Người đăng: Lừa Con Lon Ton
Tạo Thể cảnh có thể chia làm hai loại: tự mình tạo thể và phụ thể. Mỗi loại
đều ưu và nhược điểm.
Tự mình tạo thể tất nhiên sẽ tạo được một thân thể theo ý muốn của mình, có
thể phát huy toàn bộ những ưu điểm của bản thân. Nhưng mà khuyết điểm là các
bộ phận đầu tiên tách rời không có sự liên kết, khiến cho bản thân bị hạn chế.
Phụ thể thì có sẵn một cơ thể, việc còn lại chỉ cần dần thay thế các bộ phận
cơ thể cũ bằng những bộ phận cơ thể mình tự tạo. Nhưng cho dù có thay thế toàn
bộ cơ thể cũ cùng cải tạo một số bộ phận, thì cơ thể đó vẫn không hoàn toàn
theo đúng ý mình, đó là khuyết điểm lớn nhất.
Vậy vì sao Tạo Thể cảnh lại mạnh vượt trội so với Luyện Linh cảnh?
Câu trả lời nằm ngay tại trước mắt. Chính là vạn vật tự nhiên, thiên địa quy
tắc. Mọi sinh vật sống đều có cơ thể và hồn phách, đây là hai phần khác nhau
nhưng không thể tách rời. Hồn phách điều khiển cơ thể, cơ thể làm điểm tựa cho
hồn phách.
Theo như Ma tộc quan niệm cơ thể có chức năng bảo vệ hồn phách, cơ thể giống
như một món vũ khí kết hợp trực tiếp với hồn phách.
Khác với đao, thương, kiếm, kích… là vũ khí rời tay, cho dù ngươi có sử dụng
nhuần nhuyễn cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không hoàn mỹ như chính cơ thể mình
được.
Vậy nên khi tạo thể giống như là tạo một bộ vũ khí hoàn hảo, cũng không cần
mất nhiều thời gian để tập luyện sử dụng vũ khí này, vì đơn giản ngươi chỉ
động suy nghĩ thì cơ thể cũng cùng lúc động theo.
Đây là ưu thế thứ nhất của Tạo Thể cảnh so với Luyện Linh cảnh.
Ưu thế thứ hai là Tạo Thể cảnh có thể ép lỏng ma khí, sau đó cất chứa trong
huyết mạch hoặc các cơ quan của cơ thể. Như thế thì Tạo Thể cảnh sẽ có được
một lượng ma khí tích chứa cực lớn. Lớn hơn rất nhiều so với Luyện Linh cảnh.
Cơ thể cũng là điểm tựa để hồn phách khuếch đại sức mạnh toàn diện, trong đó
hồn lực cũng được tăng cường nhiều lần.
Tổng hợp những ưu thế này thì Tạo Thể cảnh hoàn toàn nghiền ép Luyện Linh
cảnh.
Trong giai đoạn đầu thì phụ thể tốt hơn nhưng càng về sau tự tạo thể sẽ càng
mạnh hơn. Một ưu điểm của tự mình tạo thể sẽ có căn cơ vững chắc hơn, sau này
bước vào Hợp Nhất cảnh sẽ dễ hơn một chút.
Hợp Nhất cảnh đây chính là cường giả đứng tại đỉnh kim tự tháp quyền lực, là
ước mơ của tất cả Ma tộc.
Tôn Kỳ vốn dĩ cũng không nghĩ nhiều đến Hợp Nhất cảnh nhưng mà nghe Vô Ưu nhắc
đến cũng khiến hắn tò mò, hắn hỏi:
“Vậy Hợp Nhất cảnh là gì?”
Vô Ưu vuốt chòm râu, từ từ nói;
“Hợp Nhất cảnh, trong đó hai chữ hợp nhất đã nói rõ mọi điều. Hợp nhất chính
là hợp nhất cơ thể và hồn phách. Nếu như Tạo Thể cảnh chỉ coi cơ thể là vật
bảo vệ cho hồn phách, thì Hợp Nhất cảnh lại muốn hòa cơ thể và hồn phách thành
một.
Tạo Thể cảnh điều khiển cơ thể giống như chúng ta điều khiển một bộ áo giáp
còn Hợp Nhất cảnh thì muốn hồn phách hợp nhất với bộ áo giáp đó.
Vậy làm sao để hợp nhất? Chính là hợp nhất chín huyệt lúc là Luyện Linh cảnh
với chín bộ phận quan trọng của cơ thể lúc là Tạo Thể cảnh. Hợp Nhất cảnh
chính là hợp nhất hai cảnh giới trước thành một.
Đến cảnh giới Hợp Nhất thì đã là một sinh vật sống tương đương với các sinh
vật sống tự nhiên khác.”
“Tại sao chúng ta lại phải cố bắt chước sinh vật sống tự nhiên khác? Chúng ta
tại hình dạng ma linh cũng là rất mạnh, đã đánh giết được nhiều sinh vật sống
có cơ thể khác. Tại sao không phát triển tiếp con đường ma linh cường thịnh?
Mà lại đi theo con đường tạo thể giống như các sinh vật sống khác?” Tôn Kỳ
thắc mắc.
Vô Ưu nghe hỏi thì trầm ngâm một chút rồi lắc đầu:
“Ta cũng không biết. Đây là lần đầu tiên ta nghe được một câu hỏi như vầy. Ta
nghĩ có lẽ do các vị tiền bối đi trước đã thử nghiệm qua nhiều con đường tu
luyện, con đường cường thịnh ma linh có lẽ cũng đã được thử nghiệm qua nhưng
không tốt bằng con đường tạo thể. Vậy nên con đường tạo thể được chọn, trở
thành chính thống tu luyện.”
“Vậy ai mở ra con đường tu luyện này?” Tôn Kỳ lại hỏi.
Mặc dù là hỏi như vậy nhưng mà thực ra trong lòng Tôn Kỳ đã có câu trả lời. Đó
là Cổ Đế và bảy mươi hai Ma Hoàng. Hắn tin vào những gì mình đã đọc được tại
lăng mộ trong Ma Hoàng Sơn. Hắn chỉ muốn chứng thực lại một điều: trong Ma tộc
còn có ai biết về Cổ Đế và bảy mươi hai Ma Hoàng.
Hắn trước đó có thể khẳng định là không ai biết được chuyện của Cổ Đế và 72 Ma
Hoàng nhưng mà lúc đó kiến thức của hắn còn hạn hẹp. Biết đâu với kiến thức
rộng rãi của Vô Ưu lại có chút manh mối.
Vô Ưu nghe câu hỏi lại có chút sững sờ, rồi hắn lại lắc đầu:
“Ta cũng không biết là ai. Trong lại tài liệu, sách cổ cũng không nhắc tới dù
chỉ là một chút truyền thuyết. Ta nghĩ con đường tu luyện này do rất nhiều
tiền bối và trải qua vô số năm mới hình thành được nên trong cổ sử không có
ghi chép cụ thể cái tên nào.”
Tôn Kỳ nghe câu trả lời thì chỉ biết gật đầu. Quả nhiên là đại khủng bố kia đã
xóa sạch mọi dấu vết của Cổ Đế và 72 Ma Hoàng nhưng hắn làm như vậy để làm gì?
Sau thời đại Cổ Đế và 72 Ma Hoàng, sau đó cổ sử cũng ghi chép lại vài cường
giả đỉnh cấp, nhưng mà trong sách mô tả bọn họ, lại cho Tôn Kỳ cảm giác bọn họ
cũng không mạnh thái quá.
So với Cổ Đế và 72 Ma Hoàng thì vẫn còn quá yếu. Còn đại khủng bố kia thì còn
mạnh hơn cả Cổ Đế và 75 Ma Hoàng. Điều này chứng tỏ đại khủng bố kia chưa hề
lộ mặt lãnh đạo Ma tộc.
Cũng chứng tỏ đại khủng bố kia chưa từng ham muốn danh tiếng, còn nếu như muốn
phía sau màn điều khiển thì có thể điều khiển Ma Hoàng vì thực lực của đại
khủng bố mạnh hơn Ma Hoàng rất nhiều, không cần đuổi giết Ma Hoàng sau đó lại
dựng lên con rối cho mình. Vậy rốt cuộc đại khủng bố kia muốn gì?
Mọi suy đoán của Tôn Kỳ đều lâm vào bế tắc.
Đúng vào lúc này có tiếng cười ha hả vang lên.
“Thất đệ, cuối cùng đệ cũng trở về. Sao không thông báo tiếng nào với bọn ta?”
Tôn Kỳ nghe tiếng nói thì mới từ trong suy tư tỉnh lại, chuyện đại khủng bố
kia thì có liên quan gì tới hắn chứ? Dù sao đã qua nhiều năm như vậy, đại
khủng bố kia cho dù có mạnh thế nào đi chăng nữa thì cũng đã chết rồi.
Tôn Kỳ đứng dậy, chắp tay làm lễ chào:
“Các vị ca ca, tỷ tỷ vẫn khỏe?”
Bộc Phá vỗ vai Tôn Kỳ bốp bốp cười nói:
“Bọn ta ở đây tất nhiên là rất khỏe. Ngược lại là đệ, vừa mới ra ngoài là đã
mất tích mười năm.”
Khuynh Thành lúc này nói thêm vào:
“Nghe tin đệ bị ám hại, bọn ta vô cùng lo lắng. Bọn ta còn định giết tới Trực
Ma Khu, giết bọn đã hại đệ, đáng tiếc là bị Công Tôn hội trưởng ngăn cản.”
Trường Mi vẫn giọng cười hắc hắc khó nghe, nói thêm:
“Lúc thấy hai hồn nô của đệ cực độ suy yếu, bọn ta biết là đệ gặp chuyện nguy
hiểm tính mạng. Cả năm bọn ta đều xuất sơn tìm đệ, đáng tiếc là không có chút
manh mối gì của đệ cả. Mãi sau đó bọn ta thấy hồn nô của đệ hồi phục bình
thường thì bọn ta mới yên tâm, quyết định chờ đệ trở về.”
Tôn Kỳ có chút xúc động nói:
“Trước đó quả thực ta đã bị trọng thương lại lạc đường nên không thể sớm trở
về, ngược lại đã khiến các vị ca ca, tỷ tỷ lo lắng.”
Tuệ Linh cười nói:
“Chuyện đã qua, tất cả đều đã không còn quan trọng. Đệ nói xem lúc lưu lạc bên
ngoài có tên nào dám bắt nạt đệ không? Ta bây giờ sẽ đi xử hắn.”
Đúng lúc này, có một giọng nói như chuông đồng từ dưới chân núi vang lên:
“Ta thì lại thích nghe chuyện tại sao Thất Đức có thể thoát được ba tên Tạo
Thể cảnh hơn.”
Giọng nói vừa ngắt thì một thân hình đã xuất hiện trong sân nhỏ. Thân hình này
không ai khác chính là Công Tôn Độ, hội trưởng luyện linh sư hội thành Hắc
Liên. Tại luyện linh sư hội lời của hắn là to nhất. Khi Tôn Kỳ đi vào trong
luyện linh sư hội không bao lâu thì đã bị hắn phát hiện. Tất nhiên là dưới
thần thức của Tôn Kỳ, hành tung của Công Tôn Độ cũng luôn nằm trong bàn tay
của Tôn Kỳ.
Đám Bộc Phá thấy Công Tôn Độ thì nhíu mày, cảm thấy không thích nhưng mà bọn
hắn cũng không thể làm gì. Vì tại đây chỉ có Đại ca là có thể lên tiếng nói
với Công Tôn Độ, nhưng mà Đại ca lại không mở miệng, vậy bọn họ cũng chỉ coi
như không.
Công Tôn Độ chắp tay làm lễ với Vô Ưu, Vô Ưu chỉ khẽ gật đầu. Công Tôn Độ quay
sang hỏi Tôn Kỳ:
“Ngươi vì sao có thể thoát được ba tên Tạo Thể cảnh?”
Lời của Công Tôn Độ không giống như câu hỏi đơn thuần mà giống như đang tra
hỏi nghi phạm. Tôn Kỳ cũng cảm thấy áp lực nhè nhẹ nhưng mà trải qua nhiều lần
sóng gió, hắn vẫn là nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh. Tôn Kỳ thuật lại câu
chuyện giống như hắn đã từng kể với Vô Ưu.
Trong câu chuyện của Tôn Kỳ tất nhiên là không hoàn toàn là sự thật, mà chỉ
cần có nói dối thì sẽ có sơ hở, Vô Ưu cùng đám ngũ tiên không để ý điều này
nhưng Công Tôn Độ thì khác. Hắn hỏi:
“Ngươi nói: ngươi liều một cái nhất kích với một tên Tạo Thể cảnh tại thung
lũng. Ta cũng từng xem xét qua nơi đó, ta thấy có dấu vết đá núi bị nung chảy.
Ngươi giải thích thế nào?”
“Là Hỏa Lô Tâm Pháp.” Tôn Kỳ trả lời.
Công Tôn Độ đang định hỏi tiếp thì Bộc Phá cười ha hả, cắt lời nói ngang:
“Hỏa Lô Tâm Pháp của ta có phải rất lợi hại phải không? Có thể dung sắt luyện
thép.”
Trường Mi nói xen vào:
“Cũng không thể bỏ qua công lao của Ngũ Bảo Đan Tháp của đệ. Độc của Ngũ Bảo
Đan Tháp chắc chắn là độc nhất vô nhị tại Ma giới, trúng phải độc này chắc
chắn phải chết.”
Lời của Trường Mi và Bộc Phá làm như vô tình nhưng thật ra là có ý giải vây
cho Tôn Kỳ.
Với con mắt của Công Tôn Độ làm sao không nhận ra lời Tôn Kỳ có điểm không hợp
lý. Một Tạo Thể cảnh cho dù có trúng độc bị thương, liều với Luyện Linh cảnh
nhất kích thì Luyện Linh cảnh chết không phải nghi ngờ. Còn nếu Tôn Kỳ nói nhờ
Hỏa Lô Tâm Pháp thì càng vô lý, nếu như Hỏa Lô Tâm Pháp lợi hại đến mức một
Luyện Linh cảnh có thể giết được Tạo Thể cảnh.
Vậy thì trong tay của kẻ sáng tạo ra là Bộc Phá, thì chẳng phải đã vô địch
trong cùng cảnh, thậm chí có thể liều một kích với Hợp Nhất cảnh. Nhưng mà rõ
ràng Bộc Phá không có mạnh như vậy, trong cùng cảnh chỉ được xem là ưu tú, chứ
chưa nói đến vô địch, càng không nói đến đối chiến một kích với Hợp Nhất cảnh.
Lời của Tôn Kỳ rõ ràng có sơ hở. Công Tôn Độ muốn tra hỏi tiếp nhưng khi hắn
nhìn quanh, hắn thấy đám Vô Ưu, Bộc Phá đang cùng Tôn Kỳ cười nói vui đùa. Hắn
cũng không tin đám bọn họ không nhận ra sơ hở này, nhất là Bộc Phá và Trường
Mi sẽ hiểu rõ nhất vấn đề trong đó. Nhưng mà bọn họ lại hoàn toàn không truy
cứu.
Công Tôn Độ thì không cho qua như vậy, hắn sẽ cho thuộc hạ điều tra lời Tôn Kỳ
nói.