Người đăng: ngolam159789
Từ mặt đất bao la, một người gỗ khổng lồ trồi lên mặt đất. Người gỗ này cao
tới mười lăm mét, thân thể vô cùng lực lưỡng, khuôn mặt có vài phần dữ tợn với
răng nanh dài và đôi mắt sáng rực lửa, quanh thân người gỗ còn có một con thần
long quấn quanh, cực kỳ uy vũ.
Rầm!
Người gỗ giẫm mạnh xuống đất, lực bộc phát khủng khiếp khiến tốc độ của nó
cũng nhanh vô cùng, chỉ thoáng chốc đã áp sát rồng vong linh đang chật vật
định bay lên. Một quyền như khai sơn phá thạch gào thét nện vào đầu con rồng
ghê tởm kia.
Oành! Oành oành oành oành!
Như sấm vang chớp giật, từ vị trí nắm đấm va chạm với đầu rồng, một vụ nổ
khủng khiếp, như hủy thiên diệt địa vang vọng cả không gian. Đầu rồng bị cự
lực ép mạnh xuống đất, khiến mặt đất nứt toác, sau đó bạo tạc mạnh, dẫn lên
từng đợt sóng tro bụi cùng đất đá lan tỏa khắp không gian một dặm.
Trong lớp đất đá, mộc nhân nhanh chóng lùi lại, cánh tay vừa tổn hại cũng
nhanh chóng khôi phục như cũ.
Lâm Hàn vừa rồi suýt nữa thì chịu thiệt, hắn đã quên mất, ngoài lực công kích
vật lý mạnh mẽ, rồng vong linh còn có thể tán phát ra tử khí ăn mòn sinh cơ
của đối phương. Nhưng sinh cơ của Lâm Hàn cũng không phải loại bình thường,
hoàn toàn đủ sức đối chọi với tử khí này. Nhưng tử khí chạm với sinh cơ, khác
nào mặt trăng va trái đất, vụ nổ khủng khiếp do hai nguồn năng lượng này va
chạm sinh ra đã làm cho cánh tay của mộc nhân bị tổn hại, Lâm Hàn cũng không
thể không lưu lại.
Nhưng… Mộc nhân bị tổn hại, hẳn con rồng kia cũng không dễ chịu gì.
Lâm Hàn sai rồi!
Tro bụi tan đi, hiện ra trước mặt Lâm Hàn là con rồng vong linh vẫn long tinh
hổ mãnh, cái đầu hơi bẹp xuống, nhưng đôi mắt nó lúc này lại rực lên hai ngọn
u hỏa, như ma quỷ tới đòi mạng người. Hai cánh điên cuồng vỗ, muốn rời khỏi
mặt đất.
Xem ra, sinh cơ có thể chống lại được tử khí, nhưng Mộc Nhân này lại không
“cứng” bằng con rồng kia!
Aiz, vẫn là do mình chưa đủ mạnh a!
Rì rầm…
Thân thể mộc nhân bắt đầu rung lên bần bật, con thần long gỗ quấn quanh thân
mộc nhân cũng rục rịch. Trượt nhẹ một cái, mộc long đã rời khỏi thân người,
gào thét bay về phía bộ xương rồng kia!
Rồng đấu rồng!
Chỉ là, cả hai đều không phải là rồng chân chính, hơn nữa, còn là rồng phương
Tây đối đầu rồng phương Đông!
Đây cũng là kỳ cảnh vạn năm chưa từng xuất hiện, bởi loài rồng, dù là phương
Đông hay phương Tây cũng đều đã mai danh ẩn tích từ lâu rồi!
Mộc long uốn lượn trên bầu trời, uyển chuyển luồn qua thân thể rồng vong linh,
thân thể mềm mại như mãng xà, thoáng chốc đã quấn chặt lấy bộ xương rồng, cái
miệng nhọn hoắt cũng cắn lên cổ kẻ địch, muốn dứt một mảnh xương cổ của xương
rồng xuống!
Nhưng bộ xương rồng này nào có dễ xơi như thế! Mộc long dù cố hết sức, nhưng
cũng không gây tổn thương được kẻ địch mảy may, có chăng chỉ siết chặt chân
thể rồng vong linh lại, khiến rồng vong linh không dứt ra nổi.
Lâm Hàn đúng là bó tay toàn tập với con rồng vong linh này! Quả nhiên là thủ
đoạn của pháp Thánh, với sức lực của Lâm Hàn hiện tại, đúng là vô pháp tổn
thương đến nó!
Ngay cả quái lực quyền cũng chỉ gây rạn xương mà thôi, hơn nữa chỉ là một khúc
nhỏ. Rồng vong linh này không giống Susano, nứt một mảnh nhỏ cũng có thể lan
ra xung quanh, đối với bộ xương này, một khúc xương tan vỡ thì cũng như đứt
một mắt xích, các mắt xích khác nối lại vẫn có thể tiếp tục chiến đấu!
Liếc mắt nhìn Lê Ân Tĩnh bên cạnh, nhận được cái gật đầu khẳng định của nàng,
Lâm Hàn cũng cảm thấy có phần yên tâm hơn.
Két!
Dưới mặt đất, Mộc nhân điên cuồng vận lực, hai cánh tay cường tráng nắm lấy
đuôi Mộc long, từng chút từng chút kéo rồng vong linh sát xuống mặt đất!
Gào!
Rồng vong linh đột nhiên gào lên giận dữ, cái cổ xương xẩu chợt vòng lại cắn
lên thân của Mộc Long, dứt mạnh một cái, Mộc long đã đứt thành từng mảnh, rơi
rụng xuống đất!
Mộc long đứt vỡ, nhưng hai mắt vẫn tràn ngập ánh sáng, chỉ thoáng cái, thân
rồng đã hoàn toàn khôi phục, tiếp tục quấn chặt lấy rồng vong linh.
Rồng vong linh tiếp tục điên cuồng vùng vẫy, nhưng dù có làm thế nào cũng
không thoát ra khỏi sự đeo bám của Mộc long, khiến đám ma pháp sư vong linh
bên trong ngày càng sốt ruột.
Chợt, đại sư Tàn Cốt nổi lên linh quang, ánh mắt tàn độc nhìn vào Mộc nhân
dưới mặt đất.
Miệng rồng mở lớn, khí tức tanh hôi trở nên nồng đậm hơn bao giờ hết, không
khí xung quanh cũng như xoắn lại, tụ tập lại miệng rồng.
Grao grao…
Miệng rồng gào thét, trận cuồng phong tử khí như ngưng thực điên cuồng tràn về
phía Mộc nhân. Lúc này, Lâm Hàn đang tập trung tất cả sức lực để kéo đuôi Mộc
long, nhất thời không thể né tránh.
Tròng mắt Lâm Hàn co rút lại, ấn Tỵ trên tay định biến đổi, sử dụng thuật Phi
lôi thần. Nếu làm như vậy, Mộc nhân và Mộc long mà hắn vất vả khống chế nãy
giờ sẽ hoàn toàn thất bại, Lâm Hàn không chắc mình còn đủ sức để chiến đấu
theo kiểu này nữa không.
Bên cạnh Lâm Hàn, một giọng nói thanh thúy chợt cắt đứt suy nghĩ của hắn.
Trong mắt Lâm Hàn, hàng loạt hỏa cầu nhỏ xíu chỉ bằng nắm tay hư không xuất
hiện, bắn tung tóe về phía làn sóng khí kia, như thiên la địa võng hoàn toàn
phủ kín đường tiến của sóng khí. Khác nào sao trời đang muốn chặn ánh sáng mặt
trăng, giống cảnh tượng Lưu tinh cản nguyệt trong truyền thuyết!
Oành!
Ầm ầm ầm ầm!
Hàng loạt vụ nổ đinh tai nhức óc vang lên bên tai, khiến Lâm Hàn suýt nữa
choáng váng ngất xỉu. Những hỏa cầu tưởng chừng nhỏ bé kia lại bộc phát ra lực
bạo tạc cực kỳ mạnh mẽ, kỳ lạ ở chỗ, lực bạo tạc kinh khủng kia lại không hề
tràn một chút nào về phía hai người Lâm Hàn, toàn bộ lực bạo tạc đều xung kích
Long tức, hoàn toàn chặn đứng nó lại.
Hả?
Lâm Hàn thoáng cảm thấy kinh ngạc, một chiêu thức thật quen thuộc. Áo đỏ đã
từng dùng để cứu hắn một lần, bây giờ Lê Ân Tĩnh lại dùng nó để cứu hắn! Cái
cách dùng lực bạo tạc, kể cả mức độ khống chế khiến xung lực không tràn ngược
về phía bản thân, tất cả đều giống hệt. Có chăng chỉ là uy lực mạnh hơn rất
nhiều mà thôi!
Chưa dừng lại ở đó, Lê Ân Tĩnh giương cao cánh cung, một mũi tên gào thét
xuyên phá không gian, mang theo cái đuôi lửa dài hơn năm mét lao về phía bụng
rồng.
Mũi tên chạm vào bụng rồng, nhưng không hề xuyên qua như Lâm Hàn tưởng tượng.
Có lẽ Lê Ân Tĩnh đã biết trước rằng mũi tên kia không đủ sức mạnh xuyên phá
lớp xương kín đặc như mai rùa kia, nàng chỉ mỉm cười đầy tự tin ra hiệu cho
Lâm Hàn.
Oành!
Mũi tên mang theo một lực công kích cường đại, khiến thân rồng rung động mãnh
liệt, hơn nữa, đầu tên còn mang theo lực bạo tạc mạnh hơn vừa rồi gấp mười
lần, thoáng chốc làm lớp xương ở bụng rồng nóng lên hừng hực, nổi lên chút sắc
màu đỏ ửng.
Bên trong bộ xương, đám ma pháp sư chợt thấy dưới chân bỏng rát, nhiệt độ khác
nào muốn luyện bọn chúng thành than. Cả bọn cuống cuồng tìm chỗ né tránh, ngay
cả đại sư Tàn Cốt cũng cảm thấy có phần bối rối.
Ngay bây giờ!
Lâm Hàn biết, Lê Ân Tĩnh đã tạo cơ hội cho mình. Đám ma pháp sư buông lỏng
khống chế, con rồng cũng không chống cự quá mãnh liệt. Hắn dồn bảy phần Chakra
vào nhẫn thuật, Mộc nhân há miệng gào lên một tiếng, hai tay phát ra mười hai
thành sức lực, kéo mạnh xuống.
Thân Mộc long căng cứng, nhưng vẫn siết chặt lấy rồng vong linh, thoáng chốc
đã kéo địch thủ trụy xuống mặt đất.
Rầm!
Tro bụi tung tóe, như cuồng phong cuốn về bốn phương tám hướng, hoàn toàn che
cản tầm nhìn của Lâm Hàn.
Ngay bây giờ!
Mộc Độn – Phược Giới Vĩnh Táng!
Bản cao cấp của Thụ Phược Vĩnh Táng, kết hợp với Thụ Giới Hàng Đản! Sử dụng
loại cây cối thô to thay cho dây leo để trói buộc. Những nhánh cây khổng lồ
kia chợt vươn lên mạnh mẽ, thoáng chốc đã bọc kín thân rồng, đè chặt nó xuống
đất.
Đó là…
Cấm chú! Địa Hỏa Liêu Nguyên!
Lê Ân Tĩnh niệm chú hoàn tất, quyển trục bắn mạnh về phía đám dây leo đang
trói buộc con rồng. Theo sau quyển trục là một trận đại hỏa sáng rực như mặt
trời. Ngọn lửa đi đến đâu, cây cối của Lâm Hàn bùng cháy tới đó, nhiệt khí dày
đặc tới mức khiến không gian như vặn vẹo.
Ầm!
Quyển trục va chạm với cây cối đang trói chặt con rồng, ngọn lửa màu lục nhạt
bắt đầu nhen nhóm, thoáng chốc đã phủ kín hoàn toàn cây cối xung quanh.
Aaaaaa!
Lâm Hàn gầm lên giận dữ, toàn bộ chakra trong cơ thể thiêu đốt, dồn toàn bộ
vào Phược Giới Vĩnh Táng, Lê Ân Tĩnh cũng không nhàn rỗi, cánh cung đã giương
lên, hư ảnh một mũi tên lửa khổng lồ dần hiển hiện, càng ngày càng ngưng thực,
mũi tên cũng chuyển dần sang ngọn lửa màu xanh lam, rồi xanh lục…
Sinh cơ truyền vào cây cối bùng phát, khiến ngọn lửa càng bùng cháy thêm dữ
dội, lửa đã lan rộng ra hai dặm, bốc cao cả trăm mét, nhất thời đánh động sự
chú ý của một số người đứng cách xa đó vài trăm dặm.
Bên trong ngọn lửa, cánh của rồng vong linh đã bị thiêu thành tro, chỉ còn bộ
xương kia vẫn như mai rùa ngoan cường chống đỡ.
Rắc!
Ngọn lửa thiêu đốt quá mãnh liệt, thậm chí ngọn lửa xanh lục càng ngày càng
đậm sắc, đã vượt xa sức mạnh của một cấm chú bình thường. Dưới sức mạnh đó, bộ
xương rồng kia cũng dần không chịu nổi, một khúc xương vai chợt nứt toác ra,
nhanh chóng bị ngọn lửa hóa thành tro tàn.
Pháo đài đã bị phá một góc! Lê Ân Tĩnh chờ thời điểm này đã lâu rồi, hư ảnh
mũi tên khổng lồ chợt ngưng thực hoàn toàn, màu lửa như ngọc bích xuyên phá
không gian, xuyên qua lỗ thủng kia, chui thẳng vào bên trong thân rồng.
Oành! Oành oành oành!
Những âm thanh nổ vang liên tiếp vang lên. Rồng vong linh bị bạo tạc từ bên
trong, bộ xương như bị rút hết sức lực, chợt gục xuống ngọn lửa hừng hực kia,
thoáng chốc đã bị cháy thành than, cuối cùng tan thành tro bụi!
Rắc rắc rắc…
Ở cách đó xa xa, Mộc nhân cùng Mộc long cũng bắt đầu nứt toác, chất gỗ như mất
hết sức sống, nhanh chóng héo tàn, sụp đổ xuống đất.