Người đăng: Lừa Con Lon Ton
Vương Đông lúc này mở miệng hỏi:
“Tiểu đan sư đến đây không biết là vì chuyện gì?”
“Về luyện linh sư hội lại nói.” Tôn Kỳ đứng dậy bước ra khỏi phòng.
“Cũng phải.” Vương Đông quay lưng bước theo Tôn Kỳ.
Bọn Lưu Gia Linh lúc này thở ra một hơi nhẹ nhõm như vừa qua được một kiếp
nạn. Nhưng mà bọn họ cũng ẩn ẩn có chút thất lạc, trong mắt Tôn Kỳ bọn họ thật
sự nhỏ bé giống như không tồn tại sao?
Chương Hàm nhìn đám thanh niên còn đang ngơ ngơ này, nói:
“Chuyện ngày hôm nay các ngươi tốt nhất giữ lấy cái miệng.”
Đám thanh niên nghe lời này thì gật đầu lia lịa. Sau đó lần lượt cáo từ rời
đi.
Tại trong một phòng khách, chỉ còn Tôn Kỳ và Vương Đông.
Vương Đông lúc này mới hỏi:
“Tiểu đan sư là...”
“Tinh Niệm.” Tôn Kỳ trả lời.
“Tinh Niệm tiểu đan sư vì sao đến đây?” Vương Đông lại hỏi.
“Ta đi du lịch nhưng sau đó lạc đường vô tình đến thành Hạ Phi. Ta muốn nhờ
Vương hội trưởng đưa ta trở lại thành Hắc Liên.” Tôn
Kỳ nói ra mục đích của mình.
Vương Đông nghe lời này có chút thở phào: thì ra là lạc đường vô tình đến đây.
Vương Đông nhiều năm làm hội trưởng luyện linh sư hội thành Hạ Phi, không chịu
nhiều quản thúc của luyện linh sư hội thành Hắc Liên, hắn coi như là một lãnh
chúa, sống tiêu diêu tự tại, quyền cao chức trọng, hắn cũng đã làm vài việc mà
không muốn luyện linh sư hội thành Hắc Liên biết được.
Trước đó Tôn Kỳ tự xưng là đan sư từ luyện linh sư hội thành Hắc Liên đến đây
khiến Vương Đông có chút có tật giật mình nhưng cũng may Tôn Kỳ đến đây chỉ là
vô tình.
Vương Đông lúc này cười thân thiện hỏi:
“Không biết Trần trưởng lão dạo này còn khỏe mạnh?”
Tôn Kỳ nhìn hắn cười lắc đầu:
“Không cần thăm dò. Ta vốn không biết Trần trưởng lão nào cả. Ta từ khi nhập
luyện linh sư hội thành Hắc Liên đã vào Vĩnh Lục Sơn Cư tu hành, không có bái
sư.”
Vương Đông nghe mấy chữ Vĩnh Lục Sơn Cư thì cảm thấy trầm trọng. Trước đây hắn
cũng tu luyện tại luyện linh sư thành Hắc Liên, vào thời điểm đó có một vị từ
Vĩnh Lục Sơn Cư xuống núi gây náo loạn cả luyện linh sư hội, hắn cũng là một
trong những kẻ bị hại.
Sau đó tất cả bọn họ kéo đến Vĩnh Lục Sơn Cư hỏi tội, lúc đó hội trưởng Công
Tôn Độ ra mặt giải quyết sự việc nhưng mà hội trưởng Công Tôn Độ lại đưa ra án
phạt quá nhẹ làm bọn hắn không phục, nhưng bọn hắn cũng không dám cãi lời.
Một thời gian sau, Vương Đông được phân tới thành Hạ Phi làm hội trưởng. Khi
hắn đã là hội trưởng nắm trong tay quyền cao chức trọng, lại suy nghĩ về
chuyện năm xưa, hắn mới giật mình nhận ra: mọi chuyện không đơn giản như hắn
nghĩ, Vĩnh Lục Sơn Cư cũng không đơn giản chỉ là một ngọn núi.
Vương Đông híp mắt nhìn Tôn Kỳ, hắn muốn biết trong lời Tôn Kỳ có mấy phần là
thật. Sau đó hắn hỏi:
“Vậy tiểu hữu muốn bao giờ trở về?”
“Càng nhanh càng tốt.” Tôn Kỳ trả lời ngay.
Tôn Kỳ cảm thấy mình đã không còn lý do gì phải dây dưa tại đây nữa.
Vương Đông gật đầu nói:
“Vậy thì ngày mai, ta cho thuộc hạ đưa tiểu hữu trở về.”
Sau đó Vương Đông sắp xếp cho Tôn Kỳ ở lại tại một biệt viện.
Tôn Kỳ lúc này khoan chân ngồi trên giường, nhắm mắt tĩnh tâm. Một cỗ hồn lực
nhàn nhạt như vô tình thỉnh thoảng quét qua phòng của hắn, cỗ hồn lực này là
của Vương Đông.
Vương Đông luôn không yên tâm với vị khách xa lạ này nên hắn hết sức cẩn thận,
luôn dùng hồn lực quan sát Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ tỏa ra thần thức bao trùm toàn luyện linh sư hội, Vương Đông không yên
tâm Tôn Kỳ thì Tôn Kỳ cũng đề phòng Vương Đông.
Một sợi thần thức của Tôn Kỳ len lỏi vào trong túi đồ, chui vào Tử Kim Hồ Lô,
hắn kiểm tra sơ bộ thì mọi thứ hắn để trong Tử Kim Hồ Lô vẫn còn nguyên. Mặc
dù biết rất khó có chuyện những vật này bị mất, nhưng mà khi thấy mọi thứ vẫn
còn nguyên, Tôn Kỳ vẫn thở phào một hơi.
Trong Tử Kim Hồ Lô cất giữ phần lớn tài sản của Tôn Kỳ, đặc biệt là đại lượng
ma thạch. Tôn Kỳ lúc này chính là đang cần đại lượng ma thạch.
Tôn Kỳ lấy ra vài viên đan dược từ trong hồ lô ném vào miệng, lại lấy ra một
ít ma thạch xếp xung quanh.
Tôn Kỳ tĩnh tâm chuẩn bị trùng kích cảnh giới.
Sáng hôm sau, có một thuộc hạ gõ cửa phòng Tôn Kỳ, mời Tôn Kỳ đến quảng trường
luyện linh sư hội.
Lúc này tại trên quảng trường, Vương Đông đang đứng đấy cùng vài tên thuộc hạ.
Khi thấy Tôn Kỳ bước tới, Vương Đông lại ồ lên kinh ngạc:
“Không ngờ chỉ qua một đêm tiểu hữu lại đột phá. Chúc mừng! chúc mừng!”
Tôn Kỳ cười đáp lễ:
“Đa tạ hội trưởng. Đây chỉ là chuyện nhỏ.”
Tôn Kỳ cười thầm trong lòng: lão hồ ly, rõ ràng là đêm qua giám sát hắn, biết
rõ hắn đột phá còn giả bộ ngạc nhiên. Cũng may là hắn có thần thức che đậy,
Vương Đông chỉ thấy được những thứ mà hắn muốn cho Vương Đông thấy.
Hai bọn họ sau đó trò chuyện nói vài câu xã giao.
Đúng vào lúc này trên trời cao, có một bóng ma thú lớn che rợp quảng trường.
Từ trên cao một đầu sư tử có cánh hạ xuống giữa sân.
Vương Đông lại gần vỗ vỗ đầu con sư tử giới thiệu:
“Đây là Sư Thứu, là ma thú có tốc độ nhanh nhất hiện nay của bọn ta. Nếu như
cưỡi Sư Thứu bay không ngừng nghỉ thì một năm sau sẽ đến được thành Hắc Liên.”
Tôn Kỳ nghe vậy thì gật đầu, tốc độ này đã là rất nhanh.
Vương Đông nói tiếp:
“Vương mỗ còn đang có chuyện, thứ lỗi không thể cùng đồng hành. Nhưng mà tiểu
hữu yên tâm, Sư Thứu thực lực tương đương Tạo Thể cảnh, tốc độ lại nhanh. Đủ
đảm bảo an toàn cho tiểu hữu.”
“Đa tạ Vương hội trưởng hỗ trợ, ta sẽ nhớ ơn Vương hội trưởng.” Tôn Kỳ nói.
Vương Đông mỉm cười gật đầu:
“Nếu đã không còn chuyện gì thì đi thôi.”
Sư Thứu vỗ cánh bay vút lên trời cao, Tôn Kỳ nằm áp sát trên lưng Sư Thứu.
Cương phong như từng lưỡi đao sắc cắt chém, sượt qua bên thân. Sư Thứu thét
dài mở ra một màng bảo vệ quanh thân.
Hai bọn họ bay liên tục nửa tháng, ước chừng bay thêm nửa tháng nữa sẽ đến
được thành gần nhất, gọi là Thọ Xương thành.
Đúng vào lúc này, tại trước mặt Sư Thứu xuất hiện một đám sương mù dày đặc. Sư
Thứu tất nhiên là không sợ đám sương mù này, nó vỗ cánh bay qua. Nhưng mà nó
bay mãi bay mãi vẫn không thể bay ra khỏi được sương mù.
Tôn Kỳ lúc này trên lưng Sư Thứu cũng cảm thấy không ổn. Hắn mở ra thần thức
thăm dò, nhưng mà chưa kịp mở rộng thần thức thì thì từ dưới đất, vô số mũi
tên bắn thẳng lên trời.
Sư Thứu tức giận, nó vỗ cánh tạo thành cương phong chém nát những mũi tên
nhưng mà mũi tên nhiều lắm, Sư Thứu tả xung hữu đột cũng không thể phá hết mưa
tên, vẫn có vài mũi tên bắn trúng thân nó.
Nhưng mà Sư Thứu là ma thú cấp Tạo Thể cảnh những mũi tên này làm sao có thể
để nó bị thương, chỉ có thể làm nó thêm tức giận. Sư Thứu thét dài xông pha,
nó dõi mắt tìm kiếm, xem kẻ nào dám to gan phục kích nó.
Mưa tên vẫn không ngừng bắn ngược mà lên nhưng mà không thể làm bị thương Sư
Thứu. Nhưng đúng vào lúc này, Sư Thứu bỗng nổi da gà, nó chỉ mới kịp nghiêng
thân thì “phốc!” một tiếng vang lên. Một mũi tên đâm xuyên chân trước của nó.
Sư Thứu vừa giận vừa sợ, nó vỗ cánh bay loạn xạ, từ trên cao rớt xuống, đâm
phá liên tục rừng cây cổ thụ. Tôn Kỳ cũng từ trên lưng của nó bay rớt ra
ngoài.
Tôn Kỳ vừa rớt xuống đất, đã vội vã đứng dậy, hắn chọn một đường chui vào
trong rừng sâu.
Mấy tức thời gian sau, có một bóng hình choàng đồ đen xuất hiện tại chỗ Sư
Thứu ngã xuống.
Sư Thứu lúc này đang loạng choạng đứng dậy, nó thấy tên áo choàng đen này thì
sợ hãi, vội đập cánh bay đi trốn thoát.
Tên áo choàng đen vừa nhìn Sư Thứu, vừa nhìn trong rừng sâu. Sau đó hắn quyết
định bỏ qua cho Sư Thứu mà truy sát Tôn Kỳ. Thân hình của hắn hóa thành một
vệt bóng đen chui vào trong rừng lần theo dấu vết Tôn Kỳ để lại.
Tôn Kỳ lúc này đang tại trong một hang đá bí mật, Tôn Kỳ phủ lên mình một tấm
màng thần thức che đậy.
Lúc này giọng Hỏa Hỏa vang lên trong đầu Tôn Kỳ:
“Ngươi thật đúng là xui xẻo, đi đường cũng bị dính bẫy.”
Tôn Kỳ lắc đầu cười nói:
“Không phải xui xẻo, mà là cố ý nhắm đến ta.”
“Ai?” Hỏa Hỏa hỏi.
“Còn ai vào đây nữa ngoài tên Cố Bạch kia.” Tôn Kỳ đáp.
“Hắn không sợ luyện linh sư hội thành Hắc Liên diệt toàn tộc sao?” Hỏa Hỏa lại
hỏi.
“Có lẽ là hắn tự hành động, cho rằng sẽ không ai có thể nhận ra.” Tôn Kỳ đáp.
“Vậy ngươi tính thế nào?”
“Không thế nào cả. Khu rừng này rất lớn, hắn muốn tìm được ta tuyệt không dễ.
Sư Thứu chắc đã chạy về thành Hạ Phi báo tin, lúc đó Vương Đông sẽ đính thân
tới, Cố Bạch sẽ tự động thoát ly. Việc ta cần làm chỉ ẩn núp chờ Vương Đông
đến.”
Tôn Kỳ rút kinh nghiệm từ lần trước bị Tạo Thể cảnh truy sát, lần này hắn
quyết định trốn kỹ không ra.
Lời Tôn Kỳ hoàn toàn chính xác. Kẻ phục kích Tôn Kỳ chính là Cố Bạch. Hắn lúc
này đã bất chấp tất cả phải giết bằng được Tôn Kỳ nhưng mà Tôn Kỳ trốn quá kỹ,
hồn lực của hắn hoàn toàn không thể phát hiện ra tung tích của Tôn Kỳ.
Lúc đầu Cố Bạch còn bình tĩnh tìm kiếm nhưng mà thời gian trôi đi, hắn càng
sốt ruột, theo ước tính Sư Thứu muốn bay về Hạ Phi thành cũng mất mười năm
ngày, Vương Đông biết chuyện tới tiếp viện lại mất thêm mười năm ngày nữa,
hoàn toàn đủ thời gian để hắn giết chết Tôn Kỳ, xóa dấu vết.
Nhưng vấn đề là Tôn Kỳ lại trốn quá kỹ, hắn không tài nào tìm ra.
Đã hai mươi ngày trôi qua, Cố Bạch vẫn đang lùng sục trong vô vọng. Hắn tức
giận vô cùng, nếu đã không tìm được vậy thì hắn sẽ phá hủy hoàn toàn nơi này.
Cố Bạch trên không vung chưởng đánh xuống mặt đất, như thiên băng địa liệt,
cây cối đổ rạp, sông ngòi đứt khúc, núi đá ầm ầm đổ xuống. Trong vòng bán kính
trăm dặm toàn bộ bị phá hủy, những ma thú cũng bị chôn vùi trong trận thảm họa
này.
Cố Bạch nhìn quanh một mảnh hoang tàn, không hề còn dấu hiệu sinh vật sống.
Hắn đành hài lòng với kết quả này, tin rằng Tôn Kỳ đã chết. Sau đó hắn xóa đi
mọi dấu vết trận pháp.
Một ngày sau khi Cố Bạch rời đi, một bóng hình xuất hiện tại đây chính là
Vương Đông. Sắc mặt của hắn vô cùng âm trầm, nếu như Tôn Kỳ chết tại đây chỉ
sợ sẽ liên lụy đến hắn.
Vương Đông dùng hồn lực càn quét, đồng thời lớn tiếng gọi:
“Tinh Niệm tiểu hữu có còn đây không?”
Tại một chỗ nào đó, một ụ đất nhô lên, Tôn Kỳ phá đất chui ra.
Vương Đông thấy Tôn Kỳ xuất hiện, ánh mắt lộ vẻ vui mừng, cũng may Tôn Kỳ còn
sống chưa đúc thành tai họa. Vương Đông sau đó tiếp lấy Tôn Kỳ hỏi han đủ thứ.
Nhưng mà Tôn Kỳ lại ngu ngơ đáp lời, giống như là trốn trong hang nào đó mà
may mắn thoát chết, không hề biết bất cứ chuyện gì.
Vương Đông không biết hung thủ là ai nhưng hắn có thể đoán được kẻ tình nghi
lớn nhất là ai? Hắn nghĩ Tôn Kỳ hẳn là cũng đoán ra nhưng nếu Tôn Kỳ ngu ngơ
cho qua thì hắn cũng thuận theo không truy cứu.
Sau đó để đảm bảo an toàn, Vương Đông đích thân đưa Tôn Kỳ đến thành Thọ Xương
nhờ luyện linh sư hội tại đây đưa Tôn Kỳ tiếp quãng đường còn lại. Hắn lấy cớ
là có việc bận nhưng rõ ràng là sợ chịu trách nhiệm.