Người đăng: tlbbsky2@
Nơi đây là một khu tập tự do, người thì rất nhiều, và trong đó không thiếu kẻ
thích hóng hớt chuyện của người khác.
Người đến nơi đây thì nhiều, nhưng giáo viên dẫn học trò đến để luyện tập với
người sắt thì thỉnh thoảng mới xuất hiện. Bởi việc thao khống người sắt này là
một việc khá khó, lại phiền phức và hao tâm tổn trí, vì vậy, trừ phi rất để ý
tới học trò thì giáo viên mới làm vậy.
Chắc có lẽ cả tháng rồi mới có người sử dụng người sắt, một số kẻ cũng đã nổi
lòng tò mò, không biết kia là học sinh thế nào mới có thể làm cho giáo viên để
tâm đến như vậy.
Nhưng... biểu hiện của tên kia thực sự làm cho mọi người thất vọng.
Hắn rất chật vật né tránh sự tấn công của tám người sắt, thỉnh thoảng lại
trúng đòn đau vào bụng, lưng, mặt... Kiếm trên tay cũng chưa từng xuất, chỉ
trúc trắc cầm cả vỏ đón đỡ phòng thủ. Nhìn cái cách hắn sử dụng kiếm, không ít
người lắc đầu ngao ngán, không biết tên này thì cái gì mà xuất sắc.
Nhưng thời gian trôi qua, mọi người không để ý rằng, thân pháp Lâm Hàn càng
trở nên linh hoạt, cảm giác chiến đấu ngày càng tốt, né tránh từng chiêu từng
thức không những nhanh, mà còn né vào những góc ngày càng xảo quyệt, có mấy
lần, hắn thậm chí còn có thể va chạm với người sắt, mặc dù chỉ chạm nhẹ rồi
tách ra ngay, nhưng như thế đã là tiến bộ quá nhanh rồi.
Nhưng trong mắt người bên ngoài, Lâm Hàn vẫn chỉ có thế mà thôi. Hắn vẫn chỉ
có thể né tránh như một đứa trẻ, một chút lực phản kích cũng không có.
Đến giữa trưa, có lẽ tình hình này vẫn chưa được cải thiện, kẻ thì ôm cái bụng
đói meo, kẻ thì ngáp dài mõm, lắc lắc đầu ngao ngán bỏ đi, để lại hai thầy trò
Lâm Hàn.
Đám người kia không để ý đến, thần thái của thầy giáo Lâm Chấn Sơn ngày càng
ngưng trọng. Lão cũng không thể ngờ được, cảm giác chiến đấu của Lâm Hàn lại
tốt đến vậy. Tám người sắt này là do lão điều khiển, lão biết năng lực của
chúng đến đâu! Mỗi một người sắt ít nhất cũng có thể dễ dàng đánh bại một Võ
Đế cấp mười bình thường, đến Võ Đế đã bắt đầu lĩnh ngộ pháp tắc cũng miễn
cưỡng có thể chống chọi với bọn chúng mà thôi!
Tám người sắt này không đơn giản chỉ là hình nhân, bọn chúng có lực công kích,
tốc độ, rất khủng khiếp, hơn nữa tám người sắt còn thầm kết thành một trận
pháp dạng bát quái, cùng tiến cùng lùi, Lâm Hàn có thể né một, tránh một,
nhưng ngay lập tức sẽ phải đón nhận đòn tấn công tiếp theo, không ngừng không
nghỉ.
Lâm Chấn Sơn lạnh nhạt nói, rõ ràng Lâm Hàn đã tự bỏ qua rất nhiều thủ đoạn
mạnh mẽ, hoàn toàn sử dụng sở đoản của mình để chiến đấu. Mục đích chắc chắn
là rèn luyện và khắc phục sở đoản, nhưng quan trọng hơn, hắn muốn che giấu
thực lực!
Lâm Hàn đến giờ vẫn không hiểu tại sao Lâm Chấn Sơn lại dẫn mình đến chỗ đông
người thế này để rèn luyện? Chọn một chỗ vắng vẻ hơn không được hay sao?
Nếu Lâm Hàn hỏi như vậy, Lâm Chấn Sơn chắc chắn sẽ cười phá lên. Lão già này
đơn giản là vì lười bố trí dụng cụ mà thôi. Một hệ thống người sắt thế này lấy
ra không khó, nhưng cũng không dễ, đối với Lâm Chấn Sơn, bảo lão chuẩn bị
riêng cho Lâm Hàn, lão thà dẫn hắn ra đây cho xong, vừa nhanh vừa tiện. Còn
việc Lâm Hàn không thích làm trò trước mặt người khác, Lâm Chấn Sơn trực tiếp
bỏ qua, đấy là việc của Lâm Hàn, không phải việc của lão.
Lúc này, người trong võ trường đã nghỉ ngơi hết. Hiện tại là giờ giải lao, tất
cả mọi người, kể cả học sinh lẫn quản lý ở đây đều bỏ đấy đi làm việc của
mình, đây là quy định của học viện, hay nói đúng hơn là quy định của Lâm gia,
nhằm duy trì chế độ tập luyện hợp lý nhất, hầu như không ai làm trái, ngoại
trừ những người đặc biệt, và Lâm Chấn Sơn là một người như thế.
Liếc mắt nhìn xung quanh, Lâm Hàn đột ngột nhảy ngược lại, khóe miệng nổi lên
một nụ cười tự tin.
Mộc Độn – Thụ giới hàng đản!
Cả võ đài rung lên bần bật, những nhánh cây thô to tràn đầy sự cuồng bạo mọc
lên, hình thành một khu rừng bọc kín hoàn toàn võ đài, bao vây cả Lâm Hàn và
lũ người sắt vào trong.
Đối với Lâm Hàn, tất cả các loại chiến trận, do nhiều kẻ địch phối hợp lại thế
này chỉ là trò chơi trẻ con! Đối với hắn, kẻ mang huyết thống Senju rừng xanh,
toàn bộ môi trường chiến đấu đều nằm trong vòng tay hắn. Trong một trận chiến,
Lâm Hàn luôn luôn có thể cải tạo môi trường để phát huy bản thân một cách
triệt để nhất!
Giống như bây giờ, chỉ một thuật Thụ giới hàng đản, bát quái trận của đám
người sắt đã bị phá vỡ dễ dàng. Bởi bọn chúng đã bị cây cối tách ra, mỗi con
một chỗ, liên kết giữa chúng cũng hoàn toàn biến mất, Lâm Hàn cũng như ẩn mình
vào rừng xanh, toàn bộ ưu thế vây công của chúng đã bị đánh phá!
Rầm!
Một bàn tay khổng lồ vươn ra từ mặt đất, chộp lấy người sắt như chộp lấy con
gà. Cánh tay gỗ kia cứng rắn vô cùng, lực cũng lớn đến khủng bố, thoáng chốc
đã bóp người sắt đến biến dạng, không ra hình người.
Bên một góc khác, một người sắt rên rỉ ngã xuống, rời thành hai mảnh với vết
chém sắc lạnh bên hông. Chỉ một chiêu duy nhất, Lâm Hàn đã dễ dàng xử lý nó
bằng thần kiếm Hàn Tuyết, không một chút vướng mắc.
Những khung cảnh khác nhau diễn ra tại các vị trí khác nhau, có người sắt bị
kéo sâu xuống đất, cái đầu ló bên trên bị chém bay, có người sắt lại bị cây
rừng siết chặt, nghiền thành thịt nát,... Nhưng tất cả đều chung số phận: phá
nát không còn hình người!
Thật khủng khiếp!
Lâm Chấn Sơn buông lỏng tinh thần và áp bức, trên trán lấm tấm một hai giọt mồ
hôi. Trong đầu lão đang nhớ đến cảnh tượng lần đầu mình đối chiến với đám
người sắt này lúc còn trẻ. Lão đã từng phải rất chật vật mới có thể chống chọi
được trong vòng một ngày rồi mới ngã xuống. Lúc đó, tu vi của lão cũng sàn sàn
với Lâm Thế Hùng bây giờ, có lẽ cũng không khác với Lâm Hàn bao nhiêu.
Chỉ là, đám người sắt này đều cứng như đá, bên trong lại không có nội tạng gì,
nội công đối với chúng gần như là vô hiệu, người sắt này về cơ bản chính là
khắc tinh của võ giả như lão!
Nhưng đối với Lâm Hàn, lực công phá của hắn hầu hết đều là lực vật lý, người
sắt này dù cứng rắn, nhưng với lực công kích tương đương với Võ Đế, mà lại
100% sức mạnh vật lý thế này, đám người sắt này bị hủy diệt cũng là bình
thường.
Nhìn đám người sắt tan thành từng mảnh kia, trong lòng Lâm Chấn Sơn cũng hơi
nhỏ máu. Người sắt này hỏng rồi, người phải chi trả cho việc sửa chữa chắc
chắn là lão. Không đau lòng sao được a? Đó là tiền tiêu vặt một tháng của lão
hủ a!
....
Lâm Chấn Sơn hơi đau lòng, nhưng lão vẫn làm rất tốt vai trò của mình. Trận
chiến vừa rồi chẳng qua là lão thăm dò năng lực và ưu khuyết của Lâm Hàn mà
thôi. Về cơ bản, lão đã nắm được những điều cơ bản nhất về khả năng của Lâm
Hàn, trong đầu cũng nổi lên một phương án huấn luyện cơ bản, hiện tại cần hoàn
thiện thêm một chút.
Lắc mình biến mất, Lâm Chấn Sơn lại một lần nữa rất vô lương vứt bỏ cậu học
trò Lâm Hàn bé bỏng hay lạc đường. Khiến hắn lại phải gào lên thảm thiết, cuối
cùng bất đắc dĩ tự tìm đường về.
Gần ra đến cổng căn tứ hợp viện, Lâm Hàn đột nhiên lại nghe thấy gì đó láo
nháo, một đám thanh thiếu niên kéo bè kéo lũ đi vào. Đứa lớn thì cũng chừng
mười lăm mười sáu, đứa nhỏ có khi bảy tám tuổi cũng có, hầu hết là con trai,
chỉ có một vài đứa con gái đi theo mà thôi!
Vốn dĩ, hắn cũng không định xen vào làm gì, cho đến lúc hắn nghe thấy một cái
tên quen thuộc.
Lâm Ôn? Hải Vô Yên?
Mẹ kiếp, Lâm Hàn lại một lần nữa vỗ trán, cảm thán về sự vô lương của mình.
Trước đó, hắn cũng từng có ý định đi thăm hỏi Lâm Ôn một chút, rồi mới tiến
hành tu luyện. Nhưng khi về học viện, do đã quá chậm trễ nên hắn trực tiếp lao
vào huấn luyện luôn, quên béng mất chuyện của Lâm Ôn.
Không thể không nói, độ vô lương của Lâm Hàn đã đến một mức độ nhất định rồi,
ngoài những chuyện mà hắn cho là quan trọng, mấy chuyện khác, dù là liên quan
đến người thân, hắn cũng có thể quên béng mất lúc nào không hay.
Và trong đầu hắn, chuyện của Lâm Ôn và Hải Vô Yên cũng rất tự nhiên, chỉ là
tình bạn của lũ trẻ, thú vị thì thú vị nhưng không quan trọng. Nhưng xem ra,
Lâm Ôn cũng đã gặp phải đôi chút rắc rối!
Aiz... lại là tranh giành tình nhân a! Mới tí tuổi đầu đã như vậy! Có tương
lai, có bản lĩnh a! Thôi kệ, đi xem trước một chút đã, nếu không ổn thì lao
vào giúp nó một tay cũng không sao.