Rồng Vong Linh


Người đăng: ngolam159789

Nguy hiểm!

Lúc này, trong đầu Lê Ân Tĩnh chợt nổi lên cảm giác đó, hơn nữa còn rất mãnh
liệt!

Sao lại như vậy? Ngọn lửa thủ hộ của ta chưa đến cấp thánh không thể phá, tại
sao lại có cảm giác nguy hiểm này?

Chiu!

Một âm thanh xuyên phá không gian quen thuộc vang vọng bên tai, Lê Ân Tĩnh đột
nhiên cảm thấy sau lưng tê rần, một thứ vũ khí nào đó đâm vào lưng nàng, đẩy
nàng lảo đảo lùi lại cả chục mét. Nhưng kỳ lạ, mặc dù lực đạo đủ để đẩy nàng
lùi lại rất xa, nhưng lại không hề gây tổn thương cho nàng, chỉ hơi ê ẩm mà
thôi.

Lê Ân Tĩnh hơi căm tức quay đầu lại, đập vào mắt nàng là cảnh tượng mà suốt
đời nàng cũng không quên.

Lâm Hàn đã đứng thế vào vị trí của nàng từ bao giờ, âm thanh xuyên phá không
gian vừa rồi Lê Ân Tĩnh chắc chắn chính là Thuật thời không của hắn. Nhưng lúc
này, vị trí đó ngoài Lâm Hàn ra, còn có một cái đuôi xương khổng lồ đang gào
thét công tới.

Lâm Hàn không kịp phản ứng, thoáng chốc đã bị cái đuôi khổng lồ kia quật
trúng…


  • Không…

Hai mắt Lê Ân Tĩnh như căng nứt ra, nàng gào lên một tiếng thê thảm, không
hiểu sao trong đầu chợt cảm thấy trống rỗng.

Nhưng…

Chỉ một giây sau, Lê Ân Tĩnh đã lấy lại được thần thái, trong mắt còn vẻ mừng
như điên. “Lâm Hàn” kia đâu còn là Lâm Hàn, khói trắng hiện lên, cái đuôi
chẳng qua chỉ quất trúng một khúc gỗ mà thôi!

Chíu!

Âm thanh xuyên phá không gian lại một lần nữa xuất hiện bên tai, Lâm Hàn cười
cười xuất hiện bên cạnh nàng, giọng nói có phần trách cứ:
- Sao vậy? Vừa nãy rõ ràng chị có thể tránh, tại sao lại đứng ngây ra như
phỗng như thế? Muốn chết sao?

Vừa làu bàu, Lâm Hàn vừa cuống quýt vứt bỏ vỏ kiếm đang bị lửa ăn mòn, tránh
để thân kiếm Hàn Tuyết bị tổn hại.

“Xem ra trước đó phán đoán đúng a, chỉ cần một thứ vũ khí đủ bền bỉ để chịu
đựng ngọn lửa kia trong thời gian ngắn, vậy thì chị Ân Tĩnh cũng sẽ bị trúng
đòn. Xem ra, Lạc Nhật Lưu Tinh này cũng có thể công phá, không phải là một
loại “phòng ngự tuyệt đối” – Lâm Hàn thầm nghĩ.

Nhưng hắn cũng biết, Lạc Nhật Lưu Tinh này vốn dĩ đã không phải loại phòng ngự
kiểu “mai rùa”, tác dụng lớn nhất của nó là tăng cường thế công, đồng thời
khiến đối thủ kiêng kỵ không dám công kích tùy tiện. Lớp thủ hộ này… nói theo
từ ngữ chuyên nghiệp thì là có tác dụng “phản dame”.

Biết Lâm Hàn vừa rồi là vì cứu mình, không tiếc mạo hiểm, Lê Ân Tĩnh cũng thấy
cảm động trong lòng, ôn nhu nói:
- Thực ra tôi cũng không muốn như vậy, nhưng sử dụng Lạc Nhật Lưu Tinh xong
sẽ cảm thấy thân thể không quá thoải mái, rất trì trệ và khó chịu, phải cần
một lúc mới có thể thích ứng. Đây cũng là do tôi còn chưa quen, sau này sẽ
càng ngày càng thích ứng nhanh hơn.

Lâm Hàn nghe xong cũng chỉ thầm gật đầu, lần trước Lê Ân Tĩnh dùng Lạc Nhật
Lưu Tinh đối chiêu với hắn, quả nhiên nàng cũng có một quãng thời gian rất trì
trệ, nếu không phải Lâm Hàn không công kích nổi lớp lửa phòng ngự kia, có lẽ
lần đó Lê Ân Tĩnh đã bị thương nặng rồi.

Nghe Ân Tĩnh không ngần ngại mà chia sẻ nhược điểm bản thân với mình, Lâm Hàn
cũng cảm thấy như có dòng nước ấm chảy qua tim, nụ cười lại càng thêm tươi
rói.

Chỉ là…

Tình thế trước mắt vẫn còn rất ác liệt.

Trên bầu trời, một con cự long… không, có lẽ nên gọi là một bộ xương cự long
mới đúng, bộ xương rồng cùng với sải cánh da trải rộng hơn ba mươi mét, hoàn
toàn che lấp ánh sáng trên đầu Lâm Hàn và Lê Ân Tĩnh. Vừa rồi, chính con cự
long vong linh này đã dùng đuôi muốn quật Lê Ân Tĩnh, với lực công kích vật lý
mạnh mẽ như thế, dù ngọn lửa của Lê Ân Tĩnh có ăn mòn được đuôi của nó thì
chính nàng cũng sẽ bị quật cho tan xương nát thịt.

Nguy hiểm thật!

Lê Ân Tĩnh thầm thấy may mắn, nếu không nhờ Lâm Hàn, có lẽ nàng đã thành tử
thi xinh đẹp mất rồi!


  • Là Cự Long Vong Linh sao? Chẳng phải chỉ có Pháp Thánh mới có thể triệu
    hoán được thứ sinh vật này hay sao?

Trong lòng Lê Ân Tĩnh thầm cảm thấy trầm trọng.

Cự Long Vong Linh, đây chính là sinh vật triệu hoán của Pháp Thánh hệ Vong
Linh, không thể sai được.

Hẳn là do viên thuốc mà đám ma pháp sư kia nuốt vào vừa rồi! May mà bọn chúng
chỉ triệu hồi ra được một con. Nếu là pháp Thánh chân chính, triệu hồi Cự Long
với số lượng lớn, có lẽ Lê Ân Tĩnh cũng chỉ đành tuyệt vọng với số phận.

Nhất thời, Lê Ân Tĩnh nổi lên ngàn vạn suy tính.

Cự Long Vong Linh, thực sự là một sinh vật rất đáng sợ. Cả thân thể nó đều là
xương của Cự Long chân chính, khi sống có lẽ đã là Thánh Thú, thậm chí là Thần
Thú, nhưng khi chết đi, trở thành vong linh thì sức mạnh chỉ còn lại một phần
mười, nhưng kể cả thế cũng đã vô cùng mạnh mẽ.

Thân hình khổng lồ, lực công kích vật lý khủng khiếp, khí tức tử vong nồng đậm
có thể ăn mòn sinh mệnh của kẻ địch, khả năng kháng ma pháp, kháng nội lực đặc
trưng của vong linh cấp cao! Có thể nói, Cự Long Vong Linh chính là một cỗ máy
chiến đấu đích thực, là nỗi kiêng kỵ của tất cả tu luyện giả trên đại lục!

Đương nhiên, cũng không phải là không có nhược điểm. Nhược điểm của Cự Long
vong linh cũng giống như các loại sinh vật vong linh khác, đó chính là kẻ thao
túng ma pháp! Chỉ là, cả thân thể của Cự Long này chính là một pháo đài, kẻ
thao túng đều đã trốn bên trong, làm cách nào mới có thể chạm tới bọn chúng
đây?


  • Nè!
    Đột Lê Ân Tĩnh bị người khác nắm lấy tay, cảm giác ấm áp bao trùm bàn tay nhỏ
    bé. Thật kỳ lạ, lần này nàng không hề có chút nào phản kháng, cũng không thấy
    chút khó chịu nào. Nàng chỉ thấy hơi bối rối, ánh mắt nhìn Lâm Hàn cũng hơi là
    lạ.

Lâm Hàn chẳng hiểu sao cô nàng này đột nhiên nhìn mình với ánh mắt kiểu đó,
chỉ là hắn gọi mãi mà nàng không nghe thấy nên mới dùng cách này để gây chú ý
mà thôi.

Nhưng mà, da dẻ cô nàng này cũng mịn ghê, lại âm ấm nữa, cảm giác hoàn toàn
trái ngược với bàn tay mát lạnh của Tuyết tỷ tỷ. Nhất thời, Lâm Hàn cũng làm
như không biết, dứt khoát nắm lấy, mặt ra vẻ cao thâm hỏi:
- Chúng ta chưa từng kề vai chiến đấu đúng không?

Lê Ân Tĩnh không cần nghĩ cũng đã gật đầu. Mọi lần hai người đều chia việc ra
làm, Lâm Hàn chặn vong linh, Lê Ân Tĩnh lợi dụng khả năng cảm ứng mạnh để tìm
kẻ thao túng. Thực sự hai người chưa từng kề vai chiến đấu!


  • Chị có tin tôi không?
    Lâm Hàn nở một nụ cười mà hắn cho rằng rạng rỡ nhất.

Ánh sáng kỳ lạ trong mắt Lê Ân Tĩnh càng đậm thêm. Câu hỏi này… quen thật, cả
vẻ mặt của hắn nữa, tràn đầy ánh dương quang, làm người khác tin tưởng! Tại
sao lại như vậy? Quen thuộc quá! Tại sao? Tại sao trong lòng ta lại tràn đầy
tin tưởng, còn có… ấm áp thế này?

Ký ức trong đầu Lê Ân Tĩnh bắt đầu lộn xộn, giống như có hình ảnh nào đó muốn
thức tỉnh. Nhưng bất chợt, một dòng thanh lương chợt chảy dọc theo não bộ, làm
nàng hoàn toàn trở nên bình tĩnh, cảm giác kỳ quặc kia cũng chỉ còn lại chút
dư âm. Dù vậy, nàng vẫn không hề do dự gật đầu:
- Tin! Chỉ bằng việc cậu cứu tôi vừa rồi, tôi đã có thể hoàn toàn tin cậu!
Nếu không có Lâm Hàn, Lê Ân Tĩnh đã chết rồi!

Nghe cô nàng kia trả lời kiên quyết như vậy, Lâm Hàn cũng hơi yên lòng. Hắn
ngồi xổm xuống trước mặt Lê Ân Tĩnh, nhẹ nhàng nói:
- Lên lưng tôi đi, tôi cõng chị!

Lê Ân Tĩnh không hỏi nhiều, chỉ nhanh nhẹn leo lên lưng hắn, hai tay hai chân
như quấn chặt lấy Lâm Hàn, bởi nàng biết, Lâm Hàn còn cần kết ấn, tay của hắn
không thể đỡ nàng được.

Người ngọc gần gũi, hai ngọn thánh phong mềm mại tiếp xúc thân mật với lưng
hắn, nhưng Lâm Hàn không có tâm tư nào để nghĩ lung tung. Nếu là bình thường,
tên này dù không dám công khai ăn mặn, nhưng âm thầm hưởng thụ một chút là
không thể nào tránh khỏi.

Lúc này, con rồng vong linh kia cũng đã bắt đầu rục rịch. Vừa rồi có lẽ cũng
là một thời gian thích ứng của đám ma pháp sư vong linh, bởi cả năm tên cùng
hợp lực khống chế một con rồng, quá sức không nói, riêng vấn đề phối hợp đã đủ
khó khăn rồi.

Gào!

Một tiếng rồng gầm đầy mùi hôi thối, bộ xương rồng ầm ầm lao xuống, bộ hàm
xương xẩu táp về phía hai người Lâm Hàn.

Chíu!

Một tia sáng trắng lóe lên, Lâm Hàn cõng Lê Ân Tĩnh biến mất, xuất hiện ở một
góc khác cách xa đó nửa dặm.

Khoảng cách này có lẽ là đủ xa trong tình huống bình thường, nhưng đối với một
con rồng biết bay thì khoảng cách này vẫn là quá gần.

Một đòn không trúng, đám ma pháp sư bên trong thầm hô đáng tiếc, cũng có chút
kinh ngạc về tốc độ của Lâm Hàn.

Nhưng sự kinh ngạc của bọn chúng còn chưa dừng lại ở đó.

Ở phía xa xa, Lâm Hàn hai tay kết ấn Tỵ, chakra điên cuồng điều động, từng
nhánh cây thô to khủng bố bắt đầu vươn lên, thoáng chốc đã phủ kín cả mặt đất
trong vòng hai dặm. Không những vậy, đám thân cây này còn vươn lên rất cao,
thoáng chốc đã áp sát con rồng vong linh, muốn quấn chặt lấy nó.


  • Hừ!
    Trong thân rồng, đại sư Tàn Cốt hừ lạnh một tiếng, nếu rồng vong linh của hắn
    mà dễ dàng bị hạ như thế, vậy thì hắn cũng không cần lăn lộn làm gì nữa.

Chỉ thấy con rồng vung cánh lên, cả một mảng thân cây bị quạt gãy thành từng
mảnh, đầu vươn ra đớp một cái, một mảng thân cây khác bị hủy hoại,…. Đuôi
rồng, thân rồng, lưng rồng, chân, tay… Tất cả đều là vũ khí, hơn nữa, dù xuất
lực ở bất cứ góc độ nào, lực công kích của rồng cũng đều mạnh mẽ vô cùng.

Đây cũng là chỗ đáng sợ của loài rồng nói chung, và con rồng vong linh này nói
riêng.

Chíu!

Không biết từ bao giờ, đối thủ của đám ma pháp sư đã biến mất, bọn chúng vẫn
còn đang lo đối phó với đám thân cây quỷ dị này, nhất thời phân tâm, để tên
kia lợi dụng thời cơ.

Những tưởng đối thủ đã chạy mất, nào ngờ, trên lưng rồng chợt rung động mãnh
liệt, một khúc xương sống hơi rạn nứt, thân rồng mãnh liệt trùng xuống mặt
đất.

Trong năm người, tên ma pháp sư có tu vi kém nhất chợt phun ra một ngụm máu
tươi, mắt trợn trắng, không biết là sống hay chết.

Bám chặt lấy Lâm Hàn, Lê Ân Tĩnh chợt gắt giọng:
- Khốn nạn! Sao không tranh thủ chạy đi? Liều mạng với chúng làm gì?


  • Chị cho rằng tôi không muốn chạy chắc? Nhưng nếu tôi chạy, con rồng này
    thừa sức bay theo làm thịt cháu trai chị đó!
    Lâm Hàn vừa dồn hết sức bình sinh, sử dụng quái lực quyền nện xuống lưng rồng,
    vừa gào lên như muốn tăng thêm sức lực.

Nghe hắn nói vậy, vẻ kỳ dị đã biến mất trong mắt Lê Ân Tĩnh lại nổi lên. Nàng
nào đâu có biết, Lâm Hàn hoàn toàn bị bức bởi cái huyết khế chết tiệt của
Gary. Nếu hiện tại Lâm Hàn chuồn êm, còn Gary gặp chuyện, vậy thì huyết khế
cũng bị hủy, Lâm Hàn hắn sẽ bị tổn thương nặng. Đánh với con rồng này, Lâm Hàn
còn xíu lòng tin, chứ đối mặt với sự hủy diệt tinh thần của khế ước, hắn không
dám đùa.

Rầm!

Lại một quyền toàn lực, Lâm Hàn đã sử dụng tất cả khí lực bú sữa mẹ, nhưng
không hề làm tổn thương nặng nề gì được con rồng này. Có chăng chỉ là ép nó
phải hạ xuống đất, không thể duy trì thế bay mà thôi.

Mẹ kiếp, Susano của Madara chắc cũng không cứng hơn xương rồng này bao nhiêu!
Chẳng phải Tsunade còn dùng được quái lực quyền phá phòng ngự của Madara hay
sao? Ka không bằng Tsunade, thật, nhưng cũng đâu có quá kém!

Lâm Hàn thầm chửi bới trong lòng, thân hình một lần nữa biến mất, rời khỏi
lưng rồng.

Hắn vừa biến mất, đuôi rồng như một cây roi khổng lồ chợt gào thét quất vào vị
trí đó. Chỉ tiếc, Lâm Hàn đã biến mất, thành ra con rồng này lại tự đánh mình,
xương sống vốn chỉ hơi rạn một chút, bây giờ đã nứt toác ra như sắp đổ vỡ.

Lâm Hàn thấy thế mừng như điên. Không ngờ bọn ma pháp sư này thực ra cũng chỉ
được cái cậy mạnh, còn phối hợp vẫn còn non lắm!

Thời cơ đến rồi!

Mộc Độn – Mộc Nhân Thuật!


Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới - Chương #54