Người đăng: ngolam159789
Mưa gió đã qua, trời quang mây tạnh.
Lúc này, Lâm Hàn và Tuyết Thiên Lăng đã mặc quần áo đầy đủ, ngồi đối diện
nhau, thương nghị chuyện gì đó.
Tuyết Thiên Lăng vẫn cao quý như vậy, nụ cười nhạt vẫn luôn đọng trên môi.
Thái độ của nàng hờ hững, như chưa hề có chuyện gì xảy ra, ngoài việc trên má
vẫn còn hai vệt hồng hào kiều diễm.
Còn Lâm Hàn thì lại chột dạ cúi đầu, như đứa bé làm sai chuyện gì đó, chờ nhận
trừng phạt. Vừa nãy thực sự hơi điên cuồng, để lộ mấy kỹ thuật hay ho. Không
biết thần tiên tỷ tỷ có tức giận hay không? Mặc dù lúc đó nàng nói “Tùy
ngươi”, nhưng nhỡ đâu trong lòng lại không tiếp nhận thì sao? Dù gì thì người
của thế giới này cũng khá là bảo thủ, mà tiên tử cao quý thì có lẽ càng nên
bảo thủ mới đúng.
Cuối cùng, vẫn là Tuyết tiên tử đánh vỡ trầm mặc trước:
Lâm Hàn cũng không già mồm cãi láo, kích động nhận lấy quyển sách mới cứng từ
trong tay Tuyết Thiên Lăng, vội vàng đánh giá nội dung trong đó.
Đây đúng là công pháp ngoại công, nhưng cũng không đơn giản chỉ tu luyện thân
thể như công pháp hắn đang luyện. Công pháp này là sự kết hợp của ngoại công,
một chút nội khí, thêm vào dược vật đặc thù để cường hóa thân thể, đồng thời
triệt để loại bỏ các thương thế do luyện ngoại công gây ra. Cũng vì không mất
thời gian điều dưỡng vết thương do tu luyện, tiến cảnh có thể nói là thập phần
nhanh chóng.
Nhưng chỉ có vậy, công pháp này có lẽ vẫn chưa thể được đánh giá là công pháp
Thiên cấp. Nên nhớ, trong bốn cấp Thiên Địa Huyền Hoàng, Thiên Cấp là công
pháp dạng hi hữu, chỉ có các đại tông môn, đại gia tộc, đại quốc gia mới có
thể sở hữu mà thôi.
Tuyết Thiên Lăng có thể đơn giản lấy ra công pháp dạng này, đủ để thấy thân
phận của nàng không đơn giản chút nào. Nhưng nàng không muốn nói, Lâm Hàn cũng
không hỏi nhiều, tránh gây ra tình trạng lúng túng cho cả hai.
Lạc đề, lại nói về sự thần diệu của công pháp, sở dĩ nó được đánh giá là Thiên
Cấp, là bởi vì nó có một đặc tính mà không có bất cứ một môn ngoại công nào đó
được. Công pháp, kết hợp với dược vật đặc thù, có thể giúp người tu luyện có
được sức sống mãnh liệt, từ đó đạt được trường thọ. Tuy rằng hầu hết tâm pháp
nội gia đều có tác dụng này, nhưng với ngoại gia, đặc tính này là độc nhất vô
nhị.
Hơn nữa, công pháp này không chỉ giúp trường thọ đơn giản như vậy, mà là thực
sự tăng cường sức sống. Nên nhớ, trường thọ trong công pháp nội gia chỉ là trì
hoãn sự già yếu, cường giả đỉnh phong có thể trì hoãn đến vô hạn, đạt đến bất
tử. Nhưng công pháp này lại có thể sản sinh sức sống, cũng có ý nghĩa là người
luyện nó có thể trường sinh bất lão, thậm chí cải lão hoàn đồng, thanh xuân
vĩnh trú, không như người trong nội gia, vì đột phá chậm trễ nên thân thể già
yếu, dần đánh mất đi cơ năng, tốc độ đột phá lại càng chậm, cuối cùng không
thể đột phá, dẫn đến hết thọ nguyên, và rồi, tạch, ô hô hai tai, kết thúc một
đời cường giả trong uất ức.
Công pháp thế này, đâu thể nói là Thiên cấp hạ phẩm, con mẹ nó còn vượt quá cả
Thiên cấp rồi! Nếu để đám lão bất tử trong các thế lực lớn nghe đến công pháp
này, chắc cả đám sẽ chen nhau đến tranh đoạt. Cũng không biết Tuyết Thiên Lăng
lấy nó đến tay bằng cách nào.
Trường sinh bí điển! Trường sinh! Đúng! Đúng là chỉ có công pháp này mới xứng
với hai chữ trường sinh!
Chỉ tiếc, công pháp này còn cần kết hợp tu luyện nội khí, dù không quá chú
trọng, chỉ là kết hợp, nhưng yêu cầu về kinh mạch thì Lâm Hàn bây giờ cũng
không đủ khả năng đáp ứng. Haiz, nếu có công pháp này sớm hơn… trước khi kinh
mạch của hắn bị hao tổn, có lẽ còn miễn cưỡng đạt được đến điều kiện tu luyện
Trường Sinh bí điển này.
Dường như đã nhìn thấu Lâm Hàn đang nghĩ gì, Tuyết Thiên Lăng như làm ảo thuật
biến ra một lọ thuốc màu xanh nhạt, không đáng kế nói:
Ngừng một chút, Tuyết Thiên Lăng lại bổ sung:
Thấy Tuyết Thiên Lăng lời lẽ đanh thép, thái độ cực kỳ nghiêm túc, Lâm Hàn
cũng chỉ biết chột dạ cúi đầu. Hắn đúng là có ý nghĩ kia, nhưng nghe nàng nói,
hắn mới biết mình phi thực tế tới mức nào. Nhưng mà... aiz, trăm năm, ngàn
năm? Cũng thật lâu a.
Đưa tay định tiếp nhận đan dược, nhưng như nghĩ đến gì đó, hắn lại đẩy ngược
trở lại. Tuyết Thiên Lăng như đã biết hắn nghĩ gì, lãnh đạm nói:
Vốn định nói tự bảo vệ mình, nhưng Tuyết Thiên Lăng lại đột nhiên sửa lời. Lâm
Hàn cũng không để ý mờ ám trong đó, chỉ nở nụ cười rạng rỡ nói:
Yên tâm đi, ta sẽ cố hết sức bảo vệ nàng, bảo vệ gia đình của chúng ta!
Chỉ mong là vậy đi! - Tuyết Thiên Lăng thầm thở dài, ngoài mặt vẫn giữ nụ
cười nhàn nhạt, coi như cổ vũ Lâm Hàn.
…
Một thời gian sau.
Cuộc sống hạnh phúc khiến Lâm Hàn quên đi cả khái niệm thời gian. Sinh hoạt
của hắn đã dần phong phú hơn, thời gian biểu đã được lấp đầy, nhưng mỗi dòng
đều gắn liền với hai chữ “thê tử”.
Đưa nàng đi dạo, nói chuyện với nàng, kể chuyện cười, chọc cho nàng vui, nấu
đồ ăn ngon cho nàng ăn, hàng đêm ôm nàng ngủ, không cho nàng chịu lạnh, tu
luyện chăm chỉ để bảo vệ nàng. Và đương nhiên, làm cho nàng “hạnh phúc”, tiện
thể thỏa mãn chút gì đó cầm thú ẩn dưới đáy lòng…
Thời gian qua, Lâm Hàn cũng rất chăm chỉ tu luyện, tu vi của hắn từ võ sĩ cấp
ba đã tăng lên võ sĩ cấp bốn đỉnh phong, cũng làm hắn hơi thỏa mãn một chút.
Mặc dù theo tính toán, hắn cứ tu luyện kiểu này chắc phải vài trăm năm nữa mới
lên cấp võ thần… Tính ra, tốc độ tu luyện như thế cũng coi như trung đẳng,
không đến nỗi nào. Nhưng tu luyện công pháp thiên cấp mà như vậy thì,… có lẽ
còn kém xa lắm.
Mùa đông đã đến, từng bông tuyết trắng xóa bắt đầu tuôn rơi, phủ trắng đại
địa.
Lâm Hàn sinh ra ở thành Băng Nguyên, nhìn tuyết mà lớn. Nhưng từ trước tới
nay, hắn chưa từng có tâm trạng chú ý đến tuyết, bởi cuộc sống trước đây của
hắn chỉ tràn đầy những phiền muộn, uất ức.
Nhưng Lâm Hàn bây giờ đã không còn là Lâm Hàn kia, hắn là một con mọt game từ
thế kỷ 21, một kẻ dù có tuyệt vọng trong cuộc sống nhưng vẫn luôn biết tự tìm
niềm vui để an ủi. Huống chi, cuộc sống hiện tại của hắn đang tràn đầy màu
hồng. Trong mắt hắn, tuyết, chưa bao giờ mỹ lệ như thế.
Hôm nay, cơn bão tuyết đã dần trôi qua, Lâm Hàn dứt khoát kéo tay thần tiên tỷ
tỷ ra ngoài ngắm tuyết. Còn tiểu hồ ly thì bị hắn vứt cho hai cục xương, xùy
xùy đuổi vào góc phòng. Nhìn bộ dạng tiu ngỉu của cu cậu, Lâm Hàn cũng chỉ
thầm nhủ “đắc tội”.
…
Lâm Hàn phủi phủi tay, hưng phấn nhìn tác phẩm trước mắt, khoe khoang với
Tuyết Thiên Lăng:
Tuyết Thiên Lăng dở khóc dở cười nhìn hắn, ôn nhu nói:
Lâm Hàn giảo hoạt đảo tròng mắt, chợt nhào vào trước ngực Tuyết Thiên Lăng,
xấu xa cọ cọ:
Nói xong, Lâm Hàn cũng không nhịn được mà khinh bỉ chính mình. Nhưng mặc kệ,
ai bảo ca là một tỷ tỷ khống!
Tuyết Thiên Lăng cũng không cản hắn lại, chỉ nở nụ cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng
trách móc:
Đến với nhau cũng được một thời gian, Lâm Hàn cũng hiểu Tuyết Thiên Lăng được
phần nào. Nàng có thể nghiêm khắc chỉ đạo hắn tu luyện, có thể nặng nề khiển
trách khi hắn bất cẩn làm mình bị thương,… Nhưng những cử chỉ thân mật, thậm
chí những trò đùa nghịch lưu manh của hắn, nàng chưa từng trách móc. Mỗi lần
như thế, nàng chỉ nhàn nhạt nói hai chữ “tùy ngươi”, sau đó thì mặc kệ Lâm Hàn
bài bố. Đương nhiên, tự thân Lâm Hàn cũng có một giới hạn của mình, không thể
quá phận quá mức, và rất trùng hợp, giới hạn của hắn nằm trong tầm cho phép
của Tuyết Thiên Lăng.
Hành động của Tuyết Thiên Lăng khiến gã “tỷ tỷ khống” như Lâm Hàn càng thêm
điên cuồng, càng thêm say đắm, ngày càng trầm mê vào thế giới xoay quanh nàng.
Nghe lời nói nhẹ nhàng của Tuyết Thiên Lăng, Lâm Hàn càng thêm được đà lấn
tới, kề sát vào vành tai ngọc, thổi từng lời:
Dứt lời, Lâm Hàn nhanh chóng chiếm lĩnh đôi môi hồng của Tuyết Thiên Lăng, tay
cũng không thành thật chui vào trong áo, tùy ý đùa giỡn hai con thỏ ngọc béo
mập.
Lâm Hàn ra vẻ thán phục, cười xấu xa nói:
Nhìn hắn đang ra vành ra vẻ, Tuyết Thiên Lăng hơi trừng mắt một chút, sau đó
lại giữ vẻ bình thản, ôn nhu nói:
Ầm!
Lâm Hàn đại hỉ, mạnh mẽ ôm Tuyết Thiên Lăng ngã xuống nền tuyết, hai tay bắt
đầu thành thục trừ bỏ trang bị trên người nàng.
Hiện tại là mùa đông, nhưng bộ váy trắng trên người Tuyết Thiên Lăng lại toàn
bộ là pháp bảo, giữ ấm là không thành vấn đề, cũng không đến mức phải ăn mặc
dày cộp như Lâm Hàn lúc còn ở thành Băng Nguyên. Như vậy lại càng thuận tiện
cho tên sắc lang nào đó hành sự.
Nới dây lưng, nhẹ nhàng vén vạt áo ra, một con thỏ ngọc trắng nõn chợt nghịch
ngợm nhảy ra không khí, cái mũi thỏ hồng hồng đang ngẩng cao, như cố gắng hít
thở bầu không khí trong lành sau bao ngày ngột ngạt trốn trong hang động vì
bão tuyết.
Vén một cái nữa, con thỏ thứ hai cũng không chịu thua kém đồng bạn, cũng ngẩng
đầu tham ham hít thở bầu không khí.
Bên trong không mặc gì?
Lâm Hàn đại hỉ, biết rõ nỗ lực trước đó của mình có tác dụng rồi!
Trước đây, mỗi lần viên phòng, Lâm Hàn đều rất lưu manh “tịch thu” mất áo yếm
của Tuyết Thiên Lăng, với lý do “để tự nhiên cho chúng nó phát triển”. Tuyết
Thiên Lăng bất đắc dĩ, nhưng cũng mặc kệ hắn, nàng cũng không thiếu mấy thứ đồ
thiếp thân này.
Nhưng Lâm Hàn hết lần này đến lần khác không chịu bỏ qua, mỗi lần ân ái là
nàng lại tổn thất một chiếc yếm. Tổng cộng mười một lần, số lượng yếm nàng có
trong nhẫn trữ vật cũng chỉ còn lại một cái. Lần này, Tuyết Thiên Lăng cũng
không thể tổn thất thêm nữa, bất đắc dĩ đành theo lời tên nhóc khốn nạn nào
đó. Chiếc còn lại có lẽ nên để dành, chắc chắn sẽ có lúc phải dùng đến. Ở bên
hắn thế này cũng chẳng sao, nhưng nếu chẳng may có tình huống nào khác thì
sao? Nàng cũng không quen xuất hiện trong trạng thái không được trang bị đầy
đủ.
Nghĩ đến sau này Tuyết tiên tử cao quý, mặc bộ đồ trắng muốt lạnh ngạo đứng
trong tuyết, nhưng bên trong lại không có gì, hắn có thể tùy lúc đi qua chơi
đùa với hai chú thỏ đáng yêu, Lâm Hàn có cảm giác như thú huyết trong người
đang sôi trào.
Quá mê người! Không thể nhịn được nữa!
Lâm Hàn hấp tấp lột bỏ trang bị dưới váy Tuyết tiên tử, không thể chờ đợi được
xách thương ra trận. Hắn vốn cũng không định biến Tuyết Thiên Lăng thành cừu
trắng nhỏ dưới trời tuyết thế này, thần tiên tỷ tỷ mà lạnh, lòng hắn cũng xót
a. Vẫn là mặc nguyên váy tốt, mặc nguyên váy mê người… ách, ý ka không phải
vậy. Lỡ miệng, hoàn toàn là lỡ miệng.
Trên nền tuyết trắng xóa của múa đông, chiếc váy tinh khôi chợt lên chợt
xuống, dập dờn theo từng nhịp