Rồi!


Người đăng: tlbbsky2@

Chạy qua gần chục võ đài, Lâm Hàn mới thấy được người quen đầu tiên.

Là tên hòa thượng Vân Hư! Tên này chỉ đơn giản dùng một bộ la hán quyền đã
đánh bại được đối thủ. Trận đấu kể ra cũng khá gay cấn, đó là vì Vân Hư chưa
dùng đến hết thực lực, cố tình đấu ngang tài ngang sức với đối thủ cấp Võ
Hoàng nên mới có một màn như vậy.

Lắc đầu, đi qua thêm gần ba mươi võ đài nữa, Lâm Hàn mới nhìn thấy người quen
thứ hai.

Là bé con Hải Vô Yên.

Đối thủ của nàng là một tên béo ịch, đôi mắt híp lại như mắt lươn, nhìn qua
cũng có mấy phần phong thái của Trư Nhị Ca. Đặc biệt là ánh mắt tham lam của
hắn đã làm Hải Vô Yên nổi giận, chỉ một ma pháp Thủy Triều Hải Lãng, tên béo
đã bị cuốn bay khỏi võ đài, thất thểu chạy mất.

Lại tiếp tục đi thêm một chút, Lâm Hàn lần này lại tìm thấy một mỹ nữ.

Nhưng mỹ nữ này kể ra cũng chẳng thân thiện gì cho lắm, chính là nhị công chúa
Long Hạo Nguyệt! Không thể không nói, mặc dù không ưa tâm kế và cách cư xử của
nàng, nhưng Lâm Hàn vẫn thừa nhận nàng là một mỹ nữ tuyệt đỉnh!

Dải lụa vàng vắt qua hai tay vốn dĩ chỉ giống như món đồ trang sức điểm xuyết
cho bộ cung trang, nhưng bây giờ lại trở lại một thứ vũ khí tuyệt mỹ. Dải lụa
tung bay giống như một vũ điệu của tiên nữ, dịu dàng quyến luyến đùa giỡn với
gã đàn ông đối diện, sau đó nhẹ nhàng quấn lấy hắn, vứt ra khỏi võ đài như một
món rác rưởi.

Chỉ là... tên kia cũng không thể trở về được nữa, cổ của hắn đã bị vặn gãy,
chết đến không thể chết hơn. Lý do cũng là vì hắn dám nhìn vào ngực nhị công
chúa tới hai lần, như vậy mà thôi!

Độc! Quả nhiên là một bông hoa có độc! Lâm Hàn không ngừng nhắc lại lời cảnh
báo của Kim Huyền trong tâm trí.

Lại đi qua một vòng nữa, Lâm Hàn cũng đã nhìn được Lâm Ôn chiến đấu! Không thể
không nói, thiên phú của thằng nhóc này rất cao. Mới chỉ qua một đêm, Lâm Hàn
đã thấy kiếm pháp của nó có một biến hóa gì đó khá rõ rệt! Không những nhanh
hơn, mà còn tràn ngập tính biến hóa và khó lường.

Ví như lúc hắn chém ngang cổ, địch thủ đã chuẩn bị đón đỡ, nhưng kiếm của hắn
chỉ lóe nhẹ lên là đã xuất hiện dưới bụng đối thủ, lướt ngang qua và để lại
một vết thương hẹp dài.

Giống như... giống như kiếm của hắn có thể bộc phát tốc độ cực nhanh trong
thời gian ngắn vậy! Là một kiếm chiêu mới sao?

Quả nhiên là người có thuộc tính Lôi! Sự bạo phát của cả lực lượng hay tốc độ
đều rất kinh khủng!

Và người quen cuối cùng mà Lâm Hàn nhìn thấy, đó chính là con rồng vàng Kim
Huyền!

Lâm Hàn đúng là được mở rộng tầm mắt! Đối thủ của tên này không ngờ lại là một
mỹ nữ. Và con rồng khốn kiếp rất vô sỉ tấn công vào các bộ vị nhạy cảm của
thiếu nữ, khiến nàng kia đỏ mặt không ngừng lui lại.

Hơn nữa, lại còn dám lợi dụng ưu thế về tu vi, mạnh mẽ bắt lấy nàng, tha hồ
sàm sỡ một trận. Cuối cùng thế nào mà mỹ nữ kia lại chủ động chịu thua, sau đó
ngã vào lòng hắn, để hắn đỡ xuống đài, không biết có phải là do bị bỏ thuốc
rồi không.

Ách, mỹ nữ kia là người của công hội ma pháp thì phải,... Thôi mặc kệ, ka
không quan tâm!

Xem hết các trận đấu, Lâm Hàn lại quay về, nhẹ nhõm đánh bại đối thủ, sau đó
lại đi tham quan, sau đó lại quay lại thi đấu. Cứ như vậy, đến ba giờ chiều,
hắn đã hoàn thành trận thi đấu thứ ba!

Lúc này, số người đã giảm mạnh từ tám trăm người xuống chỉ còn một trăm!
Nhưng... sự thật lại khá nghiệt ngã, khi mà chỉ có mười người có thể vào vòng
chung kết! Cũng là vòng tập trung những thiên tài mạnh nhất, kinh khủng nhất
của các thế lực lớn! Nơi mà các thiên tài kia đã được đặc cách xếp sẵn vị trí,
còn đám người ở đây chỉ đau khổ tranh các suất thừa còn lại.

Ấy vậy mà vẫn còn một số kẻ chơi ác, rõ ràng đã rất mạnh, nhưng vẫn trà trộn
vào đây để tranh giành với bọn họ, khiến suất vào đã ít nay lại càng ít hơn,
đúng là bi ai a!

Vì số người còn quá nhiều, nhưng chỉ có mười suất! Cũng có nghĩa là chỉ chọn
được mười trong một trăm người mà thôi! Vì vậy, trận cuối cùng này cũng không
phải là một trận đấu tay đôi nữa, mà là một cuộc loạn chiến của cả một trăm
người, mà người thắng sẽ chỉ có mười mà thôi!

Trong một trăm người còn lại, lẽ dĩ nhiên có Lâm Hàn, Kim Huyền, Vân Hư, Long
Hạo Nguyệt, ngoài ra còn có rất nhiều đối thủ mạnh mẽ, tu vi hầu hết đều là Võ
Đế! Còn như Lâm Ôn hay Hải Vô Yên, mặc dù đã rất cố gắng, nhưng bọn họ đều bị
loại từ trận thứ hai, riêng Long Hạo Phương thì khá hơn một chút, đến được
trận thứ ba, nhưng vì đối thủ quá mạnh, nàng cũng chỉ trụ được một chiêu đã
rớt đài!

Kết quả này thực ra cũng đã nằm trong suy đoán từ trước. Dù sao thì bọn họ đều
còn rất trẻ, mà cuộc thi năm nay lại quá đặc biệt, khiến một lũ quái vật đều
lũ lượt tràn đến tham gia. Bọn họ năm nay tới cũng chỉ là góp vui, đồng thời
học hỏi và chiêm ngưỡng những đàn anh đàn chị đi trước mà thôi!

Một trăm người, lúc này đang tập trung trên một võ đài lớn, có lẽ là được bố
trí trận pháp không gian, nên mặc dù nhìn bên ngoài không lớn, nhưng diện tích
thực của võ đài có lẽ đã lên đến hơn một ngàn mét.

Lúc này, một trăm người đang xếp thành hình vòng tròn bao quanh võ đài, ai nấy
đều âm thầm quan sát những người còn lại, để lựa ra những thành phần dễ chơi
hoặc khó chơi.

Chính giữa võ đài là một cái bàn tròn, bên trên xếp mười viên ngọc trai đen
đang tỏa ra ánh sáng dìu dịu, bên trong còn lấp lánh tinh quang, có vẻ cực kỳ
đẹp mắt.

Nhưng thực ra, những viên ngọc trai này cũng chỉ là loại hàng thứ phẩm, với
thực lực của những người đứng đây, có lẽ chỉ cần hơi nhỡ tay là sẽ tan thành
bụi phấn. Và đây cũng là dụng ý của những người tổ chức.

Phải giành lấy ngọc trai, nhưng không được làm cho nó phải chịu tổn thương
trong khi vẫn bị những người khác công kích! Để đảm bảo số suất tham dự, nếu
một đám người tranh đoạt mà làm vỡ ngọc trai thì sẽ ngay lập tức cả đám sẽ bị
hủy tư cách, đồng thời sẽ bổ sung một viên ngọc trai khác vào bàn tròn đó để
giành cơ hội cho những người khác.

Đương nhiên, mọi dụng cụ không gian như nhẫn trữ vật đều bị cấm, để tránh việc
giấu vào đó thì người khác không thể tìm ra được!

Ai giành được ngọc trai, sẽ phải cố gắng chạy ra khỏi võ đài, tiến đến bên
giảm khảo đang đợi trước, tiến vào vòng tròn được vẽ xung quanh giám khảo thì
coi như đã vượt qua.

Lúc này, trận đấu cũng đã bắt đầu được nửa phút, nhưng chẳng có ai tiến lên,
một trăm người, vẫn ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, chờ đợi một con chim đầu đàn
đi ra chịu chết.

Một trăm người ở đây, không có bất cứ kẻ nào là đơn giản, hầu hết đều là cao
tầng trẻ tuổi trong các thế lực từ lớn đến nhỏ. Có thể là tu vi chưa cao do
tài nguyên không đủ, nhưng về tâm lý và lối suy nghĩ, tất cả đều cực kỳ thành
thục và thông minh.

Ai cũng có thể hiểu được, kẻ đầu tiên tiến lên cầm lấy ngọc trai, chắc chắn sẽ
bị hàng loạt người vây công, khả năng chiếm được ngọc trai và đi tiếp là rất
nhỏ! Tất cả đều chờ đợi được làm con cò béo, nhưng không một kẻ nào chịu khuấy
đục vũng nước này lên.

Nhún nhún vai, Lâm Hàn dứt khoát tiến lên phía trước, dần dần tiến đến bàn
tròn chính giữa võ đài.

Một số kẻ đã bắt đầu cười lạnh, mong chờ khoảnh khắc Lâm Hàn cầm viên ngọc
trai đó lên.

Hắc!

Lâm Hàn cười khẩy một cái, cầm cả nắm ngọc trai lên, ném mạnh về phía Kim
Huyền, Vân Hư cùng Long Hạo Nguyệt, lực ném cực mạnh, nếu tiếp không khéo,
chắc chắn ngọc trai sẽ bị vỡ nát!

Mấy người kia bất đắc dĩ, bởi Lâm Hàn thực sự ném rất xảo quyệt, thẳng tới vị
trí của bọn họ. Kể cả họ có né tránh, giám khảo chắc chắn cũng nhận định là họ
đã tham gia tranh đoạt, và nếu làm vỡ, không chỉ Lâm Hàn mà ngay cả chính bọn
họ cũng bị loại bỏ!

Vì vậy, họ chỉ có thể tiếp lấy mà thôi, không còn cách nào khác.

Kim Huyền cười khổ vuốt mũi, tranh thủ ngửi ngửi mùi hương mỹ nữ vẫn còn lưu
trên đó, Vân Hư thở dài một hơi, còn Long Hạo Nguyệt mặt lạnh như tiền tiếp
lấy, ánh mắt nhìn Lâm Hàn càng thêm lãnh đạm.

Lâm Hàn cười cười giả lả, đủng đỉnh cầm một viên ngọc trai tiến về phía giám
khảo, thần tình tự đắc như nắm chắc mọi việc vậy.

Hắn cứ vậy tiến lên, tiến lên, tiếp tục tiến lên...

Keng!

Một lưỡi đao sắc bén chém tới gáy Lâm Hàn, và lẽ dĩ nhiên, nó đã bị kiếm Hàn
Tuyết chặn lại, không thể tiến thêm một bước.

Yaaaa.

Một cái sóc vàng óng như làm bằng đồng lao đến, những cái gai nhọn hoắt như
muốn giâm bụng Lâm Hàn thành thịt nát vậy, một tên đại hán dữ tợn cũng nhe
răng nhếch mép, gương mặt tràn ngập sát khí.

Một tay Lâm Hàn vẫn cầm vững thanh katana, tay kia hợp lại, tranh thủ kết ra
ấn dần, ngực căng phồng như bụng cóc...

Thủy Độn – Thiết Thủy Tiễn!

Phụt!

Một mũi tên nước bén nhọn, lao đi như vũ bão. Đây vốn dĩ chỉ là một nhẫn thuật
cấp C, nhưng trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, uy lực của nó trong tay Lâm
Hàn đã trở nên cực kỳ khủng bố! Tốc độ, sức công phá, xuyên phá, tất cả đều
đạt đến tận cùng..

Tròng mắt đại hán kia co rút lại, luống cuống cúi người né khỏi đòn hiểm kia,
chính hắn cũng không thể ngờ được, trong tình huống như vậy, hắn vẫn luôn chú
ý đến tay phải của địch thủ, nhưng không ngờ Lâm Hàn lại có thể xuất chiêu
bằng miệng một cách quỷ dị như thế, khiến hắn có chút trở tay không kịp.

Vút vút vút...

Liên tiếp các loại vũ khí thiên kỳ bách quái lao đến, công kích vào điểm yếu
của Lâm Hàn, nhưng lần lượt đều bị hắn né ra. Hiện tại, thân pháp của Lâm Hàn
đã đề thăng lên một cấp độ mới, cực kỳ linh hoạt, né tránh tất cả những thứ
này thực sự không thành vấn đề.

Trong đám đông, một tên đeo mặt nạ cầm cung đang nhìn chằm chằm vào Lâm Hàn,
giương cung, cài tên, và...

Vút!

Một mũi tên vô cùng chính xác, mang theo chân khí hoàng kim rực rỡ xé nát
không khí, thoáng chốc đã xuyên thủng ngực Lâm Hàn, khiến hắn từ một người
sống sờ sờ, trở thành một thi thể, rơi xuống mặt đất!

Viên ngọc trai cũng theo đó rơi ra, lăn lông lốc và bị một kẻ khác giành lấy!

Cuộc tranh đoạt vẫn cứ tiếp tục, tên đeo mặt nạ thì cười lạnh, nhưng không mấy
ai để ý, cái thi thể kia chỉ mấy giây sau đã biến thành một khúc gỗ, nằm chỏng
chơ nơi đó, chẳng gây chú ý của ai...


Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới - Chương #96