Người đăng: ngolam159789
Xe gió lại khởi hành lướt băng băng trên con đường gập ghềnh của sơn đạo.
Lâm Hàn, Lê Ân Tĩnh và Gary lại lên đường, tiếp tục cuộc hành trình của mình.
Trước khi đi, Lâm Hàn đã để lại cho Vũ Linh Hà tất cả những thứ hắn cho là hữu
dụng, từ phương pháp tinh luyện chakra, phương pháp sử dụng luyện tập sử dụng
chakra để đứng trên nước, leo cây… Cho đến các loại nhẫn thuật cấp thấp như
tam thân thuật, Thiết Thủy Tiễn, Thủy Cầu Thuật, cho đến những thuật cao cấp
hơn như Thiết Pháo Ngọc, Ba Loạn Vạn Trùng, Thủy Loạn Ba, ngay cả những nhẫn
thuật cao cấp nhất như Thủy Long Đạn Thuật, Thủy Long Giảo Bạo, Đại Bạo Thủy
Trùng Ba cũng có, nhưng tất nhiên, những thứ này đều đã được Lâm Hàn nhờ Lê Ân
Tĩnh phong ấn bằng ma pháp hệ hỏa, phải có lực công kích hệ thủy mạnh đến mức
độ nhất định mới có thể mở ra được.
Có thể nói, Lâm Hàn đã dốc hết vốn liếng cho Vũ Linh Hà rồi.
Chỉ là, cô bé con này ban đầu còn không chịu phối hợp, sống chết đòi đi theo
đám người Lâm Hàn, ngay cả thủ đoạn “hèn hạ” như một khóc hai náo ba thắt cổ
cũng suýt nữa dùng ra. May mà Lâm Hàn tâm thần cứng rắn, lại thêm Gary làm mặt
lạnh hù dọa, nếu không Lâm Hàn đã thất thủ, đưa con bé cứng đầu này đi rồi.
Cũng không phải Lâm Hàn không muốn mang cô bé theo, mà là vì hành trình của
hắn còn chưa kết thúc, phía trước vẫn còn thử thách đang chờ hắn, hiện giờ lại
đèo thêm quả bòng này nữa, Lâm Hàn cũng cảm thấy phiền.
Hắn vốn tính toán để lại phương pháp cho cô bé luyện tập, sau khi xong chuyện,
hắn sẽ trở lại đón cô bé về học viện, vậy là vẹn cả đôi đường. Dù gì thì quá
trình đầu của nhẫn thuật cũng không quá khó (Lâm Hàn cho là như thế), có sách
hướng dẫn kỹ càng như thế, Vũ Linh Hà cũng đã đủ điều kiện để tự tu luyện rồi.
À, suýt nữa còn quên một nhân vật.
Đó chính là ngài ma pháp sư vong linh đáng thương của chúng ta.
Tên này đúng là đủ đáng thương, hắn vốn chỉ là một tên lâu la trong tổ chức ma
pháp sư vong linh, được phái ra để truy tìm trải rộng theo phương pháp thả
lưới, tu vi của hắn cũng chỉ là một Pháp Tông mà thôi!
Hắn cũng đã chờ ở đây đến cả tháng rồi, nhưng mục tiêu thì chẳng thấy đâu,
phía bên trên cũng chẳng có chỉ thị gì, một chút thông tin cũng không có, vì
vậy hắn dứt khoát mặc kệ, tập trung đi kiếm “hàng”, mục đích là nâng cao lực
chiến đấu cho đám vong linh của mình.
Hắn đâu có biết, phạm vi tìm kiếm đã bị thu nhỏ lại mười lần, và vị trí mà hắn
canh gác lại chính là trung tâm, nhưng tên này chung quy vẫn chỉ là lâu la mà
thôi, bên trên đã chính thức mặc kệ hắn.
Đó chính là phong cách của đám ma pháp sư vong linh này. Chỉ giao việc, còn
hoàn thành hay không thì là do ngươi. Nhất là trong việc lục soát thế này,
ngươi phát hiện ra mục tiêu thì tốt, có thưởng, ngươi phát hiện ra mục tiêu,
nhưng bị giết chết, vậy thì càng tốt hơn, không có thưởng gì đâu, nhưng hành
tung của mục tiêu vẫn sẽ bại lộ trong mắt tổ chức.
Còn việc để cá lọt lưới, vậy thì càng nực cười hơn, lọt được một lần, vậy
ngươi có lọt nổi thiên la địa võng phía trước hay không? Đối với ma pháp sư
vong linh, số lượng không phải là vấn đề, không đủ người, vậy thì dùng vong
linh thế vào, thậm chí, bọn chúng còn có cả loại vong khuyển chuyên biệt để dò
xét dấu vết, khả năng truy lùng còn mạnh hơn loài người cả trăm ngàn lần.
Ma pháp sư vong linh đáng thương, vốn cho rằng tối nay có mồi ngon, không
những là một tiểu mỹ nhân, lại còn là một kẻ có huyết khí cực kỳ sung túc. Nào
ngờ, trong lúc hắn đắc ý nhất, đột nhiên một ngọn lửa hư không xuất hiện, hoàn
toàn thiêu rụi hắn thành tro tàn, ngay cả cặn bã cũng không thừa lại.
Đây cũng là phân công từ trước đó do Lâm Hàn và Lê Ân Tĩnh thương lượng. Lâm
Hàn chuyên môn chặn đánh vong linh, còn Lê Ân Tĩnh, lực cảm nhận của nàng mạnh
hơn Lâm Hàn cả trăm lần, nhiệm vụ lén lút truy tìm ra kẻ đang khống chế sẽ là
của nàng. Hơn nữa, tu vi của Lê Ân Tĩnh thậm chí còn mạnh hơn Lâm Hàn, để nàng
đối phó với ma pháp sư vong linh, Lâm Hàn rất là an tâm.
Sau khi tiêu diệt tên ma pháp sư kém cỏi kia, Lê Ân Tĩnh nhanh chóng chạy tới
hang ổ của hắn, giải cứu những người còn sống sót.
Nhưng…
Những người còn sống sót lại không có bất cứ một người đàn ông nào, chỉ thuần
một sắc nữ nhi, hơn nữa, còn đều là thiếu nữ, hoặc là thiếu phụ có chút tư
sắc.
Còn tại sao lại là các nàng, vậy thì không cần nói nữa, có lẽ mọi người đều
hiểu…
Nhìn vẻ mặt phờ phạc, mất hồn mất vía của những phụ nữ này, Lê Ân Tĩnh lúc ấy
cảm thấy máu huyết như sôi sùng sục, chỉ muốn chém tên khốn kiếp kia ra thành
trăm ngàn mảnh. Tiếc là, một ngọn lửa của nàng đã thiêu hắn thành than rồi, có
muốn cũng không chém được nữa.
Nhìn vẻ mặt như mất hết sức sống của bọn họ, Lê Ân Tĩnh cũng chẳng biết nói
gì. Cá biệt, còn có một thiếu nữ vẫn đang bị xích sắt treo lên, áo cởi một
nửa, hạ thân trắng trơn, thậm chí còn bị một cục xương găm vào thân thể qua
chỗ tư mật, dòng máu khô đặc chảy dài theo hai bắp đùi, nhỏ vài giọt xuống nền
đá lạnh lẽo.
Khốn nạn!
Còn mang các nàng ra làm đồ chơi cho vong linh!
Hoặc là, cả vong linh lẫn đám phụ nữ này vốn đều là đồ chơi của hắn, thỏa mãn
sở thích biến thái kia…
Thật đáng hận!
Trước kia, khi nghe Gary nguyền rủa đám ma pháp sư vong linh này, nói bọn
chúng là vạn ác bất xá, Lê Ân Tĩnh cũng chỉ nửa tin nửa ngờ. Nàng cho rằng đó
là do mâu thuẫn giữa công hội ma pháp và ma pháp sư vong linh nên mới có
chuyện bôi nhọ nhau, nhưng bây giờ thì nàng tin, tin thật rồi! Bởi tất cả đang
bày ra trước mắt nàng, không thể chân thực hơn được nữa.
Nhìn lướt qua đám người, Lê Ân Tĩnh bắt gặp một bóng người hơi quen thuộc. Đó
là một thiếu phụ chừng ba mươi tuổi, sắc mặt tái nhợt vô thần, nhưng vẫn còn
giữ lại nét gì đó rất xinh đẹp, nhìn nàng giống như một Vũ Linh Hà khác với số
tuổi lớn hơn vậy.
Hẳn là mẹ của Linh Hà rồi!
Lê Ân Tĩnh biết, lúc này, có nói gì đi nữa cũng chỉ là thừa, nàng dứt khoát
lấy xe gió của Gary ra, nhét hết cả chục người phụ nữ lên xe, đưa họ về làng.
Còn may, những phụ nữ này vẫn còn mục tiêu để sống tiếp. Trai tráng đã bị giết
rất nhiều, để lại là những gia đình đã nghèo lại còn eo, chỉ còn lại các cụ
già và trẻ nhỏ. Nhìn cảnh cha mẹ già cả, con cái nheo nhóc, những phụ nữ này
cũng dần dần thoát ra khỏi bóng tối của bản thân, bởi họ chính là hy vọng sống
sót duy nhất của người thân trong gia đình.
Đặc biệt nhất vẫn là Vũ Linh Hà.
Cô nàng ma mãnh này dứt khoát ra vẻ mình vẫn chỉ là con bé con khờ dại khi
trước, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không thể tự lo. Mẹ nàng thấy như
vậy, mặc dù trong lòng đã sinh tử chí, nhưng lại dứt khoát kiềm chế mình lại
để lo liệu cho con gái. Trượng phu đã chết, hiện giờ con gái chỉ còn mối hy
vọng duy nhất là nàng, nếu nàng cũng đi theo trượng phu, vậy con gái đáng yêu
xinh đẹp của nàng phải làm thế nào bây giờ?
Aiz… chỉ mong con gái sớm tìm được phu gia tốt, lúc đó, mình cũng yên lòng!
Trên xe gió.
Lê Ân Tĩnh bày hết những thứ lấy được của ma pháp sư vong linh ra cho Lâm Hàn
và Gary xem. Nếu ai có hứng thú với gì đó thì có thể lấy luôn, dù sao mấy thứ
vặt vãnh thế này cũng không quá quan trọng.
Lâm Hàn nhìn lướt qua, vốn tưởng còn có gì đó hay ho, hóa ra cũng chỉ là một
ít những thứ lặt vặt, như là trang sức, đá quý, dược thảo,… nhìn qua cũng có
vài món quý giá, nhưng Lâm Hàn cũng không biết mình lấy chúng về thì làm được
cái gì.
Nghĩ cũng phải, một Pháp Tông, hơn nữa còn là Pháp Tông vong linh, suốt ngày
trốn chui trốn nhủi trong màn đêm, vậy thì có được đồ tốt gì chứ?
Ế!
Có cái gì đó quen quen.
Lâm Hàn nhẹ nhàng thò tay lấy một miếng ngọc bội màu hổ phách, đưa lên tỉ mỉ
ngắm nghía.
Đây cũng chỉ là một miếng ngọc bội bình thường, không có khả năng gì đặc biệt,
họa chăng là được điêu khắc cực kỳ tỉ mỉ, chất ngọc cũng rất tốt, rất sáng và
đẹp, nếu bàn về giá trị nghệ thuật, có khi nó phải được đặt ngang hàng với đan
dược cấp bốn! – Gary đánh giá!
Đan dược cấp bốn a! Một viên có thể giúp Võ Tông, Pháp Tông, tiến giai một
cấp, thậm chí là hai cấp, Võ Tôn phục dụng cũng có tác dụng không nhỏ. Giá trị
của một viên thuốc như thế đâu phải chỉ tính bằng tiền, mà phải tính bằng linh
thạch. Một viên đan dược cấp sáu như vậy, giá trị ít nhất cũng phải là một
trăm linh thạch trung phẩm!
Linh Thạch Trung Phẩm nha!
Lâm Hàn bất tri bất giác sờ sờ lại cái túi đáng thương của mình, bên trong
cũng chỉ có khoảng một trăm viên linh thạch Hạ Phẩm! Đây là tất cả tài sản hắn
có được nhờ bán tinh hạch ma thú cùng với những chiến lợi phẩm hắn thu được từ
hồi trước. Từ trước tới nay, Lâm Hàn vốn chỉ tập trung vào tu luyện, khai thác
tiềm năng bản thân. Những ngoại vật như thế này vốn dĩ không lọt mắt hắn.
Nhưng bây giờ Lâm Hàn mới biết mình may mắn thế nào.
Bởi hắn vừa tùy tiện đọc ra một số dược liệu dùng để sản sinh sinh cơ trong
Trường Sinh Bí điển, câu trả lời làm Lâm Hàn kinh hãi, một vị thuốc bất kỳ
trong đó đều là hàng trân bảo hy hữu, cái gì mà nhân tham năm ngàn năm, huyền
ma một vạn năm… thứ có giá trị thấp nhất cũng là một ngàn linh thạch thượng
phẩm!
Khó trách tiền nhân phải dùng hai ngàn năm mới tu luyện xong Trường Sinh bí
điển!
Bởi đây đâu còn là tu luyện, đây thuần túy là nuốt linh thạch vào bụng mà!
Tu luyện trường sinh bí điển này, có lẽ 99% là đi kiếm dược liệu, còn 1% mới
là thời gian tu luyện chính thức!
Tiền nhân đáng thương, không ngờ ngài lại phải vất vả với dược liệu như vậy!
Giờ đây hưởng phúc của ngài, hưởng phúc của hệ thống, con tiết kiệm được 99%
thời gian tu luyện thần công. Ngài yên tâm đi, con sẽ phát dương quang đại
công pháp này, sẽ không để ngài thất vọng đâu!
Lạc đề, quay lại với miếng ngọc bội!
Mặc dù nó có giá trị nghệ thuật rất cao, có lẽ thích hợp với một vài võ giả
đang ngộ đạo, nhưng đối với ma pháp sư như Gary, Lê Ân Tĩnh, hay kể cả Ninja
như Lâm Hàn, thứ này cũng không quan trọng lắm.
Sở dĩ Lâm Hàn cầm nó lên là vì hắn thấy quen lắm!
Rõ ràng đã nhìn thấy ở đâu đó! Nhưng tại sao nhất thời không nhớ ra?
Nhắc mới nhớ, hình như tôi cũng thấy nó quen lắm!
Chị từng nhìn thấy? – Lâm Hàn kỳ quái hỏi lại.
Ừm! Lối điêu khắc này hình như là của một tiệm điêu khắc nổi tiếng nào đó!
Tôi quên mất rồi!
Tiệm điêu khắc?
Lâm Hàn nhất thời bừng tỉnh, lấy ra một miếng ngọc bội từ bên hông.
Đây là một miếng ngọc bội làm từ hàn ngọc quý hiếm, thậm chí cung quanh miếng
ngọc còn có khí lạnh bay liễu nhiễu. Trên miếng ngọc còn có một chữ Hàn rất rõ
ràng.
Miếng ngọc này được mẹ của Lâm Hàn, Dương Đan Hòa đeo cho hắn từ bé, Lâm Ôn
cũng có một miếng, có khắc chữ Ôn, thủ pháp điêu khắc là hoàn toàn giống nhau,
cũng giống với miếng ngọc bội mà Lâm Hàn đang cầm.
Chỉ là…
Miếng ngọc bội của Lâm Hàn đã không còn là miếng ngọc nguyên bản rồi!
Ngọc bội của hắn vốn cũng chỉ dùng chất ngọc Thủy Tinh Khoáng khá quý hiếm mà
thôi. Còn miếng ngọc hiện tại là do Tuyết Thiên Lăng tỉ mỉ điêu khắc cho hắn,
chất liệu sử dụng lại là Hàn Ngọc quý hiếm, có tác dụng thanh tỉnh thần trí,
hơn nữa còn cung cấp khí lạnh, rất có lợi với người tu luyện công pháp hệ hàn
băng. Thủ pháp điêu khắc mà Tuyết Thiên Lăng sử dụng giống hệt với miếng ngọc
cũ, sản phẩm tạo ra cũng giống như tạc, không sai biệt một chút nào.
Tuyết Thiên Lăng tặng miếng ngọc này cho hắn, mục đích là để Lâm Hàn dễ dàng
tu luyện trường sinh bí điển hơn, nhằm kéo dài thêm chút thời gian sống sót.
Còn miếng ngọc nguyên bản, Lâm Hàn đã tặng cho nàng, coi như vật đính ước rồi!
Miếng ngọc này cũng là một trong số ít những vật mà Tuyết Thiên Lăng để lại
cho Lâm Hàn.
Lâm Hàn tỉ mỉ ngắm nhìn hai miếng ngọc, thực sự thủ pháp điêu khắc không khác
nhau bao nhiêu.
Lâm Hàn nghĩ đến đầu tiên đó là Tuyết Thiên Lăng.
Sau đó, hắn nhanh chóng phủ nhận, thủ pháp điêu khắc này là nàng bắt chước
miếng ngọc cũ mà làm ra, khả năng cao nhất là xuất phát từ tiệm điêu khắc mà
mẹ Lâm Hàn từng nhờ người làm cho hắn.
Cố gắng nhìn kỹ dưới đáy miệng ngọc bội, quả nhiên có một chữ “Bích” rất nhỏ,
đây rõ ràng là sản phẩm của tiệm ngọc Bích Thủy Lưu Ly nổi danh ba ngàn dặm
của thành Băng Nguyên!
Tiệm ngọc này… luôn luôn làm ra những sản phẩm cực kỳ cao cấp, giá trị liên
thành, một viên ngọc bội xuất phát từ Bích Thủy Lưu Ly, ít nhất cũng phải có
giá trị ngang đan dược cấp sáu, tức là khoảng năm mươi linh thạch Thượng Phẩm
trở lên!
Còn những sản phẩm tinh tế, nhưng lại làm từ chất ngọc kém thế này, chỉ có thể
là hàng nháp, hàng thử nghiệm, mà thứ như vậy hầu hết là lưu tồn trong kho của
Bích Thủy Lưu Ly, nằm ở thành Băng Nguyên!
Chẳng lẽ… thành Băng Nguyên bị đột nhập, hay là bị làm sao?
Không thể không nói, Lâm Hàn có vẻ hơi đa nghi thái quá, nhưng sự thực là
trong lòng hắn đang nổi lên cảm giác gì đó bất an, cực kỳ bất an!