, nàng trở thành hướng dẫn
đường cho Tôn Kỳ. Chuyện này với nàng cũng là không có việc gì lớn, chỉ là
nàng cũng có chút bùi ngùi nhìn một vị tuyệt thế thiên tài luân hãm.
Chiếc xe chở bọn họ đi ra ngoài thành, hướng phía tây bắc. Cách chiếc xe ngựa
khá xa là hai bóng hình lấp ló, bọn hắn luôn giữ một khoảng cách ổn định với
chiếc xe.
Chiếu xe vẫn thong thả chạy đi, nửa ngày sau, bọn hắn đến nơi.
Nơi đây có một trang trại lớn, rộng vài dặm, chuồng nuôi, chuồng thả san sát.
Nghệ Nguyệt dẫn Tôn Kỳ vào khu chăn nuôi, vừa đi vừa hướng dẫn.
Khi bước vào cửa khu chăn nuôi, một mùi tanh tưởi khó chịu xộc vào mũi, dù mấy
tên làm việc ở đây đã cố gắng lau chùi, rửa sạch. Nhưng mùi hôi đã tích tụ lâu
ngày, trong lúc nhất thời cũng không gội rửa được.
Nghệ Nguyệt che mũi, có chút xấu hổ nói:
“Công tử xin lượng thứ, trại chăn nuôi vốn là như vậy.”
Tôn Kỳ gật đầu không nói gì.
Các vách tường trại chăn nuôi được xây bằng đá đen cứng chắc, chuồng cao tầm
hai thước, lợp bằng mái lá, cửa chuồng được làm bằng khung sắt. Các chuồng có
kích thước lớn nhỏ khác nhau.
“Đây là khu vực nuôi lấy thịt.” Nghệ Nguyệt giới thiệu.
“Lấy thịt?” Tôn Kỳ khó hiểu hỏi.
“Đúng vậy. Thịt Nhân tộc không có giá trị năng lượng với chúng ta nhưng có thể
dùng Nhân tộc để nuôi ma thú sủng.” Nghệ Nguyệt giải thích.
Tôn Kỳ nhìn vào trong chuồng, hắn kinh hãi phát hiện:
Bên trong chuồng có một dãy dài gông làm bằng gỗ, Nhân tộc bị gông cổ lại, quỳ
bò bằng bốn chi. Ngay tại dưới dãy gông cùm là một máng ăn dài, mấy tên Ma tộc
đang múc từng gáo thức ăn đổ vào trong máng. Nhân tộc thấy thức ăn thì sục đầu
vào máng, ăn như chết đói.
Nhân tộc ăn từ đường trước, lại thải ra đường sau. Phân và nước tiểu bệt quện
dính lên người nhưng mà bọn chúng không hề bận tâm, vẫn cắm đầu vào máng.
Mấy tên Ma tộc thấy thế thì cầm một cái vòi nước, xịt rửa đám Nhân tộc, để uế
phẩm trôi theo dòng nước ra ngoài.
Thật ra thì cứ cách mấy ngày thì bọn hắn mới xịt rửa một lần, nhưng hôm nay có
Nguyệt tiểu thư đi thăm quan, để tiểu thư không bị mùi hôi khó chịu nên bọn
hắn mới phải rửa chuồng liên tục.
Nhưng mà bọn người này cũng thật quá đáng ghét, liên tục phóng uế, mới rửa
xong con này thì con bên cạnh lại phóng uế. Mấy tên Ma tộc không ngừng lẩm bẩm
mắng chửi, để trút giận thì bọn hắn xịt thẳng vòi nước vào mấy con người, làm
đám con người sặc sụa, thức ăn đã vào bụng cũng phải nôn ra. Nhưng sau đó bọn
con người lại cắm mặt ăn lại bãi nôn của mình.
Tôn Kỳ thấy cảnh này thì tay hắn nắm chặt run run. Đây… đây… là… Nhân tộc… Đây
là… đồng tộc… của hắn sao?
Đầu của hắn choáng váng, tâm của hắn nhói đau. Một cỗ nhiệt khí tức giận xông
lên đầu hắn, Tôn Kỳ muốn ngay lập tức xông lên giết chết hết đám Ma tộc. Nhưng
mà như vậy thì có được gì?
Kết quả có thể khiến hắn thỏa mãn nhất thời nhưng sau đó thì sao? hắn sẽ chết,
Nhân tộc cũng vẫn là gia súc. Mọi chuyện không hề thay đổi.
Tôn Kỳ cố kìm hãm lại cảm xúc, cố nuốt xuống một ngụm tức khí.
Mấy tên Ma tộc thấy Nghệ Nguyệt thì dừng tay, chắp tay cung kính chào:
“Chào tiểu thư!”
“Không cần để ý đến ta. Tiếp tục làm việc đi.” Nghệ Nguyệt nói.
Nghệ Nguyệt lúc này ngoáy đầu nhìn Tôn Kỳ thì thấy Tôn Kỳ sắc mặt khó coi,
căng cứng, giống như muốn bùng nổ. Nghệ Nguyệt cũng chỉ có thể thở dài trong
lòng, nàng cho rằng Tôn Kỳ thấy được tình cảnh của Nhân tộc thì hối hận khi đã
làm ra thỏa thuận, chọn Nhân tộc để tạo thể.
Nhưng nếu Nhân tộc không trong tình cảnh này thì các thế lực há sẽ nhượng bộ
tha mạng cho Tôn Kỳ. Đây chính là thiên tài bi ai đi.
Nghệ Nguyệt rất hiểu chuyện, nàng sẽ không nhằm vào lúc này mà nói điều gì, vì
nói cái gì cũng sẽ khiến Tôn Kỳ không vui. Nàng chỉ nên tập trung vào công
việc hướng dẫn của mình.
Thật ra Nghệ Nguyệt đã nghĩ quá nhiều nhưng cũng nhờ như vậy mà Tôn Kỳ bớt đi
một mớ rắc rối, hắn thật sự khó mà nói chuyện minh mẫn trong tình trạng này
được.
Nghệ Nguyệt tiếp tục đi trước dẫn đường, thỉnh thoảng lại mở miệng giải thích:
“Khu vực nuôi lấy thịt chiếm một phần ba diện tích. Trong khu nuôi lấy thịt
lại phân chia ra nhiều khu vực nhỏ khác. Nhân tộc tại đây chủ yếu được nuôi
bằng cám người. Cám này được nấu từ một loại hạt cỏ dại.”
“Công tử nhìn! Chuồng này là nuôi vỗ béo. Một số ma thú sủng thích ăn thịt mỡ
như Đại Lực Hùng chẳng hạn. Nên Nhân tộc được vỗ béo để phù hợp với khẩu vị
của các ma thú này.”
Tại trong chuồng, một tên Ma tộc lấy tay kẹp cổ một con người dựng lên không
cho giãy giụa, một tên Ma tộc khác nhét một cái ống dài từ họng xuống tận bao
tử của con người. Cuối cái ống là cái phễu miệng rộng, tên Ma tộc múc một gáo
cám người từ trong thùng gỗ đổ vào miệng phễu.
Con người mắt trợn trắng dã, sợ hãi cùng kinh hoảng, nước mắt tự động chảy ra.
Con người cố vùng vẫy trong vô vọng.
Ọc… ọc… ọc…
Cám người không ngừng chảy xuống miệng phễu. Cái bụng con người dần trương
phình ra.
Khi đã đổ hết một phần thùng cám người vào phễu thì hai tên Ma tộc mới ngừng
tay. Tên Ma tộc buông con người ra, con người đổ xuống lăn tròn một vòng, cám
từ trong miệng, trong mũi trào ra.
Con người nằm đấy rên ư ử. Con người muốn lật lại mình cũng không được thì
thân hình quá béo mập, chân tay to tròn như những củ sen, cái bụng trương
phình, nọng mỡ che lấp cả cổ, hai mí mắt ngấn mỡ che sụp cả mắt.
Con người thở hổn hển, đối với con người béo mập thở thôi cũng là một cực
hình.
Hai tên Ma tộc lại xách thùng cám đi đến con người tiếp theo và công việc lại
lặp lại.
“Muốn vỗ béo con người nhìn như đơn giản nhưng thật ra không đơn giản. Không
hiểu vì sao mà những người được vỗ béo không thể sống quá lâu, rất dễ lăn đùng
ra chết. Mà mấy con ma thú kia rất kén ăn không thích ăn thịt chết.” Nghệ
Nguyệt nói.
Bên một chuồng khác, là một đám con người gầy tong teo trơ xương, đói đến nỗi
không còn sức nhấc tay lên.
“Có một vài ma thú sủng lại thích ăn xương tủy. Bọn chúng thích gặm xương,
không thích ăn thịt. Bởi vậy cần để lũ người càng gầy càng tốt. Bỏ đói bọn con
người là cách tốt nhất, nhưng mà cũng không được bỏ đói quá lâu, sẽ khiến con
người chết.” Nghệ Nguyệt lại nói.
Mấy tên Ma tộc đang dùng vòi xịt rửa chuồng, con người đói quá không có cái gì
ăn đành cúi đầu uống nước cho đầy bụng, trong nước còn lẫn cả chất thải. Nhưng
mà con người vẫn cứ húp nước sùm sụp, húp cả chất thải của chính chính mình
vào bụng.
Mấy tên Ma tộc cảm thấy ghê tởm, xịt nước càng mạnh.
Trong một số cái chuồng khác có đám con người bị cột vào những cây xà lớn, các
cây xà này lại được nối với một cái cối lớn. Mấy tên Ma tộc không ngừng quất
roi bắt con người liên tục đẩy cối xay.
Từng đường roi rớm máu in sâu vào lưng, vết thương cũ chưa kịp đóng vảy thì
vết thương mới đã chồng lên. Con người hét lên từng tiếng đau đớn với mỗi nhát
roi.
Nghệ Nguyệt giải thích:
“Có một số ma thú sủng thích ăn thịt săn chắc, nên cần cho con người hoạt động
với cường độ cao, tiện thể dùng con người xoay cối xay hạt, tạo ra cám cho
chính con người. Đây chính là dùng mỡ người để rán chính con người. Nhưng mà
có một khuyết điểm là con người không thể hoạt động với cường độ cao quá lâu,
nếu không sẽ kiệt sức mà chết. Vậy nên muốn mua Nhân tộc loại này thì phải đặt
trước vài ngày.”
Lúc này một tên Nhân tộc không chịu được mà gục ngã ngất xỉu. Một tên Ma tộc
cầm một gáo nước hất vào mặt tên Nhân tộc làm tên Nhân tộc này tỉnh lại, một
trận roi lại trút lên người tên Nhân tộc, bắt hắn tiếp tục xoay cối.
Sau đó lại có tên Nhân tộc ngất xỉu, nhưng mà bị dội mấy gáo nước tên Nhân tộc
này cũng không tỉnh lại. Một tên Ma tộc phất tay nói:
“Được rồi. Không cần dội nước nữa, nó đã đến giới hạn rồi, cởi trói rồi vất
lên xe chở đi.”
Đi đến một chuồng khác, Nghệ Nguyệt nói:
“Có vài loại ma thú sủng lại thích ăn nội tạng. Mấy chuồng này là nuôi Nhân
tộc lấy nội tạng.”
Trong chuồng, một tên Ma tộc banh họng con người, một tên Ma tộc nhét đan
dược, thảo dược vào trong miệng.
Con người đau đớn quằn quại giãy giụa nhưng tất cả đều vô ích. Sức người làm
sao có thể so với Ma tộc Luyện Linh cảnh.
Sau khi nhét xong một nắm đan dược và một nắm lá thảo dược vào bụng con người,
một tên Ma tộc nói:
“Trương gia mới đặt một trăm trái tim con người. Ngươi nhét thêm Bổ Huyết Quả
vào đi.”
Tên Ma tộc còn lại gật đầu, hắn bóp nát một viên Bổ Huyết Quả rồi nhét thẳng
vào miệng con người.
“Nhu cầu về nội tạng con người cũng rất đa dạng. Có ma thú sủng ăn tim, có ma
thú sủng ăn gan, lòng, phổi, thận… hoặc có khi lại chỉ thích uống máu nóng.
Tùy loại yêu cầu mà bọn ta sẽ phối dược cho phù hợp.” Nghệ Nguyệt giải thích.
Nghệ Nguyệt tiếp tục dẫn đường đi đến một chuồng khác.