Tạm Biệt!


Người đăng: ngolam159789

Trận “tra tấn” đã qua đi, Lâm Hàn nhe răng nhếch miệng cố nhịn đau, tập tễnh
trở về chỗ ngồi.

Cô nàng này đúng là muốn chơi xỏ hắn! Nãy giờ Lâm Hàn bị giẫm không dưới ba
mươi lần, đôi giày mới đáng thương đã báo hỏng hoàn toàn. Nhìn hình tượng Lâm
Hàn bây giờ đúng là bên trên lịch lãm, bên dưới tàn tạ, có vài phần phong thái
chẳng ra ngô ra khoai.

Nhớ lại cái vẻ mặt đắc ý cười của nàng, lại còn cố mà ra vẻ áy náy, Lâm Hàn
chỉ hận không thể nhảy lên cắn mấy cái cho bõ tức, mịa, không nên hại người
vậy đi, đi bắt nạt mà cũng đáng yêu như vậy?

Ngồi xuống, Lâm Hàn xót xa nhìn vào mũi giày, nước mắt rưng rưng, đôi giày mới
mua của ta a! Mười kim tệ a! Bây giờ mình nhà cửa nghèo khó, mấy tháng vừa rồi
chạy qua chạy lại cũng hết sạch tiền rồi! Mà Lâm Hàn hắn lại đâu có biết đi
kiếm tiền? Bảo hắn đi ăn cướp còn được.

Nhìn vẻ mặt đau lòng, đấm ngực giậm chân của Lâm Hàn, Lê Ân Tĩnh đúng là phì
cười ra tiếng.

Nhẹ nhàng tựa sát vào hắn, Lê Ân Tĩnh cười hì hì hỏi:
- Sao vậy? Lâm thiếu gia vĩ đại của chúng ta mà lại giận dỗi vì đau chân hay
sao?

Lâm Hàn lắc đầu:
- Chân đau một chút, không đáng kể. Nhưng mà tiếc đôi giày a! Mười kim tệ đó
a! Là tôi lựa chọn cả mấy giờ đồng hồ mới chọn được, chuyên môn đi gặp ai đó!
Chị cũng không phải không biết tôi là quỷ nghèo, chạy đi chạy lại cả mấy tháng
nay, lại còn có cô nàng nào đó chuyên môn đòi vào quán trọ lớn, đầy đủ tiện
nghi, lại còn thích đi vòng vèo du sơn ngoạn thủy,... tôi bây giờ thành tên
nghèo kiết xác rồi!

Lê Ân Tĩnh càng cười tươi, biết hắn đang làm quái, nàng cũng không thèm bắt
bẻ:
- Được rồi được rồi! Không cần kể khổ! Dù cậu có thành ăn mày thì đại tiểu
thư đây cũng không có chê cậu đâu! Hì hì... Cùng lắm chị đền cậu một đôi giày
khác là được chứ gì?


  • Nói thật! Không được nuốt lời!
    Lâm Hàn mặt nghiêm trọng nói.


  • Nuốt lời là đồ cún con!
    Lê Ân Tĩnh bĩu môi, rất bất mãn về việc Lâm Hàn nghi ngờ uy tín của mình.


Lâm Hàn tiếp tục nghiêm túc nói:
- Đừng có ra vẻ, dù có nói thật hay giả thì chị vẫn là cún con!

Lê Ân Tĩnh tức giận.

Hậu quả rất nghiêm trọng.

Lâm Hàn hít một hơi lạnh, tay cảm thấy đau nhói, đồng thời, hắn cũng la lên
oai oái:
- Ai da! Buông! Buông ngay! Bảo chị là cún con chị còn không tin. Có cô gái
nào đi cắn người vậy không? Ai ai ai... giết chồng a!

Lê Ân Tĩnh buông tay hắn ra, tức giận trừng mắt, quay mặt qua một bên, không
thèm nói chuyện với hắn.

Lâm Hàn gãi gãi đầu, trong mắt đảo như rang lạc. Bàn tay ăn mặn rất vô liêm sỉ
vòng qua eo mỹ nhân, kéo nàng vào lòng, cái đầu lách qua vai người ngọc, thì
thào hơi nóng vào vành tai trắng xinh:
- Giận rồi à?


  • Không giận!
    Lê Ân Tĩnh phụng phịu nói.


  • Không giận thật?
    Lâm Hàn cười hì hì, nhẹ nhàng liếm một cái lên vành tai Lê Ân Tĩnh.


Thân hình nàng run lên, sức lực như bị rút sạch, nhưng vẫn mạnh miệng hừ hừ:
- Ý cậu là chị nói dối hả?


  • Đâu... tôi...


  • Chối cái gì? Cậu định nói là tôi đổ oan cho cậu á?


  • Tôi! Ack... tôi không nói nữa là được chứ gì?
    Lâm Hàn bắt đầu có chút nản lòng thoái chí.


  • Cái gì? Không thèm nói chuyện với tôi? Thái độ của cậu là thế nào đây?
    Lê Ân Tĩnh tiếp tục trừng to cặp mắt nâu, rất tức giận nói.


Lâm Hàn chịu chết, nói cũng không phải, không nói cũng không phải, vậy thì làm
thế nào bây giờ?


  • Thôi được rồi, anh xin lỗi em yêu, đừng giận nữa nha, được không?
    Lâm Hàn hết cách, đành phải xin lỗi, mặc dù chưa hiểu rõ lắm mình đã phạm lỗi
    gì.


  • Cái gì? Xin lỗi? Cậu làm gì có lỗi với tôi? Lại léng phéng với tiểu thư nhà
    ai phải không?
    Lê Ân Tĩnh càng trừng to mắt, càng ngày càng tức giận.


Lâm Hàn ngẩn người, nhất thời không biết phải nói gì cho phải.


  • Ngẩn người cái gì? Nói trúng tim đen rồi chứ gì?

Lê Ân Tĩnh tiếp tục oanh tạc.

Lâm Hàn càng thêm câm nín, hắn đã hiểu ra, phụ nữ đúng là sinh vật không thể
nói lý!

Mười phút trôi qua, Lâm Hàn tiếp tục chìm trong im lặng, nhưng mồ hôi lạnh
trên trán đã vã ra ròng ròng. Cô nàng này mười phút liên tiếp chỉ nhìn hắn
chằm chằm, mắt trừng to như vậy mà không hề nháy mắt một cái... bái phục, bái
phục a! Đúng là nữ thần, làm những điều người thường không thể làm được!

Phì! Ha ha ha...

Lê Ân Tĩnh phì cười, cười như vỡ đê. Đây là lần thứ hai trong tối nay nàng
cười lớn như vậy.

Trong mắt Lê Ân Tĩnh, Lâm Hàn là một tên rất thích thể hiện, rất thích ra vẻ,
chọc được hắn bối rối đến mức vã mồ hôi, nhìn cái vẻ mặt như hóc xương của hắn
là chuyện cực kỳ buồn cười.

Nhưng...

Ưm...

Tiếng cười im bặt.

Thay vào đó là một thanh âm rên rỉ yếu đuối.

Cặp môi hồng căng mọng của nữ thần đã bị người chiếm giữ, tên nào đó còn rất
vô sỉ lợi dụng cơ hội tuồn đầu lưỡi vào, thỏa thích hưởng thụ hương vị thanh
tân, tràn đầy ngọt ngào.

Lúc đầu còn hơi giãy dụa, nhưng càng về sau, giai nhân lại càng thêm chủ động,
thậm chí còn tấn công ngược lại Lâm Hàn, khiến hắn một lần nữa cảm nhận được
sự nóng bỏng và mạnh mẽ của Lê Ân Tĩnh.

Sự nóng bỏng thực sự, chỉ cháy lên với mình hắn, duy nhất mình hắn! Còn đối
với người ngoài, sự nóng bỏng của nàng luôn ẩn sâu đằng sau thái độ cứng rắn,
mang theo hơi hướng khá “bạo lực”.

Một nụ hôn dài, đầy lãng mạn kết thúc, hai má Lê Ân Tĩnh đã trở nên hồng nhuận
phơn phớt, nhẹ nhàng tựa vào ngực Lâm Hàn, hơi thì thào nói:
- Chị phải đi!

Lâm Hàn cười nhẹ, ôm lấy vai nàng:
- Biết mà!

Lâm Hàn đâu phải người ngốc, Lê Ân Tĩnh nói rất công khai với Uy Thanh Liên,
nàng muốn trở về Uy gia, hắn cũng nghe thấy mồn một, còn không rõ nữa thì là
do hắn muốn tự lừa mình mà thôi.


  • Không luyến tiếc chút nào sao?
    Lê Ân Tĩnh hơi phụng phịu nói, có chút xu hướng chuẩn bị nổi bão.

Lâm Hàn hoảng sợ, cô nàng này sắp giở bài ra rồi! Không để nàng nói thêm, cũng
không cần giải thích cái gì, Lâm Hàn một lần nữa kéo nàng vào lòng, tái diễn
một nụ hôn lãng mạn dài cả phút.

Đôi mắt nâu trở nên mơ màng, Lê Ân Tĩnh dường như đã quên vừa nãy định bắt bẻ
cái gì, chỉ yếu đuối nói:
- Hiện tại có rất nhiều thứ cần làm, rất nhiều thứ cần hấp thụ, rất nhiều thứ
cần tập luyện... Đây là giai đoạn tốt nhất, cũng quan trọng nhất, vì chị vừa
mới hấp thu tất cả truyền thừa từ Altar William! Chị không muốn bỏ qua, càng
không thể bỏ qua.


  • Tôi hiểu mà!
    Lâm Hàn không tỏ ra điều gì bất mãn, chỉ nhẹ nhàng cười tủm, đưa tay vuốt mái
    tóc tím dài mượt mà của nàng. Búi tóc cao quý đã trở lại trạng thái buông dài
    như ban đầu, tràn đầy thanh tân và dịu dàng.


  • Không sợ chị đi quá nhanh, cậu đuổi không kịp sao?
    Lê Ân Tĩnh nhẹ nhàng nói, dường như đây là một vấn đề rất nghiêm túc, không
    phải chuyện mà nàng lôi ra để đùa.


  • Sợ chứ!
    Lâm Hàn nâng hai gò má hây hây đỏ của nàng lên, nhìn thật sâu vào mắt nàng,
    thâm tình nói:


  • Sợ! Nhưng tôi phải càng cố gắng hơn để đuổi kịp, chứ không phải kìm hãm chị
    lại, hoặc tỏ ra bất mãn gì gì đó! Tôi thích chị, thật đấy! Nên tôi muốn chị
    vui vẻ, yêu đời. Chị trở nên mạnh mẽ hơn, tự tin hơn, sẽ càng đẹp hơn,... Còn
    nếu một ngày chị không tu luyện nữa, vậy thì tôi sẽ đến, tu luyện thay phần
    của chị, mạnh mẽ thay phần của chị, để trở thành lá chắn cứng rắn nhất, bảo vệ
    nụ cười của chị! Chị cười lên... nhìn yêu lắm. Tôi muốn ngày nào chị cũng
    cười, để tôi càng ngày càng yêu chị hơn, có được không?


  • Ừm!
    Lê Ân Tĩnh cảm thấy trong lòng như rót mật, ngọt ngào vô cùng, nhưng nào biết,
    tên kia chỉ là mới học sến súa từ mấy bộ truyện ngôn tình và phim hàn cuốc mà
    thôi. Chính hắn còn thầm le lưỡi nhíu mày, tự mình thấy bản thân mình ghê tởm,
    da gà bắt đầu nổi lên, tóc gáy dựng đứng.


Sáng hôm sau.

Gia chủ Hải gia mang theo hai tỳ nữ tới, gõ cửa đánh thức Lâm Hàn đang ngủ
say.

Đêm qua, hắn đã “ngủ” cùng Lê Ân Tĩnh.

Đừng hiểu lầm, ngủ ở đây hoàn toàn là nghĩa đen. Chỉ là hắn ôm nàng đi ngủ mà
thôi. Cái cảm giác ấm áp, có một thân thể mềm mại chui vào ngực này... đã lâu
lắm rồi Lâm Hàn mới được cảm nhận. Đây cũng là đêm đầu tiên trong hơn một năm
qua, hắn ngủ ngon và bình yên đến như vậy.

Thực ra, Lê Ân tĩnh cũng có cảm giác tương tự. Nàng cũng rất an tâm, rất thoải
mái tựa vào ngực hắn, ngủ một giấc ngon lành. Nếu không có Uy Thanh Liên đánh
thức, có lẽ Lê Ân Tĩnh đã ngủ quên hết trời trăng mất rồi.

Lâm Hàn tỉnh dậy, giai nhất đã không còn. Tiếc nuối đưa tay sờ chăn gối vẫn
còn thoang thoảng hương thơm, trong lòng Lâm Hàn càng quyết tâm trở nên mạnh
mẽ, càng thêm khao khát mãnh liệt về sức mạnh!

Chỉ có mạnh mẽ, càng mạnh mẽ hơn nữa, hắn mới có thể giữ được tất cả những gì
mình đang có, nếu không tất cả chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà
thôi!


  • Lâm công tử! Đại tiểu thư đã theo Thanh Liên tiểu thư đi từ sáng sớm rồi!
    Đại tiểu thư có nhờ tôi đưa cho Lâm công tử đôi giày cùng bộ áo bào này. Nói
    rằng đây là món quà mà nàng đã hứa. Đồng thời cũng xin lỗi Lâm công tử, không
    phải tôi muốn đánh thức cậu, nhưng lão tổ Lâm gia đã tới đây tìm người, cậu
    biết đó...


  • Được rồi! Cảm ơn chú Hải!
    Lâm Hàn lắc đầu, ra vẻ không sao. Hai tỳ nữ rất hiểu chuyện đặt đồ lên bàn,
    sau đó lần lượt cáo lui. Gia chủ Hải gia cũng mỉm cười gật đầu, xoay người đi
    mất.


Lâm Hàn cười cười, lúc đó hắn cũng chỉ nói đùa mà thôi, không ngờ cô nàng này
cũng để ý đến hắn thật. Một đôi giày đen, kiểu giày Ninja mà Lâm Hàn vẫn
thường mặc. Hơn nữa cũng không phải loại giày thường, mà là loại giày hoàn
toàn làm từ thiên tằm ty, không những bền chắc vô cùng, mà còn có thể co dãn
tự nhiên, vừa với mọi loại chân, mùa hè có thể làm mát, mùa đông có thể giữ
ấm. Hơn thế nữa, giày này còn là một loại pháp bảo rất tốt, vừa có tác dụng
phòng thủ bàn chân, tránh trúng ám khí bẫy rập cắm dưới đất, vừa có tác dụng
tăng cường công kích vật lý.

Hơn nữa, đi loại giày pháp bảo thế này, Lâm Hàn về cơ bản khỏi lo lắng về việc
bẩn chân. Thiên tàm ty vốn có tác dụng bài độc, cũng có nghĩa mọi độc tố, chất
bẩn sẽ được thanh lọc khỏi chân Lâm Hàn từng phút từng giây! Chống bẩn chân
chỉ là chuyện nhỏ, nhưng bài trừ độc tố qua gan bàn chân thì đúng là một công
dụng không tồi!

Đương nhiên, cơ thể Lâm Hàn cũng chẳng lấy đâu ra nhiều độc tố để thanh lọc,
bởi Gan của hắn đã thanh lọc gần hết rồi. Nhưng đó cũng là cả một tấm lòng của
giai nhân, Lâm Hàn không thể không cảm động.

Món quá tiếp theo thì có vẻ hơi ngoài ý muốn. Là một chiếc ngự thần bào trắng,
về cơ bản là giống hệt kiểu dáng mà Lâm Hàn vẫn thường mặc. Đằng sau vẫn có ấn
ký hình hoa tuyết, nhưng bao quanh nó lại là một đoàn lửa đỏ đang cháy hừng
hực! Hơn nữa, hình lửa đỏ còn trải dọc theo mép áo, nhìn cũng có vài phần kiểu
cách và “ngầu”.

Cô nàng này... cũng thật là háo thắng! Lửa đỏ lớn hơn, bao bọc hoàn toàn hoa
tuyết, chẳng phải ngụ ý nàng lớn hơn Tuyết Thiên Lăng hay sao?

Chỉ là... áo này cũng hoàn toàn làm bằng thiên tàm ty! Cô nàng này đúng là
tung ra đại thủ bút mà!

Nên nhớ, một mét “sợi” thiên tàm ty đã có giá là mười linh thạch thượng phẩm!
Có thể nói là cái giá trên trời!

Một linh thạch hạ phẩm là một ngàn vàng, linh thạch trung phẩm bằng một ngàn
linh thạch hạ phẩm, linh thạch thượng phẩm bằng một ngàn linh thạch trung
phẩm...

Nên nhớ là một mét “sợi”, chứ không phải là một mét vải! Với độ mảnh của thiên
tàm ty, để dệt nên một mét vải, ít nhất phải sử dụng đến một trăm ngàn mét
sợi, cũng có nghĩa, một mét vải thiên tàm ty có giá một triệu linh thạch
thượng phẩm!

Để dệt nên chiếc áo ngự thần bào rộng thế này, còn cả đôi giày kia nữa, ít
nhất phải dùng đến mười mét vải! Tức là bộ đồ này của hắn đã có giá là mười
triệu linh thạch thượng phẩm!

Là linh thạch thượng phẩm a! Không phải là hạ phẩm hay trung phẩm bình thường!
Trên đại lục bây giờ, linh thạch thượng phẩm đã là thứ tiền tệ cao cấp nhất,
quý hiếm nhất rồi!

Nghĩ lại đôi giày mười kim tệ kia, Lâm Hàn bất giác thấy nực cười! Hỏng đôi
giày mười kim tệ, đổi lại là bộ đồ mười triệu tỷ kim tệ, cuộc làm ăn này...
thực sự là quá lãi đi!

Nghe thì đúng là chuyện vui, nhưng Lâm Hàn vui không nổi. Lê Ân Tĩnh đi rồi,
hơn nữa không để hắn tiễn biệt, cứ vậy mà lặng lẽ bỏ đi. Mặc dù biết chỉ là
tạm thời tách ra, nhưng trong lòng Lâm Hàn cũng bất giác có chút hụt hẫng.

Haiz...

Thở dài một hơi, Lâm Hàn lặng lẽ xỏ chân vào giày, khoác lên ngự thần bào,
tinh khí thần điều chỉnh đến mức cao nhất, ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra khỏi
phòng.

Nếu Lê Ân Tĩnh cũng đã bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện, vậy thì hắn cũng
không nên chậm trễ nữa. Hiện tại, Lâm Hàn rất mong chờ vào cái mà Lâm Chấn Sơn
gọi là “huấn luyện”. Điều khiến một thiên tài như Lâm Thế Hùng phải sinh lòng
ganh tỵ, phản ứng mạnh như vậy, hẳn cũng không phải trò đùa trẻ con chứ!


Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới - Chương #77