Người đăng: Lừa Con Lon Ton
Nghệ Cơ tay đổi thủ ấn, tất cả hồ điệp bị thu lại, hóa thành những sợi ma khí
chui vào trong thân nàng. Nghệ Cơ muốn cắt đứt mọi sợi dây ma khí để ngăn lại
ngọn lửa.
Nhưng mà nàng phát hiện ngọn lửa chỉ có yếu đi mà không có dập tắt. Ngọn lửa
vẫn nổ tí tách xung quanh.
Ngọn lửa quấn thân nàng bốc cháy, muốn biến nàng thành một ngọn đuốc sống,
Nghệ Cơ lúc này cảm thấy hoảng sợ, nàng có thể hiểu được cảm giác lúc trước
của Thường Bình.
Nàng lập tức thân hóa hồ điệp, từ trong ngọn lửa, vô số hồ điệp vỗ cánh bay
ra, rất nhiều con trong đó bị thiêu chết. Một số con hồ điệp bay lại một góc
sân đấu, tụ hợp lại thành Nghệ Cơ.
Nàng lúc này sắc mặt khó coi, vì ngọn lửa đang đuổi tới chỗ nàng. Đây giống
như một cái tuần hoàn lặp lại.
Nghệ Cơ lúc này liếc nhìn Tôn Kỳ, thấy hắn vẫn đứng đó nhàn hạ. Nghệ Cơ cắn
răng thầm nhủ: đây là giả tượng, chắc chắn là giả tượng. Để có thể duy trì
được ngọn lửa này, hắn chắc chắn phải tiêu hao một lượng lớn ma khí. Đây là
đang muốn đấu tiêu hao với nàng.
Nhưng nàng sợ đấu tiêu hao sao? Nàng có ma châu hỗ trợ thì sợ gì tiêu hao chứ.
Nghệ Cơ thật sự đã nghĩ quá nhiều, Tôn Kỳ là thật nhàn hạ. Thả ra ngọn lửa,
hắn liền không có việc gì làm. Nghệ Cơ lúc hóa lúc tụ, nàng không hề có ý tấn
công Tôn Kỳ.
Nếu như nàng chịu chủ động tấn công thì chắc chắn nàng sẽ… thua nhanh hơn. Đơn
giản là vì chiến lực của hắn vượt trội so với nàng.
Trận chiến cứ như thế kéo dài, Nghệ Cơ lúc đầu còn tự tin với chiến thuật của
mình, nhưng càng lúc nàng càng nghi ngờ: phải chăng nàng đã phán đoán sai?
Ngọn lửa kia càng lúc càng dữ dội khiến ma khí của nàng tiêu hao cực nhanh,
còn Tôn Kỳ thì vẫn nhàn hạ đứng đấy, thỉnh thoảng còn ngáp ngắn ngáp dài. Cứ
duy trì tình trạng thế này, nàng chỉ sợ không chịu đựng nổi.
Sau một hồi kiên trì, Nghệ Cơ cuối cùng đành từ bỏ, nàng hóa thành muôn vàn hồ
điệp, đập cánh bay về mọi hướng. Ngọn lửa bùng cháy thiêu rụi tất cả, chỉ còn
vài con hồ điệp may mắn bay ra vòng lửa, bay xuống sân đấu, huyễn hóa trở lại
thành Nghệ Cơ.
Nghệ Cơ sắc mặt lúc này có chút tái nhợt, hiển nhiên là bị tiêu hao không ít.
Nhưng nàng hoảng sợ phát hiện, dù đã xuống sân đấu nhưng ngọn lửa vẫn cháy men
tới chỗ nàng.
Nghệ Cơ kêu lớn:
“Ta nhận thua! Nhanh thu lửa lại.”
Tôn Kỳ lúc này đang ngáp dài, bị gọi làm hắn giật mình. Hắn phất tay một cái
ngọn lửa bay vào trong tay hắn. Tôn Kỳ nhẹ vân vê, ngọn lửa lập tức tiêu biến.
Nghệ Cơ lúc này mới trấn tĩnh trở lại, sắc mặt âm trầm nhìn Tôn Kỳ. Nàng vốn
dĩ nắm chắc mười phần lọt vào nhóm một trăm, thậm chí nếu như may mắn có thể
vào nhóm mười.
Nhưng mà nàng thật xui xẻo gặp phải Tôn Kỳ, hoàn toàn bị hắn khắc chế, không
có mấy cơ hội ra đòn.
Tôn Kỳ thong dong bước xuống đài, chờ đợi trận chiến tiếp theo của mình.
Vòng đấu thứ hai, các trận đấu nhanh chóng diễn ra, có rất nhiều trận đấu đặc
sắc, cũng có mấy kẻ nổi bật. Nhưng mà bọn họ vẫn chưa đáng để Tôn Kỳ bận tâm.
Đúng vào lúc này Nghệ Cơ tới chỗ Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ nhướng mắt hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
Nghệ Cơ thấy thái độ của Tôn Kỳ thì có chút không vui, nhưng vẫn gượng cười
nói:
“Đây là muội muội của ta gọi là Nghệ Nguyệt.”
Nghệ Cơ vừa nói vừa chỉ sang thiếu nữ bên cạnh. Nghệ Nguyệt vẻ ngoài khá giống
Nghệ Cơ, hai tỷ muội đều có nét đẹp thanh tú. Nghệ Nguyệt chắp tay chào Tôn
Kỳ.
Tôn Kỳ thì vẫn lạnh lùng:
“Có chuyện gì sao?”
Nghệ Cơ cố nén tức giận, cười nói:
“Nghệ Nguyệt muội muội may mắn hơn ta đã qua vòng hai, bước vào vòng xếp
hạng.”
Nghệ Cơ nói đến đây cũng cảm thấy có chút buồn, vì thực lực của nàng mạnh hơn
muội muội, nếu như không gặp phải Tôn Kỳ, nàng đã có thể đi tiếp. Đáng tiếc!!
Thấy Nghệ Cơ đang nói bỗng mơ màng, Tôn Kỳ cảm thấy thiếu kiên nhẫn, hắn hỏi:
“Thì sao?”
Nghệ Cơ giật mình tỉnh lại, nói:
“Trong vòng đấu tiếp theo, chỉ cần loại ra hai mươi năm thí sinh thì muội muội
ta chính thức có vé vào Tiến Hóa bí cảnh. Những kẻ bị loại nhiều khả năng là
tán tu hoặc thuộc thế lực ngoài thành Hắc Liên. Nhưng mà Hoàng Thúy Vân bên
phía Hoàng gia có mâu thuẫn với bọn ta, khả năng cao là nàng sẽ chọn khiêu
chiến loại bỏ Nghệ Nguyệt. Ta muốn nhờ công tử khiêu chiến Hoàng Thúy Vân,
loại bỏ nàng ta trước.”
Theo kế hoạch ban đầu thì Nghệ Cơ sẽ khiêu chiến loại bỏ Hoàng Thúy Vân, nhưng
mà nàng không ngờ lại thất bại trước Tôn Kỳ, Nghệ Nguyệt muội muội nàng chiến
lực lại không cao bằng Hoàng Thúy Vân. Vậy nên để cho muội muội có cơ hội vào
Tiến Hóa bí cảnh, nàng chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ.
Nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có Tôn Kỳ là thích hợp nhất. Chiến lực của Tôn Kỳ thì
khỏi phải nói, nàng đã tự mình thử nghiệm qua. Lý do quan trọng hơn chính là
Tôn Kỳ có vẻ ất ơ ngất ngơ, đến thông tin đối thủ cũng không ai cho hắn biết,
và hắn cũng không biết tự tìm hiểu. Nếu lợi dụng tốt điều này thì nàng có thể
dùng cái giá thấp nhất để đạt được kết quả.
Nếu như Hoàng Thúy Vân thắng, thì Hoàng Thúy Vân không thể khiêu chiến Nghệ
Nguyệt, Tôn Kỳ thua thì nàng cũng được trút giận một phần. Đây là nhất cử
lưỡng tiện.
Nếu như Tôn Kỳ thắng, Hoàng Thúy Vân bị loại, Nghệ Nguyệt có cơ hội đi tiếp.
Cái giá phải trả cho Tôn Kỳ cũng thấp. Đây cũng là nhất cử lưỡng tiện.
Dù kết quả thế nào đi chăng nữa, Nghệ Nguyệt cũng có cơ hội đi tiếp.
Tôn Kỳ sờ sờ đầu, hắn có thể nhìn ra mục đích của đối phương. Không thể không
thừa nhận Nghệ Cơ vô cùng thông minh. Hắn cười khổ trong lòng: hắn vậy mà bị
tính toán, xem như quân cờ. Nhìn hắn dễ bị gạt như vậy sao?
Tôn Kỳ tất nhiên là sẽ không bị gạt, hắn nghiêm sắc mặt nói:
“Giá thế nào?”
Nghệ Cơ nghe thế thì khuôn mặt giãn ra, cười nghĩ: quả thật là ất ơ dễ mắc
bẫy. Nàng nói:
“Hai tỷ muội bọn ta lấy thân báo đáp công tử thế nào?”
Tôn Kỳ giật mình nói:
“Thôi đi! Có phải ngươi còn thù ta chuyện đánh bại ngươi, nên ngươi định hành
hạ ta suốt đời?”
Nghệ Cơ nghe vậy thì mặt có chút đỏ cùng tức giận, Nghệ Nguyệt thì che miệng
khẽ cười.
Nghệ Cơ lời nói như thật như đùa. Nhưng mà nên biết, muốn kết quan hệ thì cần
bước vào Tạo Thể cảnh, lần này Nghệ Nguyệt có cơ hội tạo thể nhưng Nghệ Cơ thì
phải chờ cơ hội lần sau, tức là một trăm năm nữa. Lại nói Tôn Kỳ là ma linh từ
tổ địa, phải bước vào Hợp Nhất cảnh thì mới có thể kết quan hệ, mà muốn bước
vào Hợp Nhất cảnh thì không biết bao lâu nữa.
Đây rõ ràng là muốn Tôn Kỳ làm không công. Nếu như Tôn Kỳ thật sự bước vào Hợp
Nhất cảnh, thì hắn có đầy quyền lựa chọn, Nghệ Cơ tỷ muội lại có thể dựa vào
lời hứa năm xưa để bám vào hắn. Đây nào giống trả nợ cho hắn.
Nghệ Cơ phải nói cực thông minh sắc sảo, từng bước đi, từng lời nói đều ẩn
chứa thâm ý. Nhưng đáng tiếc là Tôn Kỳ không bị mắc bẫy.
Sau đó bọn họ bàn bạc hồi lâu, Nghệ Cơ tỷ muội chấp nhận nợ Tôn Kỳ một cái ân
tình, sau này sẽ trả. Tất nhiên là cái ân tình này, Tôn Kỳ không thể yêu cầu
quá đáng.
Vòng thứ hai kết thúc, vòng thứ ba nhanh chóng được tiến hành.
Lão giả trọng tài lớn giọng nói:
“Chỉ còn lại một trăm hai mươi năm thí sinh. Tiếp theo cần loại bớt hai mươi
năm thí sinh. Các ngươi cảm thấy ai không xứng đáng vào nhóm một trăm thì
khiêu chiến kẻ đó. Kẻ thắng đi tiếp kẻ thua bị loại, tất cả chỉ có một cơ
hội.”
Luật đấu này, đám thí sinh đã sớm biết nhưng khi nghe trọng tài nói, sắc mặt
thí sinh vẫn rất đa dạng.
Kẻ mạnh thì chỉ cười lạnh không quan tâm, bọn hắn tự tin không ai dám khiêu
chiến mình. Kẻ yếu thì nơm nớp lo sợ, chỉ cầu mong mình không bị khiêu chiến.
Có vài kẻ liếm mép như thợ săn tìm con mồi.
Đúng vào lúc này một bóng hình nhảy lên sân đấu, chính là Tôn Kỳ, hắn mở miệng
nói:
“Ta khiêu chiến Hoàng Thúy Vân.”
Một nữ tử đứng trong đám thí sinh nhíu mày, nàng và hắn hình như trước giờ
không có liên hệ. Thực lực nàng bày ra trước đó cũng không phải là kẻ yếu. Lại
nói Tôn Kỳ thuộc thế lực thành Hắc Liên, theo lẽ thường sẽ phải khiêu chiến
bọn ngoại thành mới đúng.
Dù trong lòng nhiều mối nghi ngờ nhưng mà Hoàng Thúy Vân cũng không sợ chiến.
Nàng nhảy lên sàn chiến đứng đối diện với Tôn Kỳ, nói:
“Ngươi vì sao muốn khiêu chiến ta?”
“Có kẻ nhờ.” Tôn Kỳ lạnh nhạt nói.
Dù Tôn Kỳ không nói thì sau đó Hoàng Thúy Vân cũng điều tra được, vậy chi bằng
dứt khoát nói ra. Để Hoàng Thúy Vân phân tâm suy đoán kẻ này.
Hoàng Thúy Vân sắc mặt có chút lạnh và tức, nàng nói:
“Ta không biết kẻ đó là ai. Nhưng đây chính là sai lầm lớn nhất trong đời
ngươi khi nhận lời.”
Nói xong, Hoàng Thúy Vân trên thân nở rộ kim quang, ánh sáng hoàng kim chiếu
rọi toàn sân. Khi ánh sáng thu lại Hoàng Thúy Vân đã khoác trên mình một bộ
chiến giáp màu hoàng kim.
Đây chính là ma pháp đặc biệt của Hoàng gia, Hoàng Kim Chiến Giáp. Nên nhớ tại
Ma giới chỉ có Tạo Thể cảnh trở lên mới có thân thể bảo vệ ma linh, nhưng mà
Hoàng Kim Chiến Giáp lại có thể ngưng tụ một bộ chiến giáp bảo vệ ma linh,
giống như thân thể của Tạo Thể cảnh. Tất nhiên là chỉ có thể vận dụng có thời
hạn, ma khí hết thì chiến giáp cũng tự tan, lại nói chiến giáp cũng không mạnh
bằng thân thể của Tạo Thể cảnh.
Nhưng chỉ cần như thế đã đầy đủ mạnh hơn Luyện Linh cảnh bình thường.
Tôn Kỳ nhìn liếc qua chiến giáp cảm thấy có chút hứng thú.
Từ trong chiến giáp có giọng nói truyền ra:
“Nói cho ta biết kẻ sai ngươi là ai? Ta có thể nhẹ tay tha cho ngươi một mạng.
Nếu không ta cũng sẽ tra tấn ngươi cho đến khi ngươi nói ra.”
Tôn Kỳ lắc đầu cười nhẹ.
Hoàng Thúy Vân bên trong hoàng kim chiến giáp uy phong lẫm liệt, tay phải cầm
hoàng kim kiếm, trai trái cầm hoàng kim khiên. Chân đạp mạnh sàn đấu phóng tới
chỗ Tôn Kỳ, để lại sau lưng một vết chân hằn sâu.
Hoàng Thúy Vân nhảy lên cao, một kiếm bổ xuống như khai sơn phá thạch, lực lớn
vô cùng.
Tôn Kỳ lách thân né tránh. Hoàng Thúy Vân buông bỏ không tha, lấy kiếm quét
ngang muốn chém đứt đôi đối thủ.
Tôn Kỳ đạp mạnh lấy đà lùi lại. Hoàng Thúy Vân lấn tới. Tôn Kỳ lại nhẹ nhàng
né tránh.
Đánh qua đánh lại, Hoàng Thúy Vân có vẻ chiếm thế thượng phong, còn Tôn Kỳ chỉ
có thể dùng thân pháp nhanh nhẹn né tránh.
Hoàng Thúy Vân lúc này dừng lại khiêu khích:
“Ngươi chỉ biết tránh né thôi sao? Vậy mà cũng đòi khiêu chiến ta.”
“Ta muốn loại ngươi lúc nào chẳng được.” Tôn Kỳ đáp trả.
“Vậy sao? Ta ngược lại thấy ngươi thật ngu ngốc. Độc được hay hỏa năng của
ngươi không thể làm gì chiến giáp của ta. Chiến giáp của ta là toàn năng phòng
ngự. Ngươi không có cơ hội chiến thắng.” Hoàng Thúy Vân cười mỉa mai.
Tôn Kỳ lắc đầu nói:
“Nếu ngươi muốn biết chiến lực thực sự của ta, thì ta cũng không ngại tiết
lộ.”
Nói rồi Tôn Kỳ lập tức thủ thế, chuẩn bị ra chiêu.
Hoàng Thúy Vân thấy thế thì cười nhạo trong bụng: đúng là ngu ngốc, mới bị
khiêu khích một chút, đã từ bỏ ưu thế tốc độ, chuyển sang đối cứng với nàng.