Người đăng: Lừa Con Lon Ton
Mưa vẫn đang rơi, gió vẫn rít gào bên ngoài, từng con gió luồng qua khe hở
miệng hang chui vào bên trong làm không khí bên trong hang thêm lạnh, nước mưa
vẫn đang nhỏ tong tong, những vũng nước đọng ngày càng lớn.
Tôn Kỳ nằm đấy thẫn thờ. Hắn vẫn không thể tin được mình đã bị phế.
Hắn còn trẻ, còn nhiều ước mơ, còn nhiều kế hoạch.
Hắn bị phế đi rồi, sau này hắn có thể làm được gì chứ?
Không có tu vi, hắn làm sao sinh tồn được trong Ma giới, làm sao hắn còn có
thể luyện được đan. Những kẻ từng cùng hắn kết bái huynh đệ liệu có còn coi
hắn như huynh đệ. Những kẻ từng quỳ dưới chân tung hô hắn sẽ đối xử với hắn
thế nào. Hắn từng gây thù chuốc oán với nhiều kẻ, không có tu vi ai sẽ bảo vệ
hắn…
Không có tu vi hắn không thể làm được gì. Không có tu vi hắn không là gì cả.
Tôn Kỳ vẫn đang miên man suy nghĩ. Hắn ước chi một chưởng của tên truy sát có
thể giết chết hắn. Để hắn sống một cuộc đời tàn phế càng khiến hắn đau khổ hơn
chết.
Hắn tự hỏi sao lúc đó ông trời không để hắn chết đi.
Tôn Kỳ cố chống tay ngồi dậy, hắn dựa lưng vào vách động, đưa đôi mắt thẫn thờ
nhìn về phía trước trong vô vọng.
Hang động tối đen, lạnh lẽo. Như cuộc đời của hắn hiện tại.
Từng dòng ký ức chạy ngang qua đầu hắn, hắn buông lời hát thầm:
“ Trên cánh đồng, có bông cúc nhỏ.
Bông cúc nhỏ đong đưa theo gió.
À ơi! À ơi! À ơi!
Bông cúc nhỏ xinh, nghiêng mình đón nắng, cúi đầu uống sương.
Bông cúc vui cười, gió mây vấn vương.
Con ngoan! Con cũng như bông cúc nhỏ.
Con ngủ ngoan! Mơ những giấc mơ đẹp.
Trong giấc mơ, con là bông cúc nhỏ.
Ngủ ngoan con hỡi! la… la… la…”
“La… la…”
“La…”
“…”
Tôn Kỳ trong vô thức bỗng nhớ lại lời mẹ ru, hắn lẩm bẩm hát theo.
Hắn còn nhớ lời mẹ hắn vẫn nói: Kỳ nhi ngủ ngoan. Ngày mai là một ngày nắng
mới. Rồi sau đó mẹ hắn sẽ hôn lên trán hắn.
Đầu óc hắn chìm trong miên man, mơ màng. Hắn lại lẩm bẩm những lời vô nghĩa.
Qua không biết bao lâu, cơn mưa cũng đã tạnh hẳn. Nhưng mà không khí u ám,
lạnh lẽ thì vẫn thế.
Trong lúc hắn u mê, mờ mịt. Một tia sáng lóe lên, xé tan bóng tối. Cả hang
động bừng sắc đỏ.
Mắt Tôn Kỳ có thêm một tia linh động, hắn cúi đầu nhìn xuống.
Từ trong Tử Kim Hồ Lô, Hỏa Hỏa bay ra, lập lòe ánh sáng bất định.
Tôn Kỳ lo lắng hỏi:
“Hỏa Hỏa, ngươi không sao chứ?”
“Không sao cái đầu ngươi. Ngươi nhìn ta có giống không sao không hả? Còn không
nhanh đưa linh khí đây.” Hỏa Hỏa bực mình quát.
Tôn Kỳ cười khổ, cũng không chấp với Hỏa Hỏa. Hắn kể lại đầu đuôi sự việc
chuyện linh hồ của hắn đã bị vỡ nát, hắn đã bị phế.
Hỏa Hỏa bập bùng nói:
“Ngươi bị phế là còn may. Ta đây bị hao tổn bản nguyên, ta sắp tiêu tán rồi.
Còn không nhanh đưa linh khí của ngươi cho ta. Một chút cũng được.”
Tôn Kỳ đưa một ngón tay chạm vào Hỏa Hỏa, trút hết tất cả linh khí vào Hỏa
Hỏa.
Một lúc sau, Hỏa Hỏa uể oải nói:
“Chỉ một chút nhiêu đây thôi sao?”
Tôn Kỳ gật đầu, hắn cũng vô cùng sầu muộn nhưng không thể làm gì. Lần này cũng
là hắn liên lụy Hỏa Hỏa. Nếu ngay từ đầu hắn không đưa Hỏa Hỏa ra khỏi Hỏa
Nguyên thì chắc giờ này Hỏa Hỏa vẫn còn ngủ ngon trong tổ của mình. Nếu như
hắn chọn chạy trốn thay vì tiêu diệt kẻ thù thì giờ này hắn cùng Hỏa Hỏa cũng
không thê thảm như vậy.
Hắn ngập ngừng hỏi:
“Liệu ngươi còn hấp thụ được thứ gì ngoài linh khí không?”
“Không có. Hay ít nhất hiện giờ ta cũng không biết được còn thứ nào khác ta có
thể hấp thu ngoài linh khí hay không? Cho dù muốn đi tìm thứ đấy thì cũng vô
nghĩa vì thời gian của ta sắp hết. Ta đang dần tan rã.” Hỏa Hỏa khẳng định.
Tôn Kỳ nghe lời này thì cảm thấy vô cùng áy náy, hắn lại hỏi:
“Ngươi còn bao nhiêu thời gian?”
Hỏa Hỏa suy nghĩ kỹ rồi đáp:
“Nếu như rơi vào giấc ngủ say thì còn kiên trì được một năm. Nếu như ở bên
ngoài như vầy thì chỉ có thể tồn tại khoảng một tháng.”
Cả hai lặng yên không nói một lời nào. Bọn họ đều cảm thấy bế tắc. Thời gian
ngắn như vậy là rất khó tìm được thứ gì đó thay thế linh khí. Cho dù có trở
lại Hỏa Nguyên cũng không được. Không nói đến quãng đường xa, chỉ nói đến việc
trình trạng của Tôn Kỳ hiện nay, hắn đã bị phế, một bước cũng khó đi.
Trầm lặng một lúc, Hỏa Hỏa hỏi:
“Ngươi nói ngươi vẫn có thể chuyển hóa linh khí nhưng không thể nào tích trữ
lại đúng không?”
Tôn Kỳ gật đầu.
Hỏa Hỏa nói tiếp:
“Vậy như thế này: Ngươi chuyển hóa linh khí. Khi linh khí thoát ra bên ngoài
ta sẽ hấp thu.”
Tôn Kỳ ngẫm nghĩ thấy cách này có thể thực hiện.
Vậy là Tôn Kỳ lại hấp thụ ma thạch chuyển hóa thành linh khí.
Linh khí vừa sinh ra không có chỗ chứa, lập tức tản mản ra. Linh khí trong cơ
thể Tôn Kỳ từ mọi bộ phận bay ra, từng dòng linh khí mỏng manh lượn lờ bên
ngoài Tôn Kỳ rồi dần dần tan vào không khí xung quanh.
Hỏa Hỏa bay vờn quanh cố hấp thụ đám linh khí này.
Một lúc sau, Tôn Kỳ dừng hấp thụ ma thạch, nhìn Hỏa Hỏa hỏi:
“Ngươi thấy sao? Có hiệu quả không?”
Hỏa Hỏa thất vọng nói:
“Không có hiệu quả. Linh khí quá mỏng manh lại không tập trung. Linh khí ra
bên ngoài rất nhanh bị ô nhiễm bởi ma khí. Ta hấp thụ vào còn bị tổn hao bản
nguyên.”
Tôn Kỳ thở dài thất vọng. Hắn ngay cả một chút giúp đỡ Hỏa Hỏa cũng không làm
được. Hắn chưa bao giờ cảm thấy mình vô dụng như lúc này.
Hỏa Hỏa trập trùng đang dần suy yếu, nó cần tìm ra biện pháp.
Một lúc sau, Hỏa Hỏa nói:
“Ngươi nói ngươi không thể tích trữ linh khí, linh khí sẽ tự động thoát ra
ngoài. Nếu như ta có thể vào bên trong cơ thể ngươi hấp thụ linh khí thì không
phải mọi vấn đề sẽ được giải quyết sao?”
Tôn Kỳ cười khổ nói:
“Ta thật không tiếc mạng sống nếu như mạng sống của ta có thể cứu được ngươi.
Nhưng mà nếu như ngươi chui vào cơ thể ta không phải ta sẽ bị đốt cháy thành
tro bụi sao? Làm sao có thể chuyển hóa linh khí cho ngươi?”
Hỏa Hỏa cười hắn, nói:
“Ta còn chưa ngốc tới mức đó. Ta cùng ngươi trước đó đã ký hiệu ước có thể câu
thông giao tiếp nhưng đó chỉ là tiểu thuật. Bây giờ ta sẽ dạy ngươi Thiên Địa
Quy Tắc Ấn Ký.”
Tôn Kỳ khó hiểu:
“Thiên Địa Quy Tắc Ấn Ký là gì?”
Hỏa Hỏa cũng không biết giải thích làm sao, chỉ có thể nói đại:
“Trong thiên địa đều có quy tắc, tại chỗ ta ở, ta đã gặp rất nhiều loại quy
tắc. Vậy nên ta đã chế tạo ra Thiên Địa Quy Tắc Ấn Ký.”
Tôn Kỳ đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn nó.
Hỏa Hỏa thành thật:
“Được rồi. Thiên Địa Quy Tắc Ấn Ký là cái tên ta mới nghĩ ra, được chưa?”
Tôn Kỳ vẫn nhìn nó bằng ánh mắt nghi ngờ.
Hỏa Hỏa bực mình:
“Đây là liên quan tới sống còn của ta. Ngươi nghĩ ta sẽ lấy mạng sống mình ra
đùa sao? Ta mặc dù mới nghĩ ra nhưng ta tự tin có thể thực hiện được.”
Tôn Kỳ nghe vậy thì cũng chỉ biết liều một lần, cùng lắm là chết mà bây giờ
đối với hắn cái chết đã không còn đáng sợ.
“Vậy ta phải làm sao?”
Hỏa Hỏa giảng giải chi tiết:
“Thiên Địa Quy Tắc Ấn Ký cũng giống như Hồn Phách Ấn Ký của Ma tộc nhưng mà
không phải ngươi lạc ấn mà là ta. Ta sẽ hóa thành Thiên Địa Quy Tắc Ấn Ký rồi
lạc ấn trên cơ thể ngươi. Ngươi chỉ cần thả lỏng cơ thể, buông ra chống cự, để
thần thức kết hợp với ta. Trong lúc này, khi ta hóa thành Thiên Địa Quy Tắc Ấn
Ký, ta có thể sẽ không điều khiển được lực lượng của mình. Ngươi sẽ chịu nỗi
đau thiêu đốt. Nếu như ngươi không thể kiên trì chịu đựng ngươi sẽ tự dẫn hỏa
thiêu thân. Ta cũng sẽ vì thế mà hao hết bản nguyên, không có chỗ ký gửi. Ta
sẽ tự động tiêu tán biến mất.”
Tôn Kỳ nghe xong thì biết sự việc quan trọng, ảnh hưởng tới tính mạng của hắn
lẫn Hỏa Hỏa.
Bọn hắn chỉ có duy nhất một cơ hội. Chỉ được thành công không được thất bại.
Tôn Kỳ cố động đậy điều chỉnh thân hình, mỗi cử động của hắn hiện giờ đều
khiến hắn đau nhói như muốn vỡ nát.
Một lúc lâu sau đó, Tôn Kỳ đã ngồi thẳng lưng, hai chân khoanh lại, hai tay
đặt lên đầu gối lòng bàn tay hướng trời.
Tôn Kỳ nhắm mắt định thần, điều chỉnh nhịp hô hấp đều đặn.
Một đống ma thạch được đặt xung quanh hắn.
Tôn Kỳ lại mất một lúc lâu sau mới điều chỉnh trạng thái tinh khí thần đến mức
tốt nhất có thể.
Tôn Kỳ gật đầu nói với Hỏa Hỏa:
“Có thể bắt đầu.”
“Được. Ngươi nhất định phải kiên trì cố gắng.” Hỏa Hỏa nhắc nhở lần cuối.
Sau đó, Hỏa Hỏa bùng cháy trở lại với hình dáng nguyên thủy. Năng lượng bản
nguyên trào ra, nhiệt độ trong hang phút chốc tăng đột biến. Không khí bị vặn
vẹo, đất đá nóng đỏ sắp bị tan chảy.
Hỏa Hỏa lúc này điều chỉnh khống chế năng lượng bản nguyên.
Năng lượng bản nguyên hóa thành những sợi tơ mỏng đan xen, thêu dệt, tách rời,
lượn lờ…
Một sợi tơ năng lượng bản nguyên tách ra đâm vào cách tay trái của Tôn Kỳ. Khi
sợi tơ vừa tiếp xúc với tay Tôn Kỳ lập tức phát ra tiếng xèo xèo giống như
nướng thịt trên than đỏ.
Tôn Kỳ cảm thấy cơn đau cháy phỏng, hắn nghiến răng cố không phát ra tiếng
kêu. Lúc này có tiếng Hỏa Hỏa:
“Ngươi cố chịu đựng! Ngươi dùng thần thức hòa cùng sợi năng lượng bản nguyên
lạc ấn trên tay ngươi.”
Tôn Kỳ cắn răng gật đầu, phóng xuất thần thức kết hợp với sợi năng lượng mới
lạc ấn trên tay Tôn Kỳ. Chỗ lạc ấn nóng đỏ bừng, xèo xèo cháy phỏng, từng làn
khói lượn lờ. Hồn phách của Tôn Kỳ cũng bị đốt cháy tiêu hao.
Tôn Kỳ thôi thúc hắc động hấp thu ma thạch. Phần lớn linh khí tạo ra sẽ tiêu
tán, chỉ còn lại một ít sợi linh khí chạy dọc theo cách tay trái chữa lành vết
thương, bổ khuyết chỗ thiếu, giảm nhẹ cơn đau.
Mặc dù linh khí quá ít, tác dụng không nhiều nhưng mà lúc này bất kỳ sự giúp
đỡ nào với Tôn Kỳ cũng vô cùng quan trọng.
Sợi năng lượng thứ nhất lạc ấn xong thì sợi thứ hai lập tức nối tiếp.
Tôn Kỳ đau đớn hét lên.
Hỏa Hỏa trấn an:
“Ngươi yên tâm đi! Một khi lạc ấn bắt đầu thì không thể dừng lại cũng không
thể ngắt quãng. Ngươi cố chịu đựng, còn rất nhiều sợi tơ năng lượng chưa lạc
ấn.”
Tôn Kỳ tức giận, thầm mắng: tên Hỏa Hỏa này rốt cuộc có biết nói chuyện không
vậy, đây gọi là trấn an sao?
Hỏa Hỏa ngập ngừng một chút lại nói:
“Ngươi nếu như thấy đau có thể hét lên thật lớn. Chỉ là nếu như bị ma thú nào
đó nghe được thì ta với ngươi chết chắc.”
Tôn Kỳ ngậm miệng, nghiến răng, gằng từng chữ:
“Tên… Hỏa… Hỏa… Chết… Tiệt…”
Hỏa Hỏa lơ đãng:
“Tiếp theo ta cần tập trung khắc họa Thiên Địa Quy Tắc Ấn Ký, nếu như có một
chút sai lầm ta và ngươi sẽ bị thiêu chết. Vậy nên ngươi yên lặng để ta tập
trung khắc họa.”