Người đăng: ngolam159789
Đây là một ngôi làng nhỏ bé, nằm lọt thỏm giữa vùng sơn dã hẻo lánh gần thượng
lưu sông Hoàng Thủy.
Đám người Gary, Lâm Hàn và Lê Ân Tĩnh vốn cũng không định dừng lại đây, chẳng
qua chỉ vào tiếp tế chút lương thực, chút đồ dùng cần thiết, tranh thủ tắm
giặt xả hơi đôi chút mà thôi. Nào ngờ, trong quá trình này, họ lại nghe ngóng
được vài thứ khá lạ thường.
Thời gian gần đây, không biết vì lý do gì, người trong thôn đột nhiên biến mất
liên tục, từ trai tráng, thiếu nữ, thiếu phụ. Tất cả đều là lao động chính
trong làng, còn trẻ nhỏ hoặc người già, tuyệt nhiên không hề tổn hao.
Điều này làm người trong thôn cảm thấy hoang mang, hoảng sợ. Lao động chính
biến mất, vậy người trong làng này còn đường sống hay sao? Không có ai lao
động, vậy thì biết lấy cái gì để ăn, lấy cái gì sinh tồn?
Người già thì đau khổ mất con, trẻ nhỏ thì khóc lóc đòi cha mẹ, nhà nào không
gặp nạn cũng cảm thấy canh cánh trong lòng, sợ hãi cảnh tượng kia sẽ xảy đến
với nhà mình.
Lúc đám người Lâm Hàn đến, người trong làng đều có lòng kiêng kỵ, vốn không
định tiếp xúc gì với họ, chỉ lo tránh như tránh cọp. May mà vẫn có người đứng
ra tiếp đãi bọn họ, nếu không bọn người Lâm Hàn cũng chỉ đành đi tiếp.
Người tiếp đãi bọn người Lâm Hàn là một cô bé chừng mười hai tuổi, lớn lên
cũng khá thủy linh, thanh tú, cả người tràn ngập khí tức linh động. Chỉ là,
trên người cô bé còn có một luồng khí chất khá u buồn, chán nản, trên mặt tuy
cười, nhưng lại khá gượng gạo, không có lấy một tia vui vẻ.
Hỏi người xung quanh mới biết, hóa ra cả cha lẫn mẹ cô bé đều đã bị làm hại.
Mẹ cô bé có lẽ dữ nhiều lành ít, còn cha thì đã được đưa về làng trong tình
trạng bị hút khô máu, chết thê thảm vô cùng. Cha cô bé cũng là một trong số ít
những người được tìm thấy sau khi bị hại.
Tuổi còn nhỏ, nàng vẫn còn sống trong sung sướng, có cha mẹ cưng chiều. Nào
ngờ chỉ qua vài ngày, mọi ánh sáng của đời nàng đã như biến mất. Mẹ không biết
ra sao, cha thì được đưa tới trước mặt nàng trong tình trạng thê thảm như thế,
tâm linh nhỏ bé của nàng bị đả kích nặng nề, tâm tình vô cùng sa sút.
Đám người Lâm Hàn nghe tới tình trạng của cha cô bé, lại chính mắt nhìn thấy
tình trạng của một vài thi thể khác. Cuối cùng, Gary cũng có thể khẳng định
được điều gì đang xảy ra.
Là ma pháp sư vong linh!
Đám ma pháp sư vong linh truy sát Gary đang lục soát trên diện rộng bằng
phương pháp “thả lưới”. Cũng có nghĩa, càng đi về phía sau, tuyến đường của họ
sẽ càng lộ rõ, càng dễ bị phát hiện. Chỉ là, Gary không ngờ kẻ được bố trí ở
đây lại là loại tàn độc thế này.
Ma pháp sư vong linh có một phương pháp tu luyện vong linh lưu truyền từ thời
cổ, đó là dùng máu tươi của người trẻ tuổi làm thuốc, bồi bổ da thịt, cốt cách
cho vong linh. Vong linh càng hấp thu nhiều máu tươi thì càng mạnh mẽ, chiến
lực của ma pháp sư vong linh cũng theo đó mà đề thăng.
Từ vết cắt sắc lẹm trên cổ giống như bị “cắt tiết” của những người chết đi,
Gary có thể dễ dàng phán đoán ra được đối phương là ai rồi!
“Giết người cướp máu” thì không chỉ riêng ma pháp sư vong linh mới làm, nhưng
kiểu cắt tiết như thế này thì chỉ có duy nhất bọn chúng mà thôi!
Nhất là trong tình huống của Gary, khả năng đối phương là ma pháp sư vong linh
lại càng cao hơn nữa.
Vậy là, đám người Lâm Hàn quyết định nấp lại trong thành, chờ đối phương tự
lòi mặt ra, tranh thủ đánh úp, lấy được chiến thắng một cách nhanh nhất. Nếu
hiện tại mà tiến lên phía trước, để đối phương phát hiện ra, vậy lúc đó sẽ là
tình trạng địch tối ta sáng, cực kỳ bất lợi cho đám người Lâm Hàn.
Chỉ là, đợi nửa ngày mà vẫn chưa thấy ma pháp sư vong linh đâu, ngược lại, đám
người Lâm Hàn lại bị một mối phiền phức nhỏ nhắn làm phiền.
Tiểu cô nương kia, tên nàng là Vũ Linh Hà, nàng là người đầu tiên đứng ra tiếp
đón bọn người Lâm Hàn là vì nàng vốn có mục đích.
Tiểu cô nương rất lanh lợi, chỉ cần nhìn qua, nàng đã biết bọn người Lâm Hàn
có chút gì đó không tầm thường. Sau đó, nghe đám người Lâm Hàn trò chuyện,
nghe Gary phán định chắc nịch về lai lịch kẻ làm loạn giấu mặt kia, Vũ Linh Hà
lại càng khẳng định suy đoán của mình.
Vậy là, Vũ Linh Hà cắn răng “liều mạng”, nàng tìm đến Lê Ân Tĩnh, hy vọng tỷ
tỷ xinh đẹp này là người tốt, có thể hiểu, và truyền dạy bản lĩnh cho mình. Để
mình có thể báo thù cho cha, có thể tìm lại mẹ, có thể… có thể bảo vệ những
thứ quan trọng với mình.
Cha đã qua đời, mẹ thì mất tích, lúc này, khao khát về sức mạnh trong lòng Vũ
Linh Hà trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Nàng không muốn mãi mãi chỉ là một
con bé vô tri yếu đuối trong cái làng quê hẻo lánh thế này nữa. Nàng muốn mạnh
mẽ, mạnh mẽ hơn nữa, mạnh mẽ đến mức có thể bảo hộ tất cả những thứ thuộc về
mình, mạnh mẽ để có thể hủy diệt tất cả những thứ tà ác, dơ bẩn đã làm nàng ra
nông nỗi này, và đang tiếp tục hại khổ những người khác.
Vì vậy, thấy ba người Lâm Hàn, Vũ Linh Hà ngay lập tức động đậy tâm tư, và đối
tượng nàng lựa chọn chính là Lê Ân Tĩnh. Không vì gì khác, chỉ vì Ân Tĩnh là
một cô gái, hơn nữa là một mỹ nhân tuyệt thế vô song, rất dễ gây hảo cảm của
người khác. Còn Gary và Lâm Hàn cũng không tệ, nhưng còn xếp sau Ân Tĩnh nhiều
lắm.
Lê Ân Tĩnh thực ra cũng rất thích tiểu cô nương này. Nghe thấy yêu cầu của
nàng, lại kết hợp với tình trạng bi thảm của cô bé, trong lòng Lê Ân Tĩnh đã
ngầm đồng ý rồi. Nhưng nàng chưa đồng ý ngay, mà lại lấy ra mấy loại dụng cụ,
mục đích là kiểm tra tư chất của cô bé.
Chỉ là…
Kết quả lại làm cho Lê Ân Tĩnh khá là thất vọng.
Tư chất ma pháp và đấu khí đều chỉ miễn cưỡng đạt mức trung phẩm, hơn nữa,
thuộc tính của nàng Vũ Linh Hà là thuộc tính Thủy, trong khi Ân Tĩnh là thuộc
tính Hỏa, công pháp vốn đã không tương đồng.
Đương nhiên, Lê Ân Tĩnh cũng có công pháp thuộc tính thủy, nhưng chính nàng
cũng chưa luyện bao giờ, bây giờ lôi ra dạy người khác, nàng cũng thấy không
ổn tý nào, đặc biệt là với một cô bé có tư chất không tốt như Vũ Linh Hà thì
lại càng không ổn.
Bất đắc dĩ, Lê Ân Tĩnh chỉ đành từ chối khéo, gợi ý nàng nên đi tìm Gary thử
xem.
Nhưng tìm đến Gary, sau khi nghe đến tư chất của nàng, hắn rất thẳng thừng từ
chối, không một chút thương xót. Công hội ma pháp của hắn không phải chỗ để
đùa, cường giả sao? Thiên tài sao? Nhiều lắm! Ngay cả Gary hắn có tư chất ma
pháp hệ Quang thượng phẩm cũng mới chỉ là tầng lớp giữa mà thôi, may mà hắn có
mấy ngón nghề đặc biệt, lập được rất nhiều công lao cho công hội, lại thêm
việc hắn cũng rất cố gắng tu luyện, tu vi không phải dạng vừa, vì vậy mới có
được địa vị như bây giờ trong công hội.
Một nơi như thế, làm sao một cô bé con như Vũ Linh Hà chịu nổi đây? Nhất là
khi tư chất của nàng còn không đâu vào đâu cả! Còn việc chỉ truyền dạy cho
nàng xong vứt lại đây thì Gary cũng có nghĩ tới, nhưng trực tiếp loại bỏ,
luyện ma pháp cần có sư phụ chỉ dẫn kỹ càng, chỉ cần sai một ly là sẽ đi một
dặm, không thể để một cô bé tự mày mò được.
Nghe ngữ khí của Gary, kỳ lạ là Lê Ân Tĩnh lương thiện lại không hề phản bác.
Bởi Lê Ân Tĩnh cũng rất thấu hiểu những lời Gary nói, chính nàng cũng đã từng
sống trong một môi trường khắc nghiệt như thế, lúc đó, nàng chỉ là một cô bé
con, tư chất cũng không đâu vào đâu. Cảm giác thống khổ đó, Lê Ân Tĩnh không
đành lòng để cô bé đáng yêu như Vũ Linh Hà chịu đựng.
Hay là, đưa Vũ Linh Hà về học viện Cửu Long? Môi trường giáo dục ở đó tốt hơn
công hội ma pháp rất nhiều. Dù tư chất của Vũ Linh Hà không tốt, nhưng từ từ
đi lên, có lẽ mai này cũng có được tương lai tốt đẹp hơn. Được học tập ở học
viện Cửu Long, dù cho tu vi của nàng không quá cao, nhưng trong chốn giang hồ
tạp nham kia chắc chắn cũng được coi là tầng lớp cao thủ, có lẽ… như vậy đã đủ
rồi!
Lê Ân Tĩnh vốn định đưa ra ý kiến này, nhưng đúng lúc này, Lâm Hàn chợt níu
tay nàng lại. Lê Ân Tĩnh hơi nhíu mày, nhưng nàng cũng biết, Lâm Hàn không
phải là kẻ làm chuyện không có mục đích. Nàng cũng muốn xem xem thiếu niên lạ
lùng này lại có chủ ý gì.
Lâm Hàn mỉm cười đi tới trước mặt Vũ Linh Hà, ngồi xuống trước mặt nàng, đưa
tay xoa đầu cô bé, nhẹ nhàng hỏi:
- Nè nhóc, tay em đang làm gì vậy?
Thì ra, từ lúc nói chuyện với Gary, vì quá khẩn trương nên hai tay Vũ Linh Hà
đã xoắn xuýt lại. Nói thế nào nhỉ, hai tay nàng đang rất bất an quấn lại một
chỗ theo một tư thế rất quái lạ, Lâm Hàn tự nhận rằng, trước khi sử dụng
Nhuyễn Cơ Huyền, hắn cũng không làm được như vậy.
Nghe thấy Lâm Hàn hỏi, Vũ Linh Hà lại càng bất an hơn, hai tay lại càng xoắn
chặt, trong mắt đã rơm rớm nước mắt.
Từ lúc ba người này tới đây, Lê Ân Tĩnh tạo cho nàng ấn tượng là rất nhiệt
tình, thân thiện. Gary luôn có nụ cười như tỏa nắng, tràn đầy ánh dương quang
và chính khí. Chỉ có thiếu niên mặc ngự thần bào trước mặt này, hắn vẫn luôn
cầm một thanh đao quái dị, mặt hờ hững, lại là người ít nói nhất. Ấn tượng Lâm
Hàn tạo cho nàng là một kẻ lạnh lùng, có mấy phần đáng sợ.
Điều này cũng chẳng có gì lạ, Lâm Hàn kiếp trước là mọt game, vốn không giỏi
giao tiếp với người lạ. Nhưng nếu ai đã tiếp chuyện với hắn thì mới biết được
tên này lắm mồm và nhiều trò đùa dai như thế nào.
Thấy tiểu cô nương bị dọa phát khóc, Lâm Hàn cũng có chút không đành lòng, hắn
nở một nụ cười tự cho là rạng rỡ nhất, hai tay kết thành ấn Dần, đưa ra trước
mắt cô bé, giọng khiêu khích nói:
- Đố nhóc làm được thế này đó!
Nào biết, nụ cười này của Lâm Hàn đã biến thành nanh ác như quỷ dạ xoa ở trong
mắt tiểu cô nương. Nhưng nghe lời nói như khiêu khích của hắn, tiểu cô nương
này lại nổi lòng háo thắng, khuôn mặt quật cường làm theo.
Thật kỳ lạ, chỉ cần chắp tay lại, nàng đã dễ dàng kết ra ấn Dần, không có một
chút sai sót.
Ấn Mùi và ấn Dần khá giống nhau, tiểu cô nương cũng không mấy khó khăn đã học
được.
Cứ như vậy, Lâm Hàn liên tục thay đổi thủ ấn, chỉ trong mười phút, Vũ Linh Hà
đã hoàn toàn học và nhớ kỹ mười hai thủ ấn của Lâm Hàn.
Trong mắt Gary và Lê Ân Tĩnh bắt đầu nổi lên ánh sáng kỳ dị nào đó. Lúc trước,
khi Lâm Hàn dùng cái mà hắn gọi là “nhẫn thuật”, những thủ ấn kia luôn luôn là
thứ đi trước. Ân Tĩnh cũng biết, thủ ấn này có tác dụng giống như chú ngữ
trong ma pháp, chỉ là, nàng vẫn không hiểu nguyên lý của chúng là gì? Hiện
giờ, thấy Lâm Hàn đang dùng một cách biến tướng dạy nó cho Vũ Linh Hà, nàng
cũng tò mò muốn nhìn xem, rốt cuộc đây là thứ gì.
Dạy xong mười hai thủ ấn, Lâm Hàn lại thì thào gì đó bên tai Vũ Linh Hà, khiến
khuôn mặt nàng hơi đỏ lên. Trong ánh mắt nghi ngờ của Lê Ân Tĩnh, Lâm Hàn mỉm
cười đưa tay tạm biệt Lê Ân Tĩnh, trở về phòng ngủ của mình.
Quay lại với hiện thực.
Lúc này, thứ ánh sáng kim loại lạnh lẽo vừa lóe lên kia lại chợt vụt tắt,
giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Nhưng trong tầm mắt Lâm Hàn, rõ ràng là đã có chuyện!
Lúc này, tâm thần hắn cũng hơi máy động. Nhẹ nhàng tay tỉnh Lê Ân Tĩnh, Lâm
Hàn cũng không kịp nhìn vẻ ngái ngủ đáng yêu với ánh mắt lơ mơ của nàng, thân
hình hắn hóa thành một tia chớp màu trắng, biến mất trên mái nhà!