Người đăng: Lừa Con Lon Ton
Thiên Hải lúc này nóng đỏ như một thanh thép, bốn bên vách Thiên Hải bắt đầu
hóa lỏng, mềm dẻo như sáp nến, từ từ chảy xuống.
Thần thức của Tôn Kỳ cũng dần tan rã theo, hắn bắt đầu lâm vào mê man.
Tôn Kỳ cố dùng chút sức lực còn lại cầm lên Tịnh Ngọc Bình, hắn mở nắp bình
ra.
Một giọt nước màu lam nhạt bay ra khỏi miệng bình lơ lửng trong không trung.
Một cảm giác mát lạnh tràn ngập lăng mộ.
Không khí tươi mát làm cho Tôn Kỳ cảm thấy đầu có chút thanh tỉnh, đau đớn
cũng được giảm nhẹ một chút.
Ngoài những thứ đó ra tựa hồ giọt nước này cũng không có cái gì quá chấn động,
hắn không hiểu tại sao trước đó bọn Thần Chủ lại dặn dò phải cẩn thận khi mở
nắp bình vì có thể gây nên động tĩnh không nhỏ.
Tôn Kỳ không biết được rằng từ khi giọt thần thủy ra ngoài, khuân viên trăm
dặm quanh Ma Hoàng Sơn, tất cả hơi nước đều rục rịch. Bọn chúng như được triệu
hoán, đều bay về một hướng.
Mấy nhóm đạo tặc khu vực gần đó đều cảm nhận được sự khác thường này.
“Đại ca, chuyện này là sao vậy?”
“Không biết nữa. Lão tam, ngươi đọc nhiều sách có biết là chuyện gì không?”
“Chuyện này đệ chưa bao giờ gặp qua trong sách. Nhưng mà có dị tượng tất có cơ
duyên.”
“Ý tam đệ là...”
“Có thể là cơ duyên nào đó xuất thế gây ra động tĩnh.”
“Đại ca, vậy chúng ta còn không mau đi đoạt. Động tĩnh lớn như vậy hẳn là mấy
tên kia cũng biết.”
“Đại ca, cơ duyên luôn đi cùng với nguy hiểm. Đại ca suy nghĩ cẩn trọng.”
Tên đại ca nhóm đạo tặc trầm ngâm một chút, sau đó đưa ra quyết định:
“Cơ duyên xuất thế, ai cũng có phần. Liều thì ăn nhiều. Các huynh đệ theo ta
đoạt cơ duyên.”
Mấy tên đạo tặc còn lại hò reo hưởng ứng.
Lúc này, có một lão giả đang bay nhanh bỗng nhiên dừng lại nhìn về một phương
hướng, ánh mắt như diều hâu. Lão lẩm bẩm trong miệng:
“Có động tĩnh lạ, là ai gây ra? Có thể là bảo vật xuất thế. Hắc... hắc... đại
cơ duyên của ta đến rồi sao?”
Tại một góc nào đó, có một nhóm thân ảnh đang vây giết một con ma thú. Bọn họ
bỗng nhiên cảm thấy bất thường, quay đầu nhìn về một phương hướng.
Trong khoảng khắc này, con ma thú thấy được khe hở liền dốc sức chạy trốn. Một
tên thanh niên lúc này mới sực tỉnh, quát:
“Súc sinh đứng lại!”
Hắn tức giận muốn đuổi theo nhưng đã bị tên thanh niên dẫn đầu ngăn lại. Hắn
nói:
“Có chuyện lạ, tất có cơ duyên. Chúng ta nhanh chóng đi tìm cơ duyên. Coi như
tha cho con súc sinh kia một mạng.”
Tại một chỗ khác, một đám tùy tùng đang vây quanh một tên thanh niên. Tên
thanh niên đang phe phẩy quạt làm dáng thì hắn đột nhiên dừng lại, nhíu mày
nghi hoặc.
“Là chuyện gì?”
Một tên hộ vệ thân cận suy nghĩ một chút rồi nói:
“Có thể là dị bảo hoặc cũng thể là có kẻ giở trò.”
Một tên tháp tùng tiến lên nịnh nọt, nói:
“Dị thường này có thể là do dị bảo xuất thế. Chúc mừng công tử mới ra ngoài đã
nhặt được dị bảo! công tử quả là thiên tuyển không thể nghi ngờ.”
Tên thanh niên xếp quạt mỉm cười nói:
“Đi! Xem thử thế nào?”
Tại rất nhiều phương hướng đều có những màn tương tự như trên.
Hơi nước lúc này tụ đến Ma Hoàng Sơn càng lúc càng nhiều, hình thành một khối
mây đen khổng lồ trên đầu Ma Hoàng Sơn. Từ trên đám mây, sấm chớp đùng đùng,
mưa trút xuống xối xả. Giống như một trận bão sấm sét.
Những thân hình lần lượt xuất hiện gần Ma Hoàng Sơn, bọn họ nhìn nhau không
thiện cảm, ẩn ẩn còn có sát khí. Nhưng mà bọn họ cũng là kiềm chế không ra
tay.
Cơ duyên chưa thấy đâu mà đã ra tay chém giết thì thật là ngu ngốc.
Trong đám bọn họ rất nhiều kẻ nhận ra ngọn núi kia, thậm chí có vài kẻ còn thử
đi lên ngọn núi. Bọn họ không nói lời nào nhưng mà trong bụng lại đang nghĩ
thầm: truyền thuyết trên ngọn núi này có vô thượng bảo vật chẳng lẽ là thật.
Mà lại đúng hôm nay sẽ mở ra. Vậy không phải bọn họ có cơ hội đoạt lấy cơ
duyên thượng cổ này sao?
Có kẻ đã rục rịch chuẩn bị vượt qua gió mưa sấm chớp tiến về Ma Hoàng Sơn. Một
tên không còn kiên nhẫn liền trực tiếp xông vào cơn bão, nhưng chỉ đi được vài
bước thì hắn đã bị một tia sét đánh tan xác.
Mấy kẻ muốn xông vào lập tức dừng chân, yên tĩnh quan sát tiếp.
Bên trong lăng mộ thì vẫn là một mảnh yên bình.
Tôn Kỳ lúc này nằm vật trên sàn, ý thức mơ hồ, hơi thở ngắt quãng, thỉnh
thoảng ngón tay của hắn sẽ nhúc nhích một chút.
Hắc động tự hành hấp thụ năng lượng xung quanh, theo như lệnh đặt sẵn của Tôn
Kỳ.
Tại trong đầu Tôn Kỳ, Thiên Hải đã tan chảy phần lớn. Hỏa Hỏa lúc này cũng đã
dùng tới năng lượng bản nguyên, nó như một ngọn đuốc sáng bốc cháy hừng hực.
Nó đang bộc phát ra hết hỏa năng của mình, có thể nghĩ được sau đó nó sẽ rơi
vào trạng thái cực độ suy yếu nhưng vì giúp Tôn Kỳ, cũng là giúp chính mình
nên nó bỏ ra cả năng lượng bản nguyên của mình làm tiền đặt cược.
Lúc này Tạo Hóa Mẫu Thổ cũng đang dần tan chảy, nhỏ xuống những giọt chất
lỏng.
Chất lỏng này khi rớt xuống Thiên Hải thì lập tức hòa cùng Thiên Hải làm một.
Chính vì thấy được điều này nên Hỏa Hỏa mới nảy ra một suy nghĩ: có thể dùng
Tạo Hóa Mẫu Thổ hòa cùng Thiên Hải, lúc đó hai sẽ thành một không còn tách
rời, như vậy thì chẳng phải còn tốt hơn là dùng Tạo Hóa Mẫu Thổ lấp những khe
nứt Thiên Hải hay sao?
Vậy nên Hỏa Hỏa mới dốc cả năng lượng bản nguyên ra để hóa lỏng cả Thiên Hải
và Tạo Hóa Mẫu Thổ.
Khi Tạo Hóa Mẫu Thổ và Thiên Hải đã hoàn toàn hòa thành một. Hỏa Hỏa đang bốc
cháy hừng hực bỗng nhiên ngọn lửa trên thân nhanh chóng suy tàn, nó đã đến
giới hạn, không thể lại tiếp tục. Nó mỉm cười nói thầm:
“Cũng may là vừa đủ hóa lỏng cả hai. Việc còn lại thì do ngươi rồi.”
Hỏa Hỏa búng ngón tay, một đốm lửa nhỏ bay ra đánh vào cái kén gần đó.
Cái kén khi bị đốm lửa đánh vào lập tức rung rinh, từng sợi tơ trắng tách ra
lượn lờ rồi lại kết thành hình người tiểu nhân giống Tôn Kỳ. Đây chính là thần
thức của Tôn Kỳ kết thành.
Tôn Kỳ trong lúc nguy nan, hắn quyết định thu lại toàn bộ thần thức cùng ý
thức, kể cả quyền điều khiển cơ thể cũng thu lại. Hắn kết tất cả thần thức
thành một cái kén bao bọc lấy ý thức. Để bảo tồn phần thần thức và ý thức còn
lại.
Trước đó hắn đã dặn Hỏa Hỏa lúc vá thành công thì mới được đánh thức hắn.
Nhưng hiện tại hắn nhìn xuống Thiên Hải, lúc này đã hóa thành một đống chất
lỏng, hắn nhíu mày đăm chiêu, nghĩ thầm: tên Hỏa Hỏa lại để bài toán khó nhất
cho ta giải quyết.
Đành vậy! chỉ có thể đánh cược một lần.
Hắn hiểu được vì sao Hỏa Hỏa không vá Thiên Hải bằng Tạo Hóa Mẫu Thổ mà lại
hòa tan cả hai thành một. Nếu có thể từ đống chất lỏng này tạo lại Thiên Hải
thì thực lực của hắn sẽ tăng gấp nhiều lần lúc trước.
Tôn Kỳ lúc này kéo ra một sợi thần thức, sợi thần thức này liên kết hắn với
Thiên Địa Thần Thủy bên ngoài.
Trước khi hóa kén, Tôn Kỳ cũng đã lấy thần thức bọc lại giọt Thiên Địa Thần
Thủy, sau đó cột một sợi thần thức từ kén bọc Thiên Địa Thần Thủy vào kén của
hắn.
Kén bọc Thiên Địa Thần Thủy theo sợi thần thức bị kéo mà từ từ chui vào trong
đầu Tôn Kỳ.
Một lúc sau, Tôn Kỳ thu lại thần thức bọc Thiên Địa Thần Thủy, lộ ra một giọt
nước long lanh. Không khí mát lạnh từ giọt nước tỏa ra.
Tôn Kỳ lập tức lấy thần thức cuốn lên từng khối chất lỏng Thiên Hải, tạo hình
rồi dựng thành vách Thiên Hải.
Khối chất lỏng vừa mới dựng thành vách tường lại nhỏ giọt chảy xuống, Tôn Kỳ
lập tức lấy Thiên Địa Thần Thủy làm nguội bức tường.
Bức tường vừa chạm phải Thiên Địa Thần Thủy tức thời đông cứng.
Tôn Kỳ thấy vậy nở nụ cười: quả nhiên hiệu quả.
Sau đó Tôn Kỳ tiếp tục cuốn lên từng khối chất lỏng đắp lên thành tường cao.
Mỗi lần đắp được một khối chất lỏng, Tôn Kỳ lại hao mất một sợi thần thức,
Thiên Địa Thần Thủy cũng hao mất một tia.
Tôn Kỳ lúc này chính là đánh cược tiêu hao, hy vọng thần thức và thần thủy vừa
đủ dựng lại Thiên Hải.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, Thiên Hải đang dần thành hình, lần này
Tôn Kỳ dốc hết sức mở rộng Thiên Hải lớn hơn lúc trước.
Thần thức hình thành tiểu nhân Tôn Kỳ từ từ bóc tách ra thành những sợi thần
thức, đôi chân biến mất, sau đó là hông eo rồi lên đến ngực, hai tay cũng dần
biến mất, rồi đến cổ, cuối cùng cả đầu cũng bị bóc tách đi ra.
Một sợi thần thức cuối cùng cuốn lấy một khối chất lỏng đắp lên tường thành,
một tia thần thủy nhanh chóng bay tới làm nguội. Sợi thần thức này sau đó tan
biến vào trong Thiên Hải.
Tôn Kỳ đã hoàn toàn không còn thần thức, ý thức cũng chìm vào ngủ say.
Tôn Kỳ lúc này đã rơi vào trạng thái chết lâm sàng.
Thiên Hải lúc này vẫn đang còn đỏ rực như than hồng.
Thời gian như thoi đưa, có lẽ đã qua rất lâu, cũng có lẽ mới chỉ qua vài hơi
thở.
Thiên Hải nguội dần trở lại nhiệt độ bình thường nhưng mà vẫn không có chuyện
gì phát sinh. Hắc động vẫn luôn xoay tròn thôn phệ năng lượng xung quanh hóa
thành linh khí đổ vào Thiên Hải.
Nhưng mà Thiên Hải không hề tiếp nhận linh khí mới đổ vào.
Tôn Kỳ khi rơi vào trạng thái chết lâm sàng, cơ thể hắn dần tan biến. Quá
trình này chậm nhưng vẫn đang diễn ra.
Đây chính là quy tắc tự nhiên, khi ngươi chết, thân ngươi sẽ hóa thành bụi
tro, trả lại năng lượng cho thiên địa.
Tôn Kỳ lúc này đã mất đi toàn bộ ý thức, hắn đã không thể làm được gì. Còn Hỏa
Hỏa sau khi tiêu hao cực độ, nó đã tự động chìm vào trong ngủ say.
Trong tòa lăng mộ này hoàn toàn yên tĩnh, không có bất kỳ ai. Không ai có thể
giúp được Tôn Kỳ.
Có lẽ lăng mộ của bảy mươi hai Ma Hoàng cũng chính là nơi chôn thân của Tôn
Kỳ.
Bên ngoài Ma Hoàng Sơn, sau khi Thiên Địa Thần Thủy biến mất thì hơi nước cũng
không tập trung lại nữa, mây đen trên cao cũng dần tan đi, mưa nhỏ dần, sấm
chớp thỉnh thoảng mới xuất hiện.
Đám vây quanh Ma Hoàng Sơn ánh mắt sáng rực, bọn hắn biết mây đen sắp tan, cơ
hội lên núi đã gần đến.