Người đăng: ngolam159789
Lê Ân Tĩnh chưa trả lời, Uy Thanh Liên đã kiêu ngạo ngẩng cao đầu, tự hào nói:
- Nàng là tiểu thư Altar William, là em gái của…
Uy Thanh Liên nhanh chóng ngậm miệng, cung kính cúi người, sau khi chờ Lâm Hàn
tới gần, nàng nhanh chóng thi triển một kết giới cách âm, bản thân lại đứng
bên ngoài chăm chú canh giữ.
Lâm Hàn càng ngày càng thấy nghi hoặc, từ khi nào mà một Võ Thần lại phải cung
kính với Võ Thánh như vậy? Thân phận của Lê Ân Tĩnh rốt cuộc là gì?
Kết giới bao trùm, Lê Ân Tĩnh nhìn Lâm Hàn, từ tốn nói:
- Xin tự giới thiệu! Ta là Altar William, tên khác là Uy Liêm Ân Tĩnh, nhưng
ta không thích tên này, vì vậy ta vẫn là Lê Ân Tĩnh như trước!
Lâm Hàn trầm mặc, chờ đợi nàng nói tiếp.
Rất phối hợp với hắn, Lê Ân Tĩnh tiếp tục nói:
- Ta là em gái của Ông tổ Khai Sơn Uy gia! Đồng thời cũng là một trong mười
lăm người thành lập học viện Cửu Long này!
Lâm Hàn kinh ngạc! Kinh ngạc đến choáng váng!
Em gái của… ông tổ Uy gia? Lại còn là một trong mười lăm đại cường giả cấp
Thần thành lập nên học viện Cửu Long?
Ách!
Sát khí thật nồng đậm a!
Trước mặt hắn, Lê Ân Tĩnh… không, nên gọi là Altar, nàng đang nhìn hắn với ánh
mắt tràn đầy lửa giận, khí thế vô thức mà sinh, đè ép đến mức hắn suýt nữa
đứng khô vững.
Khí thế dần thu lại, nhưng bộ ngực mê người kia vẫn hung hăng dao động, mục
đích là kiềm chế lửa giận. Lê Ân Tĩnh phải mất hai phút mới trở lại bình
thường, nhưng giọng nói vẫn vô cùng hậm hực:
- Ừ thì lão thái bà! Muốn nghĩ thế nào tùy ngươi!
Ngừng một chút, nàng lại nói tiếp:
- Chuyện của ta rất dài, thời gian cũng không còn nhiều nên ta chỉ nói ngắn
gọn! Ta là Lê Ân Tĩnh, nhưng Lê Ân Tĩnh lại không phải là ta! Bản thân Altar
William đã chết rồi, chỉ còn lại một mảnh tàn hồn thất lạc, được Uy gia giữ
gìn, phong ấn trong Tinh Nhật Bảo Ngọc!
Lâm Hàn nhíu chặt lông mày:
- Một lần luân hồi phù hợp nhất? Ngươi muốn làm gì với chị Ân Tĩnh?
Không sao đâu! Đã ba ngàn năm nay, ta vẫn luôn chờ đợi một lần luân hồi
thật khác biệt bản thân mình. Một nhân cách khác biệt hoàn toàn Altar William
ta, để ta có thể xóa bỏ hoàn toàn nhân cách này, để nhân cách làm ta hài lòng
đó độc tôn! Trước đây, chính vì tính cách của mình mà ta lâm vào cảnh vạn kiếp
bất phục! Ta hận kẻ thù, nhưng ta càng hận mình quá ngu ngốc, quá tự phụ vào
bản thân! Nhưng qua ba ngàn năm, ta vẫn chưa từng tìm được một nhân cách nào
khác biệt, bởi họ vẫn quá giống ta trước đây, quá nóng nảy, bộp chộp! Đồng
thời cũng quá tự cao tự đại, tự cho mình là đúng, cuối cùng chết đi vì sự kiêu
căng không hợp lý kia!
Ngươi… ngươi muốn thay đổi tính cách? Nhưng chẳng phải chính bản thân ngươi
cũng thay đổi đó sao? Tại sao không mang theo nhân cách của ngươi mà chuyển
thế? Tại sao lại phải chờ đợi nhân cách khác biệt rồi lại đi xóa bỏ nhân cách
hiện tại?
Lâm Hàn càng nhíu mày chặt hơn
Ngươi không hiểu!
Altar lắc đầu:
Sở dĩ ta bình tĩnh như vậy, tỉnh táo như vậy, biết được những lần chuyển
thế kia ngu xuẩn, đó là vì ta đứng nhìn với tư cách một người ngoài cuộc!
Nhưng nếu ta là người trong cuộc, chắc chắn ta cũng sẽ ngu xuẩn không kém bọn
họ! Người ta nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Ta bình tĩnh, là vì ta
phải ẩn nấp ở một góc, nhưng nếu để ta tự do nhảy nhót ngoài kia, chắc chắn ta
sẽ trở lại bản tính trước đây mà thôi!
Bản tính này đã ngấm vào máu, ngấm vào linh hồn, dung nhập vào thần cách
của ta trước đây! Vì vậy, nếu nhân cách này còn tồn tại, bản tính đó sẽ vĩnh
viễn không thay đổi!
Chính vì vậy! Ta mới lựa chọn luân hồi, để âm hồn hình thành một nhân cách
mới, một lối tư duy mới. Sau đó, dương hồn này sẽ dung hợp với âm hồn, trao
trả toàn bộ kiến thức, sức mạnh, truyền thừa của ta trước kia cho nàng! Lúc
đó, nàng vẫn sẽ là Lê Ân Tĩnh theo đúng nghĩa của nàng, là một cô gái mang
tính cách khiến ta hài lòng nhất. Là nhân cách mà ta vẫn luôn chờ đợi!
Lâm Hàn thống khổ ôm trán.
Hắn không hiểu cách mà Altar suy nghĩ là như thế nào.
Luân hồi, hình thành nhân cách mới, sau đó lại tự xóa bỏ nhân cách hiện tại?
Altar lại đi tự mình xây dựng nhân cách cho mình theo một cách kỳ dị thế này!
Với một người hiện đại, luôn đề cao “cái tôi” như Lâm Hàn, điều này thực sự
quá khó chấp nhận!
Nhưng Lâm Hàn cũng không có nghi ngờ gì về cách giải thích của Lâm Hàn. Mặc dù
hắn không thể hiểu, nhưng hắn lại có thể thông cảm được cách làm của Altar.
Nếu như từng chết một lần vì tính cách của mình, muốn hoàn toàn thay đổi tính
cách mà lại không làm được, có lẽ hắn sẽ hiểu được lựa chọn của Altar!
Vậy ba ngàn năm nay, chị Ân Tĩnh là người duy nhất làm ngươi hài lòng?
Nhưng… nàng khác biệt những người khác thế nào?
Lâm Hàn dần bình tĩnh lại, cũng không lo lắng nhiều cho Lê Ân Tĩnh nữa, cười
cười hỏi.
Nàng không kiêu căng!
Altar chắc nịch gật đầu:
Những lần chuyển kiếp trước, bọn họ đã sai lầm khi trở thành đại tiểu thư
của Uy gia. Sống trong hào quang từ nhỏ khiến họ trở nên kiêu căng tự mãn, lại
kết hợp với bản tính bộp chộp thiếu suy nghĩ vốn có từ trong cốt tủy, bọn họ
lại trở thành một bản sao của ta trước đây. Không ít lần chuyển kiếp đã gặp
phải bi kịch, một số còn lại thì trở nên tầm thường. Có một số thành công,
nhưng cuối cùng cũng vì tính cách kia mà rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục!
Nhưng Lê Ân Tĩnh rất khác, nàng từ nhỏ đã bị thất lạc khỏi Uy gia, sống
trong thân phận thấp kém, tủi khổ. Nàng hiểu được những nỗi đau mà kẻ yếu phải
chịu đựng! Cũng hiểu được đôi khi kẻ yếu cũng có thủ đoạn để trừng trị kẻ mạnh
hơn mình từ trong tối!
Trở nên mạnh mẽ, nàng vẫn có thể thấu hiểu nỗi khổ của những người yếu
đuối, cũng hiểu được, có rất nhiều điều có thể học hỏi từ những nhân sĩ thấp
kém ngoài kia. Nàng vẫn nóng tính, vẫn bộp chộp, nhưng khác biệt, nàng biết
suy nghĩ về người khác nhiều hơn, kể cả đó là kẻ địch, nàng cũng biết phân
tích xem kẻ đó là mạnh hay yếu đến đâu! Đó là điều khác biệt nhất, cũng là
điều mà ta luôn chờ đợi.
Lâm Hàn không nói gì.
Mặc dù Lê Ân Tĩnh cũng rất thông minh, biết phân tích kẻ địch, bình tĩnh nhận
xét tình huống. Nhưng về bản chất… cô nàng này vẫn bộp chộp lắm, làm việc cũng
không kiêng nể cái gì.
Như trước đây, nàng tự tiện coi Lâm Hàn là bao cát, mang hắn ra luyện tay. Nếu
là một kẻ lòng dạ nhỏ nhen, chắc chắn đã mang hận nàng rồi. Nếu không phải đó
là Lâm Hàn, nếu không phải hắn có cảm giác thân thiết kỳ dị từ lúc gặp mặt
nàng, nếu không phải Lâm Hàn là kẻ thiếu miễn dịch với mỹ nữ…
Nhìn vẻ mặt kỳ quái của Lâm Hàn, Altar chợt cười nhẹ một cái:
- Ta biết, Lê Ân Tĩnh vẫn thiếu nhiếu lắm, nhưng không phải còn ngươi sao?
Ngươi là một người rất lý trí, cũng rất tình cảm! Ha ha… nói ra thật xấu hổ,
một kẻ kiêu căng, tự mãn như ta, không ngờ trước đây cũng từng thích ngươi!
Ngươi thích ta?
Lâm Hàn trợn tròn mắt. Lê Ân Tĩnh thích hắn thì là chuyện đã biết, còn Altar
thích hắn thì lại nghe lần đầu! Ấn tượng của hắn về Altar vẫn luôn là ra vành
ra vẻ, tự cho là giỏi, hơn nữa còn là đàn ông, vì vậy… nghe cái tin này khiến
hắn khó mà tiêu hóa.
Đúng! Làm đồng đội với ngươi, thật sự rất an tâm. Ngươi là một kẻ không
đáng tin, thích nói hươu nói vượn, nhưng đối xử với đồng đội lại rất chân
thành. Ngươi biết không? Kể từ khi ngươi nói rằng: “Kẻ vứt bỏ đồng đội chỉ là
rác rưởi trong rác rưởi!”, ta đã thích ngươi rồi! Chỉ là ta không muốn thừa
nhận, cũng không có lòng quan tâm tới mà thôi! Nhưng ta không ngờ cảm giác này
lại ảnh hưởng tới Ân Tĩnh, khiến nàng vừa gặp đã có cảm giác với ngươi, hơn
nữa còn tin tưởng ngươi, bất giác lại thành ra tình huống bây giờ!
Lâm Hàn dở khóc dở cười!
Hắn không biết nói gì cho phải! Altar trước đó đã thích hắn, ảnh hưởng tới Lê
Ân Tĩnh, khiến nàng càng thêm có cảm giác với hắn. Nghĩ lại, đúng là quá trình
tiến triển giữa hắn và Lê Ân Tĩnh cũng hơi nhanh, nếu không phải có ảnh hưởng
từ Altar, có lẽ Lê Ân Tĩnh cũng không có dễ dàng thích hắn đến vậy.
Hai lần cùng chiến đấu, hai lần đồng sinh cộng tử! Nghĩ lại, giữa hai người
cũng thật là có duyên! Mặc dù là lần đi tìm Tam Bảo Thụ kia cũng không để lại
ký ức gì cho Lê Ân Tĩnh, chỉ có chút cảm giác quen thuộc mà thôi.
Altar cười nhẹ nói, khuôn mặt cao ngạo kia dần trở nên nhu hòa:
- Sắp biến mất rồi! Còn vài thứ thật tiếc nuối a! Đúng là sống cả đời cũng
chưa biết mùi đàn ông nó ra thế nào.
Vừa nói, nàng vừa nhẹ nhàng tiến sát lại, khuôn mặt xinh đẹp bất giác có thêm
hai dòng nước mắt thanh lệ:
- Hôn ta đi!
Lâm Hàn cũng thấy hơi ngậm ngùi, hắn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng làm theo lời
nàng yêu cầu.
Một nụ hôn nồng cháy, hai bên nam nữ như quấn chặt vào nhau, hưởng thụ giây
phút hiếm hoi này. Khuôn mặt Altar dần dần dãn ra, như một bé gái đã được thỏa
mãn ước nguyện, đáng yêu vô bì. Đôi mắt nhắm nghiền, thân thể cũng dần trở nên
mềm nhũn.
Nụ hôn dài kết thúc, Altar ôm chặt lấy Lâm Hàn, giọng nói thì thào yếu ớt,
nhưng lại như lời trêu chọc cuối cùng vang lên bên tai hắn:
- Đối xử với Lê Ân Tĩnh cho tốt! Hơn nữa, phải mạnh mẽ lên! Lê Ân Tĩnh không
giống ta, nhưng vẫn thừa hưởng từ ta nhiều lắm. Nếu không mạnh hơn nàng, vậy
thì còn lâu ngươi mới chinh phục được. May mắn cho ngươi, Lê Ân Tĩnh không
tuyển chồng như tuyển nam sủng giống mấy lần chuyển thế trước, nếu không,
ngươi còn lâu mới chấp nhận được!
Hả?
Lâm Hàn nghĩ đến gì đó, bất giác khó chịu như nuốt phải ruồi, gấp gáp hỏi lại:
- Cái gì? Móa, thế mấy kiếp trước họ có cái kia… này… Khốn nạn! Thế có lấy
chồng hay không?
Khốn kiếp! Nếu dung hợp hết vào, chẳng phải thành một mớ hổ lốn, làm bẩn đầu
óc thanh tịnh, trong sạch của chị Ân Tĩnh hay sao?
Altar phì cười nhìn hắn, nhưng giọng nói ngày càng trở nên nhỏ bé:
- Ngươi cũng hay thật! Yên tâm đi! Điều kiện tuyển chồng kia đưa ra có mà cả
đời cũng không kiếm được người thích hợp! Hơn nữa, Lê Ân Tĩnh chỉ dung hợp với
truyền thừa của ta mà thôi, bao gồm cả những ký ức mà ta dùng thân thể này
trải qua. Còn những ký ức về đời trước, ta đã hoàn toàn xóa bỏ khỏi âm hồn sau
mỗi lần luân hồi rồi. Đừng nói không có, mà kể cả là có, chị Ân Tĩnh của ngươi
vẫn hoàn toàn trong sạch, chưa từng bị bất cứ ký ức nào làm bẩn! Ha ha…
Nói xong câu cuối, thân thể nàng cũng đã trở nên mềm nhũn, mắt nhắm nghiền,
ngã vào vòng ôm ấp của Lâm Hàn!