Giao Thủ


Người đăng: ngolam159789

Đấu trường Hoàng Thổ!

Nơi giải trí quen thuộc của giới quý tộc thành Băng Nguyên, đồng thời cũng là
nơi chôn thây của hàng tỷ đấu sĩ, những kẻ hèn mọn mang sinh mạng ra làm thứ
mua vui cho kẻ khác.

Nhưng, hôm nay, đấu trường có một trận đấu rất đặc biệt.

Không phải trận đấu của các đấu sĩ, mà là trận đấu của hai “quý tộc”.

Đương nhiên, trong mắt Lâm Thế Hùng, Lâm Hàn chẳng phải quý tộc gì, có chăng
cũng chỉ là một tên vô dụng ảo tưởng về sức mạnh của công lý mà thôi.

Đương nhiên, tư tưởng này đã có chút thay đổi, Lâm Thế Hùng đã có phần đề
phòng, nhưng về bản chất hắn vẫn rất coi thường Lâm Hàn.

Trên khán đài lúc này không phải là cảnh tượng náo nhiệt như bao ngày khác,
chỉ có bốn người, hai cô gái, một lão giả và một người trung niên. Trên mặt Lê
Ân Tĩnh không có biểu hiện gì, Lê Ân Ninh thì hơi kỳ quái nhìn nàng, sau đó
lại nhìn xuống đấu trường. Lão giả Hoàng Lực nhìn xoáy sâu vào Lâm Hàn, như
muốn tìm ra thứ gì đó ẩn giấu, còn Lâm Tuyệt thì tràn đầy lo âu, trên trán đã
mướt mồ hôi lạnh.

Dưới đấu trường, Lâm Hàn lạnh lùng nhỏ máu lên một quyển trục đỏ rực, Lâm Thế
Hùng cười lạnh, cũng làm động tác tương tự. Quyển trục sáng rực lên, sau đó
dần tan rã, hoàn toàn biến mất.

Huyết khế hoàn thành!

Đây là huyết khế sinh tử, chứng minh cho cuộc chiến này là công bằng, hai bên
ngươi tình ta nguyện, dù có đấu sống đấu chết cũng không ai được can thiệp.

Đây là huyết khế độc môn của Lâm gia, sau khi ký, huyết khế sẽ tan vào thiên
địa, dùng pháp tắc thiên địa làm minh chứng, có thể nói, đây là loại huyết khế
minh bạch nhất, bá đạo nhất trên đại lục này.

Kẻ vi phạm huyết khế chỉ có một con đường duy nhất, đó là chết! Bị thiên địa
này xóa tên hoàn toàn. Trừ phi ngươi đã mạnh hơn cả thiên địa này, nếu không
vẫn phải chịu sự hạn chế của pháp tắc.

Nhìn thấy huyết khế đã hòa nhập cùng thiên địa, khuôn mặt Lâm Tuyệt chợt xám
như tro tàn, hoàn toàn mất đi hy vọng cuối cùng.

Con ơi là con! Mày vô dụng cha không trách, mày lập dị cha cũng không trách,
vì cha cũng không hơn gì mày. Nhưng tại sao mày lại ngu muội và sĩ diện đến
mức này?

Thôi thôi! Số phận đã vậy, tùy mày thôi con ạ!

Lâm Tuyệt hoàn toàn buông xuôi, thần thái dần trở nên bình tĩnh, trầm mặc quan
sát tình huống dưới đấu trường.


  • Huyết khế cũng đã ký, ngươi không còn dị nghị gì nữa chứ?
    Lâm Thế Hùng lạnh nhạt hỏi, trên tay phất phơ một cái quạt thép đen kịt, thần
    thái cực kỳ ung dung, nhàn nhã.


  • Không có!


Xoẹt!

Lâm Hàn vừa dứt lời, trước mắt hắn đã hoa lên, thân ảnh màu đen ngày càng áp
sát, chiếc quạt thép không biết đã khép lại từ bao giờ, sống quạt này được
thiết kế nhọn và sắc còn hơn cả lưỡi dao, đâm thẳng tới cổ họng của hắn.

Xeng!

Âm thanh kim loại ma sát rít lên chói tai. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi
người, thanh kiếm kỳ dị vẫn trên tay Lâm Hàn từ đầu đến giờ đột nhiên phát ra
ánh sáng xanh lam, khiến người ta bắt đầu chú ý tới nó. Để ý mới thấy, kiếm
này kiếm không ra kiếm, đao không ra đao. Kiếm chưa xuất, nhưng ánh sáng màu
lam trên vỏ kiếm đã có thể thu hút ánh nhìn của mọi người.

Kiếm này… không đơn giản!

Không nói đâu xa, chiếc quạt thép kia rõ ràng đã có đẳng cấp Thiên Binh, nhưng
không hề làm vỏ kiếm tổn thương mảy may, nếu là lưỡi kiếm bên trong, chắc hẳn
còn hơn thế chứ!


  • Ta đúng là nhìn nhầm rồi! Quả nhiên ngươi không phải tên thư sinh đơn giản
    như vậy!
    Lâm Thế Hùng cười nhạt một tiếng, quạt thép chợt xòe ra, từ thế đâm trở thành
    thế lướt ngang, mục tiêu vẫn là cổ Lâm Hàn.

Lâm Hàn không đáp, cổ tay gạt mạnh sang trái, quái lực thuật cũng âm thầm vận
dụng, kiếm cách chợt va mạnh vào quạt thép. Lâm Thế Hùng không kịp đề phòng,
chợt thấy cổ tay tê rần, quạt thép thiếu chút rời tay, khiến chiêu thức của
hắn hoàn toàn chệch hướng.

Thuận thế, Lâm Hàn như nước chảy mây trôi thu kiếm sâu lại eo trái, tay phải
đặt lên chuôi kiếm, ánh mắt toát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Nguy hiểm!

Trong đầu Lâm Thế Hùng chợt nổi lên sự cảnh giác nồng đậm, sống lưng chợt thấy
lạnh toát.

Chưa chờ hắn phản ứng, một luồng khí thế sát phát tràn đầy mùi máu tanh chợt
phả tới. Khí thế nặng nề, khủng bố, như hàng trăm triệu oan hồn đang gào khóc
kể lể, lại như gió tanh mưa máu ấp tới như cuồng phong bạo vũ.

Trong giây lát, Lâm Thế Hùng thậm chí bị trấn trụ, không phản ứng kịp.

Đúng lúc này, mặt dây chuyền trên cổ, giấu dưới lớp áo của Lâm Thế Hùng chợt
phát ra ánh sáng xanh lục, tựa như mấy con rắn trườn lên não hắn. Đầu óc trở
nên thanh lương trong tích tắc, Lâm Thế Hùng hoảng hốt ngửa người ra sau, quạt
thép cũng thu lại, chắn trước cơ thể.

Đoạn Thủy – Bạt kiếm Trực Thăng!

Kiếm thế sắc bén, lực bạt sơn hà, tốc độ như lưu tinh, tất cả kết hợp thành
một trảm thế sắc lạnh chém dọc từ dưới lên, như muốn chẻ đôi Lâm Thế Hùng
thành hai nửa.

Keng!

Kiếm và Quạt va chạm, Lâm Thế Hùng một lần nữa cảm thấy cổ tay tê dại, nhưng
hắn không thể buông tay. Hơn thế nữa, Lâm Thế Hùng còn rất xảo diệu lợi dụng
lực chém của Lâm Hàn, thân thể bay ngược về phía sau, lộn “San – tô” hai vòng
để giảm lực, sau đó phiêu dật đáp xuống đất.

Ngẩng mặt lên!

Đối thủ của hắn đã biến mất!

Trên trán Lâm Thế Hùng đã toát mồ hôi lạnh!

Cảm giác nguy hiểm bắt đầu tràn ngập tâm trí hắn, Lâm Thế Hùng cũng thấy có
đôi chút hoảng hốt, nhưng một lần nữa, dây chuyền trên cổ lại khiến thần trí
hắn trở nên tỉnh táo.

Chíu!

Phi lôi thần phát động, thoáng chốc Lâm Hàn đã hiện ra sau lưng Lâm Thế Hùng

Hự!

Lâm Thế Hùng chợt thấy eo tê rần, thân thể không chịu khống chế bay lệch về
bên phải, mạnh mẽ va đập vào tường, gây nên âm thanh chấn động mặt đất, bụi
khói bay mù mịt.

Lâm Hàn cũng không tiếp tục tấn công!

Không phải hắn không muốn, mà là không thể. Hiện tại, Lâm Hàn đang cảm thấy tê
dại cả người, tóc gáy dựng đứng, như hóa siêu Saiyan. Hắn đúng là không thể
ngờ được, trên người Lâm Thế Hùng còn mặc bảo giáp, hơn nữa còn là loại giáp
được gia trì thuộc tính lôi. Ngay khi va chạm, lôi điện đã theo lưỡi kiếm
truyền vào thân thể Lâm Hàn, khiến hắn nhất thời trở nên trì độn, thân thể mất
đi phản ứng.

Cuống cuồng vận dụng pháp môn của Trường Sinh bí điển, Lâm Hàn nhanh chóng hấp
thu hoàn toàn lượng lôi điện kia, tiến hành cải tạo tỳ vị. Thật kỳ lạ, sử dụng
lôi điện cải tạo tỳ vị lại có hiệu quả nhanh đến bất ngờ, thoáng chốc đã tăng
tiến độ thêm hai phần!

Hắc… niềm vui bắt ngờ đó!

Chỉ là, quá trình này cũng diễn ra không được nhanh cho lắm. Trong thời gian
này, Lâm Thế Hùng cũng đã kịp lấy lại tinh thần. Mặc dù cực kỳ chật vật, người
đầy tro bụi bò ra khỏi cái hố trên tường, nhưng về bản chất, hắn vẫn không hề
có tổn thương gì. Bởi tất cả tổn thương đã bị một viên đan dược màu vàng đất
hóa giải trong chốc lát rồi.

Lúc này, tâm thái coi thường của Lâm Thế Hùng với địch thủ đã hoàn toàn biến
mất. Thay vào đó hoàn toàn là đề phòng, kèm theo đó là tâm trạng cực kỳ phấn
khích.

Đúng! Chính là phấn khích!

Đã quá lâu rồi, Lâm Thế Hùng đã quá lâu chưa từng tìm được một đối thủ xứng
tầm. Mặc dù trong Lâm gia có một người làm hắn hứng thú, nhưng người đó đã
vượt qua hắn khá xa, khiến hắn không đủ tự tin chiến thắng. Không ngờ… không
ngờ một con mọt sách lừng danh cả thành Băng Nguyên, thậm chí còn có chút danh
tiếng truyền về Lâm gia này… Hắn ẩn giấu thật sâu, quá sâu!


  • Cho phép ta xin lỗi về những gì đã từng nói! Ngươi là một đối thủ xứng tầm,
    nhưng cái cách mà ngươi giấu mình làm ta rất không thích! Vì vậy, ta vẫn muốn
    đập cho ngươi một trận bầm dập, để cha mẹ ngươi cũng không nhận ra!
    Lâm Thế Hùng gạt đi tro bụi trên mặt, thần thái ngạo nghễ nói ra điều này. Mặc
    dù bây giờ hắn đã biết, Lâm Hàn rất mạnh, nhưng lòng tin chiến thắng trong
    lòng hắn vẫn chưa hề dao động. Từ trước tới nay vẫn vậy.

Trên khán đài, Lê Ân Ninh và Lê Ân Tĩnh đều có vẻ rất hài lòng với biểu hiện
của Lâm Hàn, chỉ là “hài lòng” của hai nàng có ý nghĩa hơi khác nhau một tý.
Ánh mắt của Hoàng Lực càng trở nên thâm trầm, nhìn lướt qua Lâm Tuyệt, mong
muốn tìm ra được điều gì đó từ phản ứng của hắn.

Nhưng làm cho Hoàng Lực ngạc nhiên, Lâm Tuyệt có vẻ như chẳng hiểu chuyện gì
đang xảy ra. Con mắt trợn tròn, khó tin, kinh ngạc nhìn con trai mình. Thậm
chí, Lâm Tuyệt còn không chắc đó có phải là con trai mình không, hay là một kẻ
nào khác đang đội lốt!

Nhưng không, hắn nuôi dưỡng con trai mười sáu năm trời. Mặc dù hai năm gần đây
rất ít gặp, nhưng con trai hắn làm sao có thể nhầm được! Lâm Hàn đã cao lớn
hơn, thành thục hơn. Trên người lúc này cũng không phải bộ nho phục nhã nhặn
thường ngày, mà là một bộ chiến phục kỳ lạ kèm theo ngự thần bào trắng muốt,
trên lưng còn có ấn ký hoa tuyết màu lam rất nổi bật. Nhìn hắn bây giờ nào còn
chút nào yếu ớt như khi xưa, có chăng chỉ là khí khái kinh diễm của một thiếu
niên anh tài!

Cảm giác kinh ngạc qua đi, Lâm Tuyệt lại cảm thấy vui mừng khôn xiết! Con trai
mình không phải phế vật! Không phải vô dụng! Không thể tin nổi! Thật là tuyệt
vời! Dù không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng Lâm Tuyệt lúc này lại bắt đầu
nhen nhóm lên hy vọng. Hắn biết Lâm Thế Hùng là ai, và hắn lại càng hiểu, nếu
như con trai có thể đối địch với Lâm Thế Hùng, điều đó có ý nghĩa như thế nào!

Lâm Hàn cười cười nhìn Lâm Thế Hùng, từ tốn tra kiếm vào vỏ, nhẹ nhàng nói:
- Đừng nói nhảm nhiều! Tiếp tục đi!

Lời vừa dứt, trong ánh mắt chú mục của năm người nơi đây, Lâm Hàn trở thành
một tia chớp trắng, biến mất khỏi vị trí.

Lâm Thế Hùng dứt khoát không nhìn nữa, hai mắt nhắm lại, dây chuyền trên cổ
phát ra ánh sáng le lói, như liên kết chặt lại với não bộ của hắn.

Beng!

Lâm Hàn kinh ngạc.

Lần này một kiếm của hắn xuất ra với tốc độ còn nhanh hơn ba phần, nhưng không
ngờ tên này lại đỡ được! Hơn nữa còn dùng phương pháp rất xảo diệu tá lực sang
hướng khác, hoàn toàn không làm tổn thương gì tới bản thân.

Thế kiếm bị chệch hướng, tính toán của Lâm Hàn về kiếm chiêu tiếp theo hoàn
toàn bị phá vỡ, hiện giờ nếu hắn phát động thuật phi lôi thần ngay, vậy thì tư
thế sẽ không khớp, thời gian xuất kiếm sai lệch, dẫn đến đối thủ có thể dễ
dàng ngăn chặn chiêu tiếp theo!

Chỉ một thoáng phân thần, Lâm Hàn đã phải nếm quả đắng, Lâm Thế Hùng không cho
hắn thời gian suy nghĩ, quạt sắt lúc này thể hiện hết ra sự đáng sợ của nó.

Từ tư thế tá lực đánh chệch kiếm thế của Lâm Hàn, Lâm Thế Hùng chợt vỗ một
cái, một làn gió như có như không phát ra, cánh quạt lợi dụng phản lực này,
lướt ngược lại phía sau, chém ngang ngực Lâm Hàn.

Lâm Hàn nhanh chóng vung tay trái lên, đồng thời tay phải thu lại. Bao kiếm
mạnh mẽ đập vào cổ tay địch thủ, hòng ngăn chặn chiêu thức này lại.

Nhưng cổ tay Lâm Thế Hùng lúc này lại như linh xà xuất động, quạt thép rời
tay, cổ tay nhẹ nhàng uốn một cái, luồn qua đòn công kích của Lâm Hàn, nhẹ
nhàng vỗ một cái lên ngực hắn. Tay trái Lâm Thế Hùng cũng rất phối hợp bắt lấy
cây quạt đang rơi, thu lại sau người.

Công kích thành công, Lâm Thế Hùng nhanh chóng lui lại. Né khỏi đòn chém ngang
của Lâm Hàn. Lâm Hàn cũng không truy kích, chỉ âm thầm cảm nhận đau đớn và tổn
thương nơi ngực.

Thật đáng sợ!

Chỉ một chiêu duy nhất, phổi của Lâm Hàn đã bị tổn thương khá nặng. Khác với
các võ giả bình thường, Lâm Hàn không có chân khí hộ thể, một đòn tấn công
bằng nội lực thế này gây cho hắn những tổn thương khá nặng nề. Đây cũng là một
niềm vui bất ngờ mà Lâm Thế Hùng không ngờ đến.

Khụ… khụ…

Lâm Hàn mạnh mẽ ho ra một búng máu, khiến phổi cũng nhẹ nhàng hơn, thấy dễ thở
hơn nhiều.

Đồng thời, trường sinh bí điển cũng điên cuồng phát động, sinh cơ như dòng lũ
tràn tới, cải tạo lá phổi đang bị tổn thương, đồng thời không quên cơ hội tốt
để dung nhập sinh cơ vào phổi.

Tiến độ nhanh chóng tăng tên, phổi đã cải tạo được một phần… hai phần…

Chỉ là, thời gian gấp gáp, Lâm Hàn cũng cảm thấy có phần không ổn, Lâm Thế
Hùng đã bắt đầu nhận ra rằng Lâm Hàn bị tổn thương không nhẹ, công kích như
cuồng phong bão táp sắp tới rồi!


Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới - Chương #67