Người đăng: Lừa Con Lon Ton
Lục Hạo đau đớn gào thét.
Tôn Kỳ vẫn đứng tại chỗ, không có thừa thế tiến lên. Hắn đứng tại đấy, sừng
sững như núi, từ trên cao nhìn xuống, nhìn Lục Hạo lăn lộn không một chút biểu
cảm.
Tào Chân lấy lại bình tĩnh nhanh nhất, hô lên:
“Tụ!”
Đám Lý Thu nghe vậy liền hiểu ý, dứt bỏ đối thủ, tụ lại phía Lục Hạo nhưng mà
đối thủ của bọn họ làm sao có thể cho phép điều đó xảy ra.
Lương Bằng quát:
“Ngăn cản bọn chúng!”
Bọn Lương Bằng lao vào cuồng chiến, đám Tào Chân phân tâm lo lắng Lục Hạo liền
rơi vào áp chế, liên tục lùi bước.
Lương Bằng nói lớn:
“Thất Đức huynh đệ, mau giải quyết đối thủ, rồi giúp chúng ta một tay.”
Tào Chân vội nói:
“Thất Đức huynh đệ khoan đã! Ngươi rất giỏi, có thể làm đội trưởng. Lục Hạo
cũng rất mạnh có thể giúp đỡ đan chiến lần này.”
Tôn Kỳ liếc nhìn hắn lạnh lùng:
“Ngươi nghĩ ngươi còn có quyền quyết định sao? Giết Lục Hạo thì đã sao?”
Tôn Kỳ từng bước tiến tới, không có khí thế ngập trời mà thay vào đó là sát
khí bao trùm không gian.
Cảm nhận được sát khí này, Lục Hạo không nghi ngờ quyết tâm giết hắn của Tôn
Kỳ.
Lục Hạo tận lực lấy lại bình tĩnh, cố gắng hấp thụ ma khí khôi phục cánh tay,
chân hắn đạp đất từng bước trườn về phía sau, cố kéo dài khoảng cách.
Tôn Kỳ vẫn từng bước áp sát, rồi chân bỗng dẫm mạnh, phóng thân bay tới. Một
đấm tung ra.
Lục Hạo sợ hãi, bắt chéo hai tay mới khôi phục che lại đầu.
Bàng! Một tiếng. Khói bụi vấy lên.
Một thân hình thẳng tắp bay ra, trượt dài trên sân đấu.
Bụi tan khói tán, lúc này tất cả mới nhìn rõ tình hình.
Lục Hạo vẫn nằm đấy với tư thế bắt chéo tay phòng thủ, hắn không bị thương,
hắn cũng không biết vì sao. Hắn ngơ ngác hạ tay xuống. Hắn thấy trước mặt hắn
là vết lằn trượt dài, cuối vết lằn là một bóng hình.
Bóng hình đấy chính là Tôn Kỳ, hắn ho khục khục, ói ra từng ngụm ma khí. Cố
sức giãy giụa đứng dậy.
Đám đông ngẩn ngơ vì kết quả.
Bọn hắn dời mắt từ sân đấu đến chỗ ngồi phía cao.
Có một vị lão giả ngồi đấy nổi bật. Vì lão đang phát tán ra ma khí nồng đậm,
bàn tay còn đang quấn từng dòng ma khí. Sắc mặt lão dữ tợn.
Các vị trưởng lão khác cũng đưa mắt nhìn hắn, lộ ra vẻ khó tin: vị trưởng lão
này dám ra tay phá luật. Nhưng nghĩ lại thì cũng hợp lý vì trưởng lão này là
Lục Tông, bá phụ của Lục Hạo. Tại trong luyện linh sư hội quyền cao chức
trọng, hắn chính là một trong những kẻ chống lưng cho bọn Tào Chân.
Lưu Hạc nhíu mày nói:
“Lục Tông, ngươi phá luật.”
Lục Tông làm vẻ áy náy:
“Là ta nỡ tay mà thôi.”
Sau đó hắn liếc mắt nhìn các vị trưởng lão xung quanh, các vị trưởng lão này
hiểu ý, liền dồn dập nói đỡ cho Lục Tông. Lời nói càng lúc càng biến dị. Cuối
cùng thành Tôn Kỳ phá luật, Lục Tông trưởng lão ra tay răn dạy.
Trên sân đấu, Lục Hạo thấy cục diện chuyển biến nhanh chóng. Hắn bỗng nhiên mở
miệng cười ha hả.
Lục Hạo chỉ tay về phía Tôn Kỳ chế giễu:
“Ngươi có thấy không? Ngươi mạnh thì sao hả? có thể mạnh bằng bá phụ của ta
sao? Để ta xem ngươi làm sao đứng dậy. Hôm nay ta sẽ đánh chết ngươi.”
Tôn Kỳ lôm côm cố gắng bò dậy, cánh tay của hắn đau nhức muốn vỡ nát, hắn kiệt
lực vận chuyển linh khí chữa lành vết thương.
Lục Hạo thấy Tôn Kỳ cố gắng đứng dậy thì cười khinh bỉ, cho dù ngươi có đứng
dậy được thì sao? Không phải cũng sẽ bị ta đánh nằm xuống sao? Ngươi không nằm
xuống thì bá phụ của ta cũng cho ngươi nằm xuống.
“Ngươi quả thật có chút tài năng nhưng thì sao chứ? Không có chỗ dựa thì ngươi
cũng chỉ có thể chết yểu.”
“Quỳ xuống! từ nay trở thành con chó cho ta. Ta có thể cho ngươi sống, nếu
không hôm nay ngươi sẽ chết tại đây.”
Lục Hạo ngửa mặt nhìn trời, há miệng cười ha hả.
Lưu Hạc nhíu mày, Lục Tông phá luật không thể nghi ngờ nhưng mà tại Ma giới
này làm gì có luật, chỉ có một luật duy nhất bất biến chính là nắm đấm.
Lần này Lục Tông nắm đấm rõ ràng bự hơn nên lời của hắn là sự thật, không ai
nói đỡ cho Tôn Kỳ nên Tôn Kỳ trở thành kẻ phạm luật.
Nếu như bình thường thì hắn cứ theo thế mà làm nhưng mà lúc này lại khác, Tôn
Kỳ là hạt giống tốt nếu như có thể tham gia đan chiến, chắc chắn sẽ mang lại
lợi thế cực lớn cho luyện linh sư hội đội nhà.
Hắn còn đang phân vân thì bỗng sắc mặt hắn tái mét.
Không chỉ hắn mà tất cả toàn trường tại đây đều cảm thấy một cỗ áp lực cực
lớn.
Những kẻ yếu thì lập tức nằm bẹp xuống mặt đất, ma khí từ thất khiếu chảy ra
không ngừng.
Mạnh hơn một chút thì quỳ gối chống tay, thở hồng hộc ra từng ngụm ma khí.
Các vị trưởng lão cũng ngồi dí xuống ghế, khó khắn lắm mới ngước đầu nhìn lên
được.
Trên trời cao, một vị lão giả hư không cất bước.
Lão giả mặc một thân trường bào màu xám tro, trên trán từng rãnh sâu vết nhăn.
Lão giả đạm mạc liếc nhìn tất cả, sau đó dừng lại tại đám trưởng lão Lục Tông:
“Các ngươi muốn phá luật sao?”
Đám Lục Tông sợ hãi, muốn cố mở miệng nhưng mà khí thế của lão giả khiến bọn
hắn cử động cũng khó khăn huống chi là mở miệng nói chuyện.
Công Tôn Độ ngồi trên ghế chủ tỏa, ánh mắt nhìn về phía lão giả kia, thần sắc
ngưng trọng, sau đó lại nhanh chóng dãn ra. Hắn đứng lên, chắp tay chào nói:
“Đại sư huynh!”
Lão giả nhìn Công Tôn Độ thần sắc phức tạp, mở miệng nói:
“Đây là Thất đệ của ta. Bọn hắn phá luật.”
Công Tôn Độ bình tĩnh đáp:
“Sư huynh yên tâm. Vài ba cái Lục gia ta vẫn tự tay diệt được.”
Lão giả nhìn Công Tôn Độ một chút rồi gật đầu, quay đầu bước đi. Bóng hình
chìm xa vào chân trời. Hướng hắn đi là Vĩnh Lục Sơn Cư.
Sau khi vị lão giả quay đi thì đám đông mới cảm thấy áp lực biến mất, bọn họ
đứng dậy, cố gắng hít thở ma khí, bọn hắn chưa bao giờ cảm thấy quý ma khí như
vậy. Đám đông nhìn về phía hội trưởng Công Tôn Độ cùng phương hướng vị lão giả
kia đi xa, lại nghĩ đến đoạn nói chuyện của hai bọn họ.
Hai bọn họ đối thoại, có chút không đầu không đuôi nhưng mà ngẫm kỹ thì có thể
thấy lượng thông tin không hề nhỏ trong từng lời nói.
Vị lão giả kia chính là đại sư huynh của hội trưởng Công Tôn Độ, là một vị
cường giả Hợp Nhất cảnh. Vị này cư trú tại Vĩnh Lục Sơn Cư nhận Thất Đức là
thất đệ.
Nếu như vậy thì có thể giải thông chuyện năm xưa Tuệ Linh gây chuyện, hội
trưởng Công Tôn Độ đích thân lên Vĩnh Lục Sơn Cư nhưng sau đó chỉ có hình phạt
lấy lệ cho Tuệ Linh.
Gần đây lại là Thất Đức gây chuyện nhưng cũng chỉ bị phạt qua loa.
Nhưng mà cũng gây ra vài điều khó hiểu như: ai cũng biết sư tôn của Công Tôn
Độ là hội trưởng đời trước, tại sao hội trưởng đời trước không giao chức vị
hội trưởng cho vị đại đồ đệ mà lại giao cho đồ đệ thứ là Công Tôn Độ? Nhìn vị
lão giả kia có thể đoán vị lão giả kia không kém Công Tôn Độ. Nếu hai đệ tử
như nhau, sư tôn thường giao lại chức vụ cho đại đồ đệ.
Thắc mắc là có trong lòng nhưng bọn họ cũng không dám nói ra, đây là chuyện
của hội trưởng, nhiều lời sẽ mang họa sát thân.
Đám đông còn đang miên man suy nghĩ về vị lão giả kia nhưng mà có vài kẻ lại
suy nghĩ hướng khác.
Lục Tông cùng đám trưởng lão ủng hộ hắn, trên mặt tái mét, mồ hôi chảy ròng
ròng, tay chân run run.
Lục Tông sao lại không nghĩ đến chứ? Đủ loại dấu hiệu trước đó đã cho hắn biết
Vĩnh Lục Sơn Cư không đơn giản, Thất Đức kẻ này từ Vĩnh Lục Sơn Cư đi xuống
cũng không đơn giản. Sao có thể là kẻ cô thân không có chỗ dựa được.
Là hắn vội vàng cứu Lục Hạo nên không nghĩ nhiều. Bây giờ dẫn tới hậu quả, hắn
cũng không biết sẽ phải làm sao.
Lục Tông vội quỳ sụp xuống đất, đầu chạm đất, nói:
“Hội trưởng, là lỗi của ta, ta xin…”
Công Tôn Độ nhìn hắn lạnh nhạt, ngắt lời hắn:
“Ngươi tự sát đi!”
Lục Tông mặt không còn chút máu, dập đầu lia lịa cầu xin:
“Hội trưởng, xin nhớ đến bao năm cống hiến của ta, không có công lao cũng có
khổ lao. Xin hội trưởng….”
Công Tôn Độ không để ý hắn, nói:
“Ngươi có thể phản kháng. Chỉ là mất thêm chút thời gian để ta diệt Lục gia mà
thôi.”
Lục Tông nghe lời này thì đã hoàn toàn tuyệt vọng, không còn chút hy vọng, hắn
ngẩng đầu nói:
“Lục Tông hôm nay việc làm đều không liên quan gia tộc. Lục Tông phá luật nên
xin chịu hình phạt.”
Nói xong, hắn lấy chưởng tự vỗ vào đầu, máu từ thất khiếu từ từ chảy ra, ánh
mắt hắn còn trợn trừng, thân hình từ từ đổ xuống.
Một vị trưởng lão luyện linh sư hội cứ như vậy ra đi. Một khắc trước còn quyền
thế ngập trời, dám phạm cả luật chơi. Một khắc sau đã là cái xác không hồn,
cái chết của hắn không kèn không trống không hoa.
Cứ như vậy chết đi.
Mà nguyên nhân cái chết của hắn lại từ một kẻ hắn vốn chưa bao giờ để vào
trong mắt. Hắn chết quá biệt khuất.
Công Tôn Độ ngồi xuống ghế, an tĩnh nhắm mắt như chưa từng có chuyện gì xảy
ra.
Lưu Hạc phất tay, cho thuộc hạ dọn dẹp hiện trường cái xác. Hắn nhìn về đám
trưởng lão còn đang ngơ ngác kia nói:
“Tí nữa các ngươi đến hình phạt điện báo cáo.”
Đám trưởng lão gật đầu như gà mổ thóc xưng phải. Bọn hắn cảm giác vừa rồi như
đi trên băng mỏng, chỉ một chút sơ sẩy là có thể đi theo Lục Tông.
Sau khi an toàn thoát khỏi vụ việc, bọn hắn thầm mắng chửi Lục Tông trong
lòng, suýt nữa đã kéo bọn hắn chết theo.
Trên sân đấu, Lục Hạo vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Câu chuyện dường như không diễn ra theo ý hắn.
Đáng lẽ phải là hắn uy phong bát phương, hành hạ Thất Đức đến chết, sau đó
quay đi giải quyết đám còn lại. Cuối cùng là lấy được chiến thắng cho toàn
đội.
Nhưng mà khi vừa đối đầu với Thất Đức, hắn đã bị đánh bại thê thảm. Khi hắn
suýt bị giết thì bá phụ của hắn ra tay. Cục diện vốn dĩ đã được trở lại quỹ
đạo của nó nhưng mà một vị cường giả không biết từ đâu xuất hiện. Chỉ vài câu
nói đã phán định số phận cho bá phụ của hắn.
Tôn Kỳ lúc này bước tới phía hắn, nhẹ giọng nói:
“Bây giờ ngươi có thể đi chết được rồi.”
Tôn Kỳ tung một đấm xuyên ngực Lục Hạo.
Lục Hạo chỉ có thể giãy giụa yếu ớt. Sau đó thì cơ thể hắn lập tức tiêu tán
vào trong không khí.