Bọ Ngựa Bắt Ve


Người đăng: Lừa Con Lon Ton

Thời gian từng ngày trôi qua.

Chỉ còn ba ngày nữa là Vạn Thảo Trang đóng cửa.

Tôn Kỳ vẫn đang thong dong đi dạo.

Nhưng vào lúc này Công Tôn Uyển Nhi bỗng xuất hiện trước mặt, chặn đường của
hắn, làm mặt ủy khuất.

Không cần hỏi hắn cũng biết vì sao? Nhưng mà hắn cố tỏ ra ngạc nhiên hỏi:

“Uyển Nhi tiểu thư, sao tiểu thư lại ở đây? Sao không đi phá cấm chế?”

Công Tôn Uyển Nhi đôi mắt long lanh ứa nước, nói:

“Ta nhìn thấy một bông hoa rất đẹp, muốn ngắt lấy chơi nhưng mà ta là nữ nhi
yếu đuối làm sao có thể phá được cấm chế.”

Tôn Kỳ lại hỏi:

“Sao Uyển Nhi tiểu thư không nhờ bọn công tử kia? Ngày bình thường bọn họ hình
như rất cố gắng lấy lòng tiểu thư.”

Công Tôn Uyển Nhi làm mặt ủy khuất như muốn khóc:

“Bọn họ chỉ đang trực chờ ta mở lời là sẽ đưa ra điều kiện, làm khó Uyển Nhi.
Ngươi xem ta có thể làm gì ngoài lấy thân báo đáp?”

Tôn Kỳ nghe mấy chữ “lấy thân báo đáp” mà suýt té ngửa. Làm ơn đi! Ai dám bắt
nàng lấy thân báo đáp? Không sợ bị hội trưởng lột da sao?

“Vậy tiểu thư đến tìm ta là…”

Công Tôn Uyển Nhi nghe lời này lập tức chuyển sang mặt tươi cười:

“Ta đã nghĩ kỹ chỉ có ngươi là tốt với ta, ngươi sẽ giúp ta vô điều kiện, đúng
không?”

Tôn Kỳ thầm than: tại Ma giới không có kẻ ngốc, chỉ có kẻ thông minh và kẻ
thông minh hơn. Công Tôn Uyển Nhi nhìn như ngây thơ nhưng tâm cơ không ít: Lợi
dụng hắn giúp đỡ nhưng lại không muốn bỏ ra bất cứ thứ gì.

Tôn Kỳ tuy biết thế nhưng vẫn phải gật đầu đồng ý làm không công.

Hắn giả ngốc bị dụ nhưng mà…

Như đã nói: tại Ma giới không có kẻ ngốc, chỉ có kẻ thông minh và kẻ thông
minh hơn.

Hắn cũng muốn lợi dụng Công Tôn Uyển Nhi làm một số chuyện sau đó.

Vậy là Công Tôn Uyển Nhi dẫn Tôn Kỳ đến một góc vườn.

Tại nơi đó có một gốc Bạch Mai Lan đang rung rinh đong đưa theo gió.

Tôn Kỳ nhìn gốc hoa này mà hít một hơi lạnh, gốc hoa này nào chỉ là đẹp như
lời Công Tôn Uyển Nhi nói.

Đây rõ ràng là một gốc Bạch Mai Lan biến dị, phải gọi chính xác là Ngũ Sắc Mai
Lan.

Bạch Mai Lan biến dị đơn sắc tỷ lệ là một phần một ngàn, Bạch Mai Lan biến dị
ngũ sắc tỷ lệ là một phần một triệu.

Gốc hoa này giá trị khó đo đếm được, chỉ sợ là một trong những thảo dược giá
trị cao nhất nơi đây.

Công Tôn Uyển Nhi thấy ánh mắt của Tôn Kỳ thì sợ hắn có dị tâm, liền vội vàng
nói:

“Này! Ngươi sẽ không cướp hoa của Uyển Nhi chứ?”

Tôn Kỳ thẳng lưng khẳng khái nói:

“Tất nhiên là không. Tiểu thư quên biệt hiệu của ta là Thất Đức rồi sao? Ta
làm việc rất có đạo đức.”

Công Tôn Uyển Nhi nhìn hắn cười khúc khích:

“Được! Ta tin ngươi.”

Vậy là hai bọn họ bắt tay vào phá cấm.

Trước đó Công Tôn Uyển Nhi đã mất nhiều ngày phá cấm, đã phá giải được hai
phần ba cấm chế. Nhưng mà thời gian còn lại quá ít để phá phần cấm chế còn
lại, vậy nên nàng mới quyết định nhờ Tôn Kỳ giúp đỡ.

Hai bọn họ hợp tác phá cấm nhưng phải mất hai ngày sau cấm chế mới bị phá.

Cấm chế vừa bị phá, Công Tôn Uyển Nhi liền ngắt lấy Ngũ Sắc Mai Lan, ôm trong
lòng vuốt ve trìu mến.

Lúc lâu sau, nàng mới quay nhìn Tôn Kỳ, cười nói:

“Đa tạ ngươi.”

Tôn Kỳ cười gật đầu, nói sang chuyện khác:

“Thời gian chỉ còn lại một ngày. Chúng ta phải nhanh chóng bố trí bẫy.”

Công Tôn Uyển Nhi nghe mấy chữ “bố trí bẫy” thì ánh mắt sáng rực, hai tay xoa
xoa, cười nham hiểm như nữ tướng cướp chuẩn bị làm chuyện xấu xa.

Hai bọn họ lập tức rời khỏi khu vườn hạch tâm, bố trí bẫy dọc đường.

Thời gian kết thúc cận kề, đã có từng nhóm hợp tác phá cấm, sau đó lại có từng
tràng đánh nhau tranh giành.

Chỉ còn nửa ngày nữa là Vạn Thảo Trang đóng cửa.

Đã có kẻ cảm thấy ở lại khu vườn hạch tâm cũng không được gì, ngược lại sẽ bị
cuốn vào từng đợt tranh đoạt, nguy hiểm càng lớn.

Chân Như vội vã rời đi, vừa đi vừa mắng hai tên thuộc hạ phản bội, được Đinh
Liễu hứa hẹn vài chỗ tốt liền quay đuôi muốn cắn hắn. Cũng may hắn thấy không
ổn liền rời đi sớm.

Đang vội vã chạy trên đường nhỏ, Chân Như bỗng nhiên dừng lại, hắn thấy lấp
lóe trong bụi cỏ có ánh sáng năm màu lập lòe.

Chân Như dừng chạy, tò mò bước qua xem, hắn lấy tay vén bụi cỏ. Bên trong là…

Thật không thể tin nổi…

Ngũ Sắc Mai Lan!

Đây là Bạch Mai Lan biến dị mà lại không có lồng cấm chế bảo vệ, giá trị không
tưởng. Hắn vui mừng khôn xiết.

Hắn quả nhiên được Ma Tổ định trước bất phàm, trong khi lũ kia còn đang tranh
giành nhau mấy cọng thảo dược thì hắn lại vô tình lượm được tuyệt thế thảo
dược. Nếu nói đây không phải do Ma Tổ sắp đặt thì hắn chắc chắn không tin.

Hắn vươn tay định hái, nhưng mà còn chưa kịp chạm đến cánh hoa thì…

Bốp! Một cú đánh trời giáng đập vào đầu hắn.

Chân Như lập tức ngã xuống bất tỉnh.

Một bóng hình nhỏ bé xuất hiện, tức giận nói:

“Không cho ngươi đụng bàn tay bẩn thỉu vào hoa của ta.”

Bóng hình này tất nhiên là Công Tôn Uyển Nhi.

Tôn Kỳ từ một góc khác bước ra, thu lấy đồ của tên xấu số, sau đó vất hắn ra
chỗ khác.

Thời gian càng tới gần, số kẻ xuất hiện càng nhiều.

Công Tôn Uyển Nhi đập chùy đến mỏi cả tay, nhưng mà nàng càng đập càng cảm
thấy hưng phấn, càng đập càng thích thú.

Nhưng cái bẫy của hai bọn họ rất nhanh bị phát hiện. Dấu vết để lại quá nhiều
không kịp xóa đi.

Bọn họ đành phải dọn bẫy rời đi.

Công Tôn Uyển Nhi vừa đi vừa thở dài thườn thượt:

“Ta còn đánh chưa đủ đã. Ta nhớ là tên họ Diệp kia có một gốc Bách Hương Hoa,
ta đã muốn cướp từ lâu. Tên gọi tiểu hỏa gì đó cũng có một gốc Long Hình Thảo,
tên họ Đinh có một gốc Tử Mật Thảo, còn tên họ Hoàng có….”

Nàng vẫn đang lẩm bẩm liệt kê.

Tôn Kỳ cười khổ, thì ra Công Tôn Uyển Nhi vẫn luôn chú ý bọn kia, có ý định ăn
cướp tất cả. Tôn Kỳ mở lời khuyên:

“Uyển Nhi tiểu thư không cần nghĩ nhiều. Tiểu thư không nhớ ông tổ đạo chích
đã dạy sao: không được trộm tận giết tuyệt, phải để bọn hắn sống tiếp thì ta
mới có cái để trộm tiếp.”

Công Tôn Uyển Nhi miễn cưỡng gật đầu. Đành để lần sau vậy.

Khi bọn họ chạy tới gần cổng ra thì Tôn Kỳ kéo vội Công Tôn Uyển Nhi vào một
bụi rậm, đưa ngón tay lên miệng ra hiệu giữ im lặng.

Một lúc sau, có một tên lấm lét, cẩn thận đi về phía cổng ra. Hắn cẩn thận chú
ý từng bước chân.

Bỗng nhiên hắn vô tình quẹt phải một sợi tơ mỏng, tên này vội cảnh giác, thầm
than bất ổn.

Nhưng đã quá muộn, một mảnh lưới bất ngờ từ trên trời chụp xuống bắt lấy hắn.

Hai tên Ma tộc từ trong hai chỗ nấp nhảy ra, cười ha hả:

“Lại bắt thêm được một con mồi nữa. Lý huynh, cách của huynh thật quá hay. Để
bọn chúng ở trong đấy đánh nhau tranh đoạt, chúng ta tại đây giăng bẫy, thu
trọn tất cả.”

Tên gọi họ Lý cười híp mắt, nói:

“Lần này xem là ai nào?”

“A! là Vương huynh. Ta nhớ Vương huynh hình như có hái được mấy trái Lục Dĩ.
Chúng ta lần này thu lợi lớn rồi.”

Tên họ Vương sắc mặt khó coi nhìn bọn hắn:

“Hai ngươi không sợ Vương gia của ta sao?”

Hai tên này nghe vậy cười càng đậm:

“Ha… Ha… Ha… Vương huynh đâu phải trẻ con, sao còn dùng lời này hù dọa bọn
ta?”

Tên họ Vương sắc mặt từ trầm trọng bỗng chuyển qua cười nham hiểm:

“Ta cũng nghĩ như vậy!”

Hai tên kia bỗng cảm thấy không ổn nhưng đã muốn, tên họ Vương bóp nát một
viên đan dược ném vào hai tên bọn hắn.

Hai tên bọn hắn đứng quá gần, không kịp phản ứng, lập tức bị trúng chiêu. Bọn
hắn lập tức ngã xuống, toàn thân cứng đờ.

Tên họ Vương lấy ra một con dao, thong thả cắt tấm lưới:

“Nếu không tự mình vào bẫy. Ta làm sao có thể dụ cả hai tên bọn mi ra ngoài.
Hai tên ngốc rơi vào bẫy của ta lại không biết.”

Công Tôn Uyển Nhi đang muốn lao ra đập đầu tên họ Vương, làm ngư ông đắc lợi
nhưng mà Tôn Kỳ kéo nàng lại ra hiệu im lặng.

Bỗng nhiên lúc này có tiếng nói:

“Vương huynh thông minh khiến ta thật bội phục.”

Cùng với giọng nói là mũi tên đã lao ra trước đó.

Tên họ Vương vừa mới chợt giật mình cảnh giác thì mũi tên đã cắm xuyên ngực.

Một bóng hình từ trên cây cao phía xa nhảy xuống đi đến chỗ tên họ Vương.

Tên họ Vương ánh mắt long chòng chọc, nhìn tên này không cam tâm, nhưng rất
nhanh toàn thân hắn ma khí tán loạn, hắn bị tiêu tán vào trong không khí, chỉ
còn lại vật dụng linh tinh trên đất.

Tên bắn tên cũng không vội thu lấy đồ rơi vãi. Hắn liếc mắt nhìn về phía bụi
rậm nói:

“Công Tôn tiểu thư không cần núp nữa. Ta ở trên cây phía xa, quan sát nơi này
rất lâu. Ta không muốn đắc tội với hội trưởng nên tiểu thư có thể rời đi,
chuyện hôm này hy vọng tiểu thư không cần nhiều lời.”

Công Tôn Uyển Nhi nhìn Tôn Kỳ như hỏi ý kiến, Tôn Kỳ nhún vai, bước ra khỏi
bụi rậm.

Tên này chỉ nhìn Công Tôn Uyển Nhi, không thèm để ý tới Tôn Kỳ, nói:

“Công Tôn tiểu thư ở vòng thứ hai ăn cướp, ta đều thấy cả, ta cũng không để ý.
Nhưng mà lần này sự việc trọng đại Công Tôn tiểu thư vẫn nên giữ mình, mà đi
ra ngoài. Ta sẽ không làm khó.”

Vừa nói tên này vừa tỏa ra khí tức Luyện Linh cửu trọng đỉnh phong, ẩn ẩn có
thể bước vào Tạo Thể cảnh.

Công Tôn Uyển Nhi cũng bị khí tức này bức lui nhưng mà như vậy càng khiến nàng
tức giận.

Công Tôn Uyển Nhi nghiến răng chống đỡ, giơ chùy lên quyết ăn thua đủ.

Tôn Kỳ thì đứng lù lù bất động, nói:

“Ngươi có tự tin chiến thắng vậy sao?”

Tên này lúc này mới dời ánh mắt chú ý từ Công Tôn Uyển Nhi sang Tôn Kỳ, cười
nhạt nói:

“Một tên Luyện Linh lục trọng cùng một tên Luyện Linh bát trọng thì làm được
gì chứ? Có lẽ những lần cướp đoạt thành công trước đó đã khiến ngươi có niềm
tin bành trướng. Nhưng ta nói cho ngươi biết: một mình ta có thể đánh chết
mười tên như ngươi. Đây là khoảng cách tu vi không thể san bằng được.”

Tôn Kỳ cười nhạt:

“Vậy sao? Hy vọng ngươi mạnh như ngươi nói.”

Tôn Kỳ bước ra lập tức phóng thích khí tức của mình. Từng bước từng bước áp
sát.

Tên bắn tên nhíu mắt, miệng hừ lạnh:

“Nếu ngươi muốn chết thì ta sẽ thành toàn cho ngươi.”

Hắn cũng lập tức bước nhanh, khí thế đẩy lên cực điểm, tay nắm chặt, một đấm
tung ra.

Tôn Kỳ không sợ hãi, tiếp tục tiến lên, tay cũng nắm chặt, lấy cứng đối cứng.

Hai đấm chạm vào nhau, khí lãng xung quanh xao động.

Cả hai đều lùi lại ba bước.

Tên bắn tên nhíu mày, hắn đánh giá sai chiến lực của Tôn Kỳ. Nhưng thì đã sao?
Hắn vẫn tự tin lấy tu vi Luyện Linh cửu trọng đỉnh phong mài chết Tôn Kỳ.

Cả hai lại lao lên, nắm đấm va chạm không ngừng.

Ầm ầm chấn động, khí lãng xung kích, lá trút cỏ rạp.

Tên bắn tên càng đánh càng cảm thấy kinh hãi, hắn cảm thấy ma khí trong cơ thể
bị ăn mòn càng lúc càng nhiều. Khí thế của hắn sụt giảm nhanh chóng.

Còn Tôn Kỳ càng đánh càng hăng, thẳng tiến không lùi.

Tên này cuối cùng cảm thấy không ổn, hắn muốn mở miệng đình chiến nhưng Tôn Kỳ
không cho hắn cơ hội. Cơn mưa nắm đấm trút xuống đánh cho hắn chết tươi.

Công Tôn Uyển Nhi lại gần hỏi thăm:

“Này! Ngươi không sao chứ. Ta không ngờ ngươi lại mạnh như vậy. Cả Luyện Linh
cửu trọng cũng bị ngươi đánh chết.”

Tôn Kỳ khuỵu gối, hai tay chống đầu gối, miệng thở hồng hộc, nói:

“Nếu không phục dụng đan dược, ta làm sao đánh lại hắn.”

Công Tôn Uyển Nhi nghe vậy thì gật đầu, lại không nghi ngờ. Nàng quay đi thu
dọn chiến trường.

Tôn Kỳ ngồi xuống, hấp thụ ma khí, lòng thầm nói: nếu không phải có Công Tôn
Uyển Nhi ở đây, hắn đã một đấm đánh chết tên này.

p/s: chuẩn bị hết tháng, ai có Kim Phiếu thì ném cho vài tấm đi.


Nhân Tổ - Chương #103