Người đăng: ngolam159789
Tỳ thuộc thổ trong ngũ hành, ý nghĩa như nguồn cội của năng lượng, giống như
đất cung cấp chất dinh dưỡng cho cây vậy.
Đối với một Ninja, Tỳ vị không chỉ là một cơ quan, mà nó còn đại biểu cho cả
hệ tiêu hóa, là một hệ thống duy nhất có thể tổng hợp năng lượng cung cấp cho
cả cơ thể.
Ngoài ra, tỳ vị còn là cơ quan trọng yếu nhất của quá trình tinh luyện chakra!
Nếu như hệ thống tiêu hóa của người thường có thể chắt lọc tinh hoa, vứt bỏ
cặn bã của đồ ăn, vậy thì tỳ vị của Lâm Hàn cũng có tác dụng tương tự, nhưng
là với chakra!
Từ khi tu luyện trường sinh bí điển, Lâm Hàn chủ yếu chỉ tập trung vào cải tạo
nội tạng, tăng cường số lượng chakra trên diện rộng, hắn cũng có tiến hành
tinh luyện chakra, nhưng tiến độ cũng không được ổn thỏa cho lắm, lý do chính
là vì Tỳ vị của hắn chưa đủ mạnh.
Tỳ vị, nó bao gồm cả hệ tiêu hóa. Đối với các Ninja khác, Lâm Hàn không biết,
nhưng cá nhân hắn, tỳ vị còn là nơi cất chứa chakra với số lượng kinh khủng
nhất trong cơ thể, không khác mấy so với huyệt đan điền của một võ giả!
Tỳ vị cải tạo hoàn thành, trữ lượng chakra của nó khủng khiếp tới mức, 90%
chakra trong cơ thể Lâm Hàn có thể tích trữ ở đây, sẵn sàng tràn ra khắp cơ
thể bất cứ lúc nào! Đây cũng là bí quyết tích trữ sinh cơ của Trường sinh bí
điển, chỉ là được Lâm Hàn cải biên sinh cơ thành Chakra của hắn mà thôi!
Số lượng chakra của Lâm Hàn, nếu như đặt ở Nhẫn giới, có lẽ cũng đã thuộc hàng
“top”, có lẽ cũng không thua Naruto một chút nào, thậm chí, nếu không có Cửu
vĩ, Naruto chưa chắc đã nhiều chakra bằng Lâm Hàn bây giờ! Vậy mà tỳ vị có thể
dung nạp tới 90% trữ lượng này, đủ thấy độ khủng khiếp của nó đến đâu!
Có một nơi dung nạp, tập kết chakra, cũng có nghĩa là khả năng khống chế
chakra của Lâm Hàn cũng sẽ tăng lên một mức độ mới.
Trước đây, khi chakra còn tản mạn khắp cơ thể, Lâm Hàn điều động chakra đôi
khi gặp phải một vài vướng mắc rất khó chịu, đó là khi cần điều động lượng lớn
chakra, nhưng lại không gom góp kịp, bởi chakra quá phân tán, mỗi nơi một
chút! Nhưng hiện giờ, chakra đã quy tụ lại một điểm, hắn đã bớt được công đoạn
gom góp chakra. Cần bao nhiêu chakra, hắn chỉ cần rút bấy nhiêu chakra từ tỳ
vị ra mà thôi, vừa tiện lợi, vừa nhanh chóng!
Đồng thời, Tỳ vị đang không ngừng tinh luyện chakra, khiến chakra của Lâm Hàn
ngày càng tinh khiết, ngày càng tràn ngập sinh cơ.
Theo lý thuyết, tinh luyện chakra như vậy sẽ khiến lượng chakra bị giảm đi,
mười chỉ còn một. Nhưng đối với Lâm Hàn điều này gần như không tồn tại.
Với thể chất của tộc Senju, lượng chakra trong cơ thể hắn luôn ở trạng thái
bão hòa, có chăng chỉ là cơ thể hắn có giới hạn, không thể chứa nhiều chakra
đến vậy mà thôi. Hiện giờ chakra tinh luyện nên giảm đi, nhưng chakra mới lại
sinh ra, lấp đầy khoảng trống đó.
Nhưng mà…
Chakra tinh khiết hơn một chút, nhưng phóng thích ra lại không có chút biến
đổi nào là sao?
Lâm Hàn kết ấn, nhẫn thuật hoàn toàn sử dụng lượng chakra tinh khiết vừa được
chắt lọc, không sử dụng loại chakra tạp chất, nhưng nhẫn thuật hắn sử dụng ra
về cơ bản lại chẳng khác gì trước đây. Vẫn chỉ là thứ “thực vật” tầm thường mà
thôi!
Gỗ của Lâm Hàn vẫn chỉ là “gỗ”, mặc dù tràn ngập sinh cơ, cành lá tươi tốt,
cũng vừa dẻo dai, lại cứng rắn vô bì, nhưng vẫn chỉ là thứ “phàm mộc”, không
có khả năng gì đặc biệt. Về cơ bản, gỗ của hắn mạnh mẽ hơn Mộc Độn của Yamato,
nhưng lại không có được thứ tinh hoa nhất, khả năng thần diệu nhất làm nên
danh xưng “đệ nhất nhẫn giới” của Mộc độn!
Tại sao lại như vậy?
Lượng chakra vừa rồi là hoàn toàn thuần khiết, mặc dù rất ít, nhưng vẫn là
thuần khiết, đáng lẽ phải xảy ra chất biến, có được tính chất biến hóa! Tại
sao vẫn không có chút thay đổi nào?
Chẳng lẽ ta đã sai ngay từ đầu?
Lâm Hàn bình tĩnh nhắm mắt lại, tỳ vị vận chuyển, tinh lọc ra một lượng nhỏ
chakra thuần khiết mới. Hắn một lần nữa kết ấn, tạo ra một cái cây nhỏ.
Vẫn như vậy!
Không khác gì so với sử dụng chakra tạp chất trước đây! Rốt cuộc ta đã sai ở
chỗ nào?
Lâm Hàn thử đi thử lại cả chục lần, nhưng tình hình vẫn thế, không có một chút
thay đổi nào.
Móa móa móa!
Lâm Hàn nằm phịch xuống giường, chân tay vùng vẫy như trẻ con, hắn nghĩ mãi mà
vẫn không hiểu mình sai ở chỗ nào.
Nghĩ không ra! Dứt khoát không thèm nghĩ nữa, Lâm Hàn vẫn còn nhớ, Lê Ân Tĩnh
hẹn mình tối nay đến nói chuyện, hắn cũng không muốn lỡ cuộc hẹn với giai
nhân. Nhất là trong thời điểm này, thời điểm mà hắn vẫn chưa hiểu nàng đang có
suy nghĩ và quyết định thế nào, bởi Lâm Hàn cũng không biết là Altar đã ảnh
hưởng đến Lê Ân Tĩnh bao nhiêu.
Lâm Hàn thu dọn hành trang, mặc vào một bộ đồ gọn gàng, tiến tới nơi trú ngụ
của Uy gia.
Còn chỗ đó ở nơi nào… chiều nay đã có người đưa thiệp mời đến tận nơi cho hắn
rồi.
Lâm Hàn đạp lên tuyết, bước về phía Đông thành, tiến về khu trạch viện của Hải
gia.
Lâm Hàn vẫn còn nhớ, Hải gia này cũng có rất nhiều thiên tài, một người tên là
Hải Lạc Thành, Lâm Hàn chưa gặp bao giờ, chỉ từng nghe Lê Ân Tĩnh nhắc đến,
còn một người là Hải Vô Yên tiểu cô nương, hơn Lâm Ôn một tuổi, lần trước mẹ
còn định làm mối cho Lâm Ôn và Hải Vô Yên, nhưng không thành vì con thỏ nhãi
nhép kia đã nhanh chân bỏ chạy từ bao giờ.
Chỉ là không ngờ, Hải gia này lại là một gia tộc thân cận với Uy gia. Nghĩ
cũng đúng, ba gia tộc lớn trải rộng khắp phạm vi thế lực của học viện Cửu
Long, ở thành Băng Nguyên thì Lâm gia đứng đầu, nhưng hai nhà khác có thế lực
nơi đây cũng là bình thường.
Trạch viện của Hải gia… nói thế nào nhỉ, đây là một trạch viện đặc biệt nhất
trong các trạch viện mà Lâm Hàn đã từng nhìn ở thế giới này.
Không phải kiến trúc cổ phương đông hay phương tây gì, mà là một loại kiến
trúc rất tân tiến, rất hiện đại. Có lẽ nên gọi đây là một biệt thự chứ không
nên gọi là trạch viện.
Căn biệt thự rất rộng, nhưng lại chỉ có một kiến trúc duy nhất nằm chính giữa,
nổi bật bởi chiều cao chừng năm mươi mét. Xung quanh là bãi cỏ trập trùng lên
xuống, khiến Lâm Hàn liên tưởng tới một sân golf quy hoạch kỹ lưỡng của kiếp
trước vậy. Hơn nữa, còn có một dòng suối nhỏ chảy thành một vòng trọn vẹn, là
một điểm nhấn rất thơ mộng giữa bãi cỏ rộng rãi này.
Lâm Hàn bước vào, ngay lập tức có người ra đón. Đó là một người đàn ông chừng
ba mươi tuổi, chắc hẳn là gia chủ Hải gia. Nhìn qua cũng rất phong độ, lịch
lãm. Phong thái này khiến Lâm Hàn rất thích, nó khá giống với hình tượng nhân
sĩ thành công mà Lâm Hàn gặp kiếp trước, với một chiếc áo sơ mi trắng bên
trong, quần âu và giầy da bóng lộn. Chỉ là phong cách hơi khác khi mặc một
chiếc áo ngoài là loại trường bào cổ của phương Đông, nhìn qua cũng hơi quái
quái, nhưng cũng khá phá cách.
Thấy Lâm Hàn, người đàn ông mỉm cười, rất thân sĩ nói:
- Xin chào Lâm công tử, đại tiểu thư đang chờ cậu trên tầng thượng. Chúng tôi
cũng không làm phiền hai người, xin cậu cứ tự nhiên, coi đây là nhà mình là
được. Dù sao hai nhà chúng ta cũng có giao tình không cạn, nghe nói quan hệ
của Lâm Ôn và Vô Yên nhà chúng tôi ở học viện cũng rất tốt!
Vậy mà bây giờ lại nghe tin thằng ku kia có quan hệ tốt với một cô bé cùng tầm
tuổi? Nghe cũng quái quái, chẳng nhẽ tên nhãi này lại sóng sau đè sóng trước,
lợi hại hơn cả mình?
Cười nhẹ, Lâm Hàn cũng rất lịch sự đáp:
- Chuyện của bọn trẻ thì cứ để bọn chúng tự nhiên đi. Tôi và gia đình cũng
không có ý định can thiệp vào chuyện này. Chỉ là, nếu như hai đứa nó có làm
sao thì mong Hải gia các ngài cũng không nên cấm cản hay can thiệp gì nhiều là
được.
Lâm Hàn lại một lần nữa ngạc nhiên!
Hiện tại đã là Võ Vương cấp mười? Nhanh như vậy sao?
Bản thân mình không tính, nói thẳng ra Lâm Hàn tồn tại đã gần như là một bug
trong thế giới này. Hệ thống đã trao cho hắn huyết kế giới hạn mạnh nhất nhẫn
giới, lại thêm công pháp Trường sinh bí điển không những bá đạo, mà còn tương
thích hoàn mỹ với huyết mạch của hắn, thêm hàng loạt những thứ quỷ bí của
Ninja, Lâm Hàn tiến bộ nhanh cũng là một điều dễ hiểu. Nhưng đối với Lâm Ôn,
tiến độ nhanh như vậy, từ một năm, tấn cấp từ Võ Tông lên tới Võ Vương, còn
sắp tới Võ Hoàng, không thể không nói, hắn đúng là một thiên tài trong thiên
tài!
Đứng lại khách sáo với gia chủ Hải gia thêm một lúc, Lâm Hàn cũng biết thêm
được, con gái Hải Vô Yên của bọn họ cũng không phải dạng vừa, thậm chí còn
trước Lâm Ôn một bước, trở thành một Pháp Hoàng trẻ tuổi vô cùng của Pháp
Viện! Thậm chí, quan hệ của hai nhóc này cũng rất buồn cười, Lâm Ôn thì cố
gắng để vượt qua Hải Vô Yên, còn cô bé kia lại cố gắng để không cho hắn vượt
qua. Nhìn qua thì như chẳng ai phục ai, cũng suốt ngày cãi nhau đánh nhau như
choá với mèo, nhưng nếu có ai đó nói xấu một người mà xem, chắc chắn kẻ còn
lại sẽ nhảy dựng lên như mèo bị giẫm phải đuôi cho xem.
Đây chắc hẳn là cái gọi là “oan gia vui vẻ”! Ha ha!
Nghe gia chủ Hải gia kể chuyện cũng thú vị, có lẽ sắp tới nên tự mình kiểm
chứng xem sao.
Gia chủ Hải gia cũng tự biết mình, hắn chỉ nói thêm vài câu, sau đó mỉm cười
cáo từ, hắn cũng không dám làm trễ thời gian quý giá của đại tiểu thư!
Lâm Hàn nhìn theo bóng lưng gia chủ Hải gia, trong lòng tán thưởng vô cùng.
Người này cư xử cực kỳ đúng mực, thái độ cũng rất thân thiện, cực kỳ hợp khẩu
vị của hắn. Chỉ là, lúc này Lâm Hàn cũng đang vội, nếu hắn dông dài thêm chút
nữa thôi, có lẽ hảo cảm của Lâm Hàn sẽ dần chuyển thành phản cảm mất.
Nhìn lên tầng thượng cách mặt đất năm mươi mét kia, lại nhìn mấy cô hầu gái
đang đưa tay thỉnh mời hắn tới cầu thang. Lâm Hàn lắc lắc đầu, từ chối.
Trong ánh mắt kinh dị của mấy cô hầu gái, Lâm Hàn từng bước từng bước đạp lên
tường, chạy băng băng lên bức tường dựng đứng, như một cơn lốc bắn phá, chẳng
mấy chốc đã đạp lên sân thượng.
Mấy cô hầu gái đưa mắt nhìn nhau, biết mình có ý kiến cũng chẳng có tác dụng
gì. Chỉ tiếc hôm nay gia chủ phát quần áo mới, lại cung cấp son phấn cực kỳ
cao cấp, để bản thân tắm rửa sạch sẽ, trang điểm đẹp ra đón khách, nhưng cuối
cùng chưa đón tiếp được gì thì khách đã “đạp tường” lên sân thượng rồi…
Nhưng thôi kệ, dù sao cũng lời được chỗ son phấn cao cấp kia! Mấy nàng cũng
thấy mừng lắm rồi.
Phốc!
Lâm Hàn mất đà, không phanh kịp, hắn bi ai lao lên không thêm ba bốn mét, sau
đó dùng tư thế bình sa lạc nhạn cắm mặt xuống nền nhà, tro bụi đầy mặt.
Ngay lập tức, Lâm Hàn nhảy dựng dậy, phủi hết tro bụi trên quần áo, dáo dác
ngó quanh, trái, phải, trên dưới… cuối cùng nhẹ nhàng thở phào một hơi, vỗ vỗ
ngực an ủi:
- May a! Không có ai, nếu không phong độ hiên ngang của ka vứt đi đâu a?
Mặt Lâm Hàn đột nhiên cứng ngắc, khóe miệng giật giật quay đầu lại. Nhìn thấy
Lê Ân Tĩnh vẫn đang ngồi kia cười nhạo mình, hắn lại ra vẻ rất thản nhiên
ngẩng đầu lên trời, nhẹ giọng cảm thán:
- Hôm nay trời thật tối a, làm tầm mắt ta mờ mịt, người đẹp nơi đây mà ta lại
không nhìn thấy nàng!
Lê Ân Tĩnh hơi bớt cười một chút, nhưng đến lúc nhìn thấy vầng trăng tròn vành
vạnh, sáng như bạc ròng trên không trung, lại thêm hàng trăm ngàn vì sao lấp
lánh lung linh lập là lập lòe như cười nhạo Lâm Hàn, nàng lại không nhịn nổi,
một lần nữa cười như nắc nẻ!