Hôm Sau.


Người đăng: tlbbsky2@

Lần lượt từng đội ngũ thí sinh tới được điểm đích, ai nấy đều mặt mày hớn hở
vì đã vượt qua được vòng đầu. Còn những người chưa đủ điều kiện thì còn mải mê
tích cóp từng chút một, mong chờ mình có thể vượt qua.


  • Kim Huyền – 150 điểm! Lục Hạnh – 120 điểm! Hồng Tuyên – 256 điểm! Đội ngũ
    ba người đủ tiêu chuẩn vượt qua!
    Đây là đội ngũ của rừng rậm Táng Hồn.


  • Vân Hư – 112 điểm! Cristian Vesspi – 1051 điểm! Khaksu – 475 điểm! Simon
    Leona – 225 điểm! Đội ngũ bốn người đủ tiêu chuẩn vượt qua!
    Đội ngũ của Thiên Thần Giáo Đình.


  • Long Hạo Nguyệt – 105 điểm! Long Hạo Phương – 718 điểm! Carlo Menpi – 100
    điểm! Đội ngũ ba người đủ tiêu chuẩn vượt qua.
    Carlo đã chết, nhưng lại có một Carlo khác tham gia vào, không thể không nói
    thủ đoạn của Thần Tướng Chiến Quốc cũng rất lợi hại.


...

Lần lượt lần lượt từng cái tên đọc lên. Ánh mắt các giám khảo, các đại lão
cũng thần bí nhìn nhau mỉm cười. Có một đặc điểm rất chung ở các nhóm này, đó
là người càng lợi hại lại càng tỏ ra bình thường, điển hình là ba đội ngũ lợi
hại nhất kia, những kẻ mạnh nhất đều chỉ có thành tích vừa đủ vượt qua mà
thôi.

Tất nhiên, đại đa số những người có điểm số thấp thì đúng là do năng lực không
đủ, như vậy lại càng khiến những thành phần nguy hiểm kia trà trộn thêm thành
công. Đương nhiên, người sáng mắt ở đây cũng nhiều lắm, đâu phải muốn qua mặt
họ là được, chẳng vậy mà đám người Kim Huyền chẳng mấy chốc đã bị rất nhiều
luồng thần thức tập trung tới.

Gần trưa, lúc này cũng đã là mười một rưỡi, tính ra thì chỉ còn nửa tiếng nữa
là sẽ kết thúc vòng một rồi! Vậy mà đội của Lâm Hàn vẫn hoàn toàn chưa thấy
bóng dáng, trong mắt Lâm Chấn Sơn cũng hơi nổi lên vẻ ngờ vực, không biết có
chuyện gì xảy ra hay không?

Lúc này, thành viên của các thế lực lớn cũng đã trở về đầy đủ, lục tục đám còn
lại cũng chỉ toàn các thế lực nhỏ tới góp vui. Tính ra, thành viên của các thế
lực lớn chỉ có đội của Lâm Hàn là không thấy đâu.


  • Nè! Giáo sư Lâm! Nghe nói năm nay học viện Cửu Long cũng có vài anh tài trẻ
    tuổi rất đáng chú ý. Lâm Ôn kia mười bốn tuổi đã là Võ Hoàng cấp năm! Hải Vô
    Yên mười lăm tuổi Võ Hoàng cấp sáu, nhưng tại sao đến bây giờ vẫn chưa thấy
    đâu vậy?
    Trên một cái đài cao, một người đàn ông trung niên tóc đỏ chợt tò mò quay sang
    hỏi Lâm Chấn Sơn. Hắn cũng là một đại lão, là người của công hội Ma Pháp, và
    tình hình lớp trẻ của các thế lực khác là điều mà hắn vẫn luôn chú ý. Dẫu biết
    rằng năm nay, những thiên tài đủ trưởng thành và mạnh mẽ hầu hết đều không
    tham gia vòng loại, nhưng chú ý những mầm non tương lai cũng là cực kỳ cần
    thiết. Giống như Lâm Ôn vậy, tu vi của hắn hiện tại vẫn chưa đáng để chú ý,
    nhưng với thiên phú kia, chờ thêm năm mười năm nữa, ai mà biết được hắn sẽ
    mạnh mẽ được đến mức nào?


  • Kia rồi!
    Lâm Chấn Sơn chỉ lạnh nhạt đáp một câu, trong lòng lại thầm thở phào nhẹ nhõm.


  • Lâm Ôn – 2537 điểm! Hải Vô Yên – 2114 điểm! Lâm Hàn – 1724 điểm! Đội ngũ ba
    người đủ tiêu chuẩn vượt qua.


  • Ái chà! Xem ra biểu hiện cũng không tệ, điểm số thực sự rất cao! Đội ngũ
    này gần như là cao nhất năm này rồi! Tổng số điểm lên đến gần 6500, rất khá,
    rất khá! Lâm Ôn lẫn Hải Vô Yên đều là cường giả cấp Hoàng, thành tích như vậy
    là không tệ rồi, còn Lâm Hàn kia, mặc dù chỉ là đi theo, nhưng điểm số lên đến
    1724, cũng coi như không tệ! Chúc mừng giáo sư Lâm nha! Ha ha...


Trung niên tóc đỏ lại lên tiếng tán dương không tiếc lời, không ngừng chúc
mừng Lâm Chấn Sơn. Mà lại không biết rằng, hắn đã vô tình bỏ qua mất một thành
phần cực kỳ nguy hiểm đang ẩn giấu trong đám người bên dưới.

Những người kia, mặc dù số điểm đều rất thấp, nhưng người mắt sáng đều biết tu
vi của họ không thấp, càng che giấu lại càng bị chú ý, càng dễ bị phát hiện
thực lực chân thật. Còn Lâm Hàn, biểu hiện của hắn rất tốt, có thể nói là
thuộc dạng tốt nhất trong vòng một này, nhưng cũng chính vì thế mà người khác
lại vô tình bỏ qua hắn. Bởi kể cả đứng đầu vòng một đi nữa thì cũng chỉ đến
cấp Hoàng như Lâm Ôn, dù biểu hiện tốt đến đâu cũng chỉ là như vậy, huống chi
Lâm Hàn còn rất lớn, đã mười chín tuổi rồi, lại càng không khiến người khác
chú ý.


  • Làm rất tốt! Làm rất tốt, tôi cũng rất hài lòng biểu hiện của bọn chúng, ha
    ha ha! Lâm Chấn Sơn không ngừng vuốt râu tán dương, nhưng hàm ý thật sự bên
    trong lời nói của lão thì chẳng mấy ai hiểu được.

...

Lúc này, thời gian cũng đã hết, còn vô số người vẫn đang chật vật trên Cửu
Long Sơn, không mong vượt qua cuộc thi, chỉ mong giữ mạng. May mà, vì cuộc thi
kết thúc, nên lực lượng hộ vệ Cửu Long Sơn cũng đã được điều động, chẳng mấy
chốc đã quét ngang sườn núi, tiêu diệt toàn bộ ma quỷ còn sót lại. Đồng thời,
đám người thất bại cũng đã nhận được thông tin, buồn bã quay ngược trở về, hy
vọng số ma tinh quỷ thạch mà mình thu thập được có thể đổi được một ít kinh
phí hỗ trợ nào đó, trở về sư môn được là tốt rồi.

...

Công việc sau đó, Lâm Hàn cũng chẳng buồn quan tâm, đơn giản chỉ là lảm nhà
lảm nhảm mấy cái thể lệ quái quỷ gì đó, hình như tám giờ bắt đầu thi đấu loại
trực tiếp. Lâm Hàn hắn không cần biết, bởi hắn cũng không quá quan trọng cuộc
thi này. Việc đảm bảo mấy thủ tục kia thì cứ để Lâm Chấn Sơn lo, còn lão mà
không lo được, khiến Lâm Hàn hắn bị loại lãng nhách thì hắn cũng vui lòng về
phòng ngủ cho béo.

Và... đúng là hắn đã về phòng ngủ thật! Mấy ngày nay ăn ở dã ngoại, lại không
tiện dùng độn thuật để hưởng thụ, vì vậy Lâm Hàn bây giờ thấy rất khó chịu,
chỉ muốn về phòng nghỉ ngơi một chút cho dão gân dão cốt mà thôi.

Sáng hôm sau!

Lâm Hàn mơ, hắn mơ mình giành chức vô địch, lại tìm được Tuyết Tiên Tử, Lê Ân
Tĩnh cũng thán phục sự mạnh mẽ của hắn mà chủ động chui vào lòng... Ách... hắn
cứ mơ như vậy đến chín giờ...

Lâm Hàn cảm thấy mông mình đau nhói, cổ bị người xách lên, khung cảnh xung
quanh quay cuồng như trời xoay đất chuyển. Cứ lơ mơ như vậy, hắn bị người ta
đưa đến trên Cửu Long Sơn.

Giày dép, quần áo bị vứt phịch sang bên cạnh, Lâm Hàn bất đắc dĩ, vừa ngái ngủ
vừa từng bước xỏ quần áo vào, mặt mũi cũng không thèm rửa, cứ như vậy mơ hồ đi
theo chỉ dẫn của Lâm Chấn Sơn.


  • Móa! Không thể từ từ chút sao? Oáp... người ta còn chưa ngủ đủ!
    Lâm Hàn vừa ngáp vừa buồn bực than vãn.


  • Ngủ? Ngủ ngủ cái đầu nhà mi! Biết mấy giờ rồi không? Một phút nữa là đến
    trận của mi rồi đó! Thủ tục lo xong hết rồi! Lên đi, đánh nhanh thắng nhanh!
    Từ giờ đến chiều còn ba trận nữa! Mi mà đánh thua cẩn thận... ông cắt!
    Lâm Chấn Sơn thở hồng hộc gầm lên, mặc dù đã cố nén lại thành tiếng gầm nhẹ,
    nhưng như vậy đã đủ cho mấy lão già mất nết trên kia lé mắt nhìn rồi. Thấy cái
    nụ cười khẩy trêu ghẹo của đám lão già kia, Lâm Chấn Sơn lại tức giận chỉ muốn
    đá cho Lâm Hàn thêm hai cái vì đã làm cho hắn mất mặt.


Bĩu bĩu môi, Lâm Hàn tung tăng nhảy chân sáo đi ra, tiến lên võ đài thi đấu!

Lâm Hàn lúc này mới có cơ hội ngắm nhìn toàn cảnh trên Cửu Long Sơn. Khác với
nửa sườn núi bên dưới, ở bên trên này là hàng loạt kiến trúc xây dựng bám theo
chín con đường rồng, mỗi kiến trúc là một võ đài rộng chừng trăm mét, bám xung
quanh sườn núi. Tính ra cũng phải có đến hơn hai trăm võ đài như vậy.

Hơn nữa, những Võ đài này còn rất huyền diệu liên kết với nhau theo một sợi
chỉ năng lượng vô hình, giống như chúng đang thầm cung cấp năng lượng cho nhau
theo một trận pháp nào đó, khiến vị trí của chúng vô cùng vững chắc, khó công
phá! Theo những gì Lâm Ôn giải thích, mỗi võ đài đều là một phong ấn, nhiều
phong ấn như vậy lại tạo thành một trận pháp chấn áp chắc chắn cả Cửu Long
Sơn, hơn nữa còn có những võ đài ở vị trí cao hơn, đồ sộ hơn, chắc chắn và
mạnh mẽ hơn. Cũng không biết là người thế nào mới có thể tạo ra được một phong
ấn khổng lồ như thế này.

Oáp!

Bước lên võ đài, Lâm Hàn rất ngáo ngơ ngáp thêm cái nữa, khiến đối thủ đã chờ
dài cổ đối diện cảm thấy rất khó chịu. Rút phắt kiếm ra khỏi vỏ, chỉ xéo xuống
đất, đối thủ của hắn quát lên:
- Chu Hiền của Võ Đạo Môn! Xin được chỉ giáo!


  • Lâm Hàn! Học viện Cửu Long! Oáp!
    Lâm Hàn tiếp tục ngáp dài một cái, nước mắt cũng đã chảy cả ra.


  • Hừ! Không biết sống chết!


Chu Hiền rất tức giận cầm kiếm lao lên, một kiếm đâm thẳng tới cổ họng Lâm
Hàn, mũi kiếm rung lên ong ong, thậm chí còn phát ra chút hào quang huyết sắc,
có vẻ cực kỳ lợi hại.

Vụt!

Chu Hiền cảm thấy bàn tay tê dại, địch thủ của hắn xuất thủ quá nhanh, chỉ
vung nhẹ lên, đáy bao kiếm đã đập vào mu bàn tay hắn, khiến hắn suýt nữa rơi
mất thanh kiếm.

Ong ong...

Kiếm thế biến đổi, từ đâm thành chém thẳng xuống dưới, nhưng một lần nữa,
chiêu thức của hắn lại bị ngăn chặn.

Chuôi kiếm của Lâm Hàn chuẩn xác chặn đứng đường kiếm của hắn, lại lợi dụng dư
lực đó thu nhanh kiếm về phía sau. Chu Hiền còn chưa kịp phản ứng, đối phương
đã rút kiếm, chém thẳng tới lưỡi kiếm của hắn.

Chu Hiền cảm thấy như mình đang rời khỏi mặt đất, thân hình không thể chịu
khống chế bay về phía sau. Đến khi hắn có cảm giác lại, toàn bộ thân thể hắn
đã bay ra khỏi võ đài rồi.


  • Trận đầu! Lâm Hàn thuộc học viện Cửu Long thắng!
    Trọng tài cao giọng tuyên bố, vài người xem xung quanh cũng theo đó vỗ tay vài
    cái, coi như chúc mừng chiến thắng của Lâm Hàn, sau đó lại tập trung sang chỗ
    khác, xem một trận đấu hấp dẫn hơn.

Chỉ có Chu Hiền kia, hắn có hơi chút thất vọng, bóng hình cô đơn đi về một
hướng khác, có lẽ là đi tìm một ai đó có thể giúp hắn vơi nỗi thất lạc trong
lòng.

Lâm Hàn lắc đầu, Chu Hiền này kể ra cũng không tệ, chừng mười bảy tuổi như hắn
đã là Võ Hoàng, cũng coi như Thiên tài rồi, chỉ là... hắn đã gặp nhầm đối thủ!

Lắc mình, Lâm Hàn biến mất khỏi lôi đài, hứng thú tham gia vào đám người nhốn
nháo coi náo nhiệt kia, chạy ra những lôi đài khác xem thi đấu,... ách, hoặc
là xem mỹ nữ!


Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới - Chương #95