Người đăng: ngolam159789
Tại sao đấu khí lại biến mất sao?
Lê Ân Tĩnh ngước nhìn bầu trời đầy sao, hai tay bó gối, khuôn mặt xinh đẹp nổi
lên chút gì đó hoài niệm. Nàng tiếp tục dùng giọng điệu từ tốn giải thích.
Điều này phải kể đến từ khi hai đại lục Đông Tây bắt đầu hợp nhất.
Không biết vì lý do gì, khoảng một trăm mười ngàn năm trước, mực nước biển đột
ngột giảm mạnh, để lộ ra vùng đất rộng mênh mông nối liền hai khối đại lục bị
chìm bên dưới. Từ đó, đại lục phía Đông và phía Tây không còn tồn tại, chỉ còn
một khối đại lục duy nhất, rộng lớn và hoang sơ đang chờ người ta khai phá.
Hai đại lục được mở rộng, cơ hội bành trướng cho đủ các loại thế lực cũng đã
đến, giao tranh nổ ra, đồng nghĩa với việc giao lưu văn hóa, phương pháp tu
luyện, công pháp cũng dần được tiến hành. Giờ đây, người phương Đông cũng có
ma pháp sư, đấu sĩ, người phương Tây cũng có võ giả, luyện khí sĩ.
Trong cái thời đại đầy hào hùng ấy, cường giả lớp lớp, Võ thánh nhiều như chó,
Pháp Thần chạy đầy đường, thậm chí còn có truyền thuyết về một số cường giả
lánh đời, đạt tới cảnh giới mới, mạnh mẽ hơn nhiều “cường giả” thời hiện đại,
các loại thế lực cùng trăm hoa tề phóng, mỗi nhà một vẻ.
Nhưng cũng trong cái thời hoàng kim ấy, luyện khí sĩ dần dần suy thoái, lùi ra
khỏi võ đài lịch sử. Không biết vì sao, luyện khí sĩ càng ngày càng khó khăn
trong việc tu luyện. Trải qua hơn ba mươi ngàn năm mà chỉ có lác đác vài Khí
Thần ra đời. Trong khi Đấu Thần, Pháp Thần, Võ Thần thì lại có số lượng áp đảo
hoàn toàn.
Đến cuối cùng, luyện khí sĩ trở thành chức nghiệp của dĩ vãng. Hầu hết luyện
khí sĩ đều lựa chọn trở thành võ giả, hoặc là ma pháp sư, nhưng tuyệt nhiên
không có ai lựa chọn trở thành Đấu sĩ!
Trở thành ma pháp sư là vì giữa họ có điểm tương đồng, đó là dùng thủ đoạn
mượn sức của tự nhiên, biến đó thành sức mạnh của mình. Trở thành võ giả là vì
cả hai chức nghiệp này vốn đều chung một nguồn gốc, chỉ là luyện khí sĩ mượn
sức tự nhiên, còn võ giả cướp đoạt tự nhiên mà thôi!
Luyện khí sĩ suy tàn! Nhưng vẫn còn một số kẻ ngoan cố. Một vài thế gia luyện
khí cố gắng trụ lại, trung thành với con đường mình đã chọn. Nhưng thời gian
trôi qua, cường giả mới thì không có, tài nguyên khổng lồ lại bị các thế lực
khác dòm ngó. Cuối cùng, mấy thế gia này rơi vào tình trạng bị vây công, triệt
để hủy diệt.
Đến thời khắc cuối cùng, những luyện khí sĩ còn lại đã tụ tập với nhau, quyết
định một trận chiến cuối cùng. Không thành công thì thành nhân! Hơn năm vạn
người, bất khuất ngẩng cao đầu, dùng tất cả ý chí, niềm tin dẫn động “Diệt Thế
Lôi Minh”, loại thiên phạt khủng khiếp nhất đến, tiêu diệt một mảng lớn kẻ
thù, nhưng đồng thời, chính họ cũng vẫn lạc.
Giây phút cuối, năm vạn người chảy huyết lệ, gào lên không cam lòng: “Luyện
khí vong là do Võ giả!” Chỉ một câu này đã làm bao nhiêu người có tâm tư, gây
nổ ra một cuộc chiến tàn khốc khác trên đại lục.
Tại sao luyện khí vong lại là do võ giả?
Một người không hiểu, nhưng hàng tỷ người trên đại lục, chẳng nhẽ không ai
hiểu hay sao?
Võ giả cướp đoạt tài nguyên thiên nhiên, đoạt thiên địa tạo hóa, khiến linh
khí thiên địa càng ngày càng suy giảm. Thiên địa bị đoạt, cũng có nghĩa chỗ
dựa của luyện khí sĩ bị hao tổn. Thiên địa suy yếu, vậy thì luyện khí sĩ biết
mượn sức mạnh từ đâu nữa đây? Cũng chính vì vậy mà chức nghiệp luyện khí sĩ
này mới dần bị suy tàn, dẫn đến diệt vong như vậy.
Hiểu ra điều đó, tâm tư trong lòng các ma pháp sư bắt đầu trỗi dậy.
Võ giả có thể làm luyện khí sĩ suy tàn, vậy Đấu sĩ cũng có thể làm ma pháp sư
suy tàn!
Chỉ hơi khác ở chỗ, cách tu luyện của võ giả quá bá đạo, không những hấp thu
linh khí, mà còn dùng linh khí cải tạo thân thể, vì vậy mà linh khí trời đất
bị suy giảm kịch liệt, dẫn đến luyện khí sĩ suy tàn sớm.
Còn Đấu sĩ, tuy rằng hấp thu nguyên tố tự nhiên, nhưng họ lại sử dụng cách rèn
luyện thân thể, khai phá tiềm năng để nâng cao khả năng tích trữ đấu khí trong
cơ thể, tiến tới đột phá, vì vậy họ không “tàn phá” tới mức như võ giả. Nhưng
nếu cứ như thế này, ma pháp sư bị suy tàn cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Tâm tư đã sinh, mâu thuẫn cũng nổi lên mặt nước. Tranh đấu giữa ma pháp sư và
Đấu sĩ ngày càng trở nên kịch liệt hơn bao giờ hết, đã đến tình trạng không
chết không thôi. Ở một bên, các võ giả cũng dần dần nhảy vào tham dự, và sự
lựa chọn của họ, đó là đứng bên ma pháp sư.
Lý do sao? Đơn giản chỉ là vì võ giả và đấu sĩ cũng có mâu thuẫn. Đấu sĩ cho
rằng võ giả dựa quá nhiều vào tài nguyên thiên địa mà bỏ qua tài nguyên to lớn
nhất, đó chính là tiềm năng thân thể. Võ giả thì lại cho rằng đấu khí chỉ là
thứ tiểu thừa, chỉ đơn giản là chứa đựng và phóng xuất, không có đạo lý tuần
hoàn và có tính dưỡng sinh như công pháp của mình.
Nhưng tóm lại, tất cả cũng chỉ gói gọn trong câu “một núi không thể có hai hổ”
mà thôi.
Hai chọi một chẳng chột cũng què, cuối cùng, các đấu sĩ bất khuất cũng rơi vào
tình trạng suy tàn, nhân tài điêu linh. Công pháp thì bị các ma pháp sư tận
lực hủy diệt, cuối cùng chỉ còn lại vài thứ phương pháp rèn luyện thân thể thô
sơ còn sót lại, dung nhập vào thế giới võ giả với cái tên “ngoại công”, còn
phương pháp rèn luyện đấu khí chân chính không biết đã đi về đâu!
Nói đến đoạn này, Lê Ân Tĩnh chợt đưa tay ôm trán, nở một nụ cười giễu cợt,
châm biếm, cũng có phần thê lương. Nàng ai thán:
- Ma Võ đại lục? Chỉ còn ma và võ thôi sao? Trên đại lục bây giờ nào còn chút
bộ dáng hào hùng năm nào! Cái gọi là thiên tài Ma Võ song tu vốn cũng chỉ là
thứ nực cười! Hai hệ thống hoàn toàn khác nhau làm sao có thể dung hòa đây? Ma
pháp sư bây giờ đã quên, quên đi lịch sử đã từng ghi lại những huyền thoại Ma
Đấu Song Tu, đi đến đỉnh cao của nguyên tố! Chỉ có ma pháp và đấu khí, hai thứ
vốn có cùng khởi nguyên mới có thể dung hòa hoàn mỹ, đạt đến nội ngoại đại
đồng chân chính. Có lẽ, ngay cả võ giả cũng có thể lấy võ nhập đạo, đồng thời
tu luyện phương pháp của luyện khí sĩ, nhưng cái đó ta không biết, bởi ta vốn
không phải võ giả!
Lâm Hàn lặng yên nghe hoàn thành câu chuyện, trong lòng cũng nổi lên từng đợt
bồi hồi. Đưa tay vỗ vỗ vai an ủi Lê Ân Tĩnh, hắn cũng bắt đầu suy tư về nhẫn
thuật, về chakra của mình!
Nhìn cảm xúc của Lê Ân Tĩnh có vẻ đã phục hồi, Lâm Hàn chợt nở nụ cười nhẹ
hỏi:
- Vậy, ma pháp và đấu khí cùng tu luyện, cảm giác đó thế nào?
Nghe cả câu chuyện này, Lâm Hàn cũng đã biết, Lê Ân Tĩnh trước mặt là một Ma
Đấu Sĩ! Hắn muốn biết, khả năng của một ma đấu sĩ là thế nào đây? Chakra của
hắn vốn là năng lượng trong thân thể kết hợp với tinh thần lực sinh ra, hình
như… nó quá giống với một Ma Đấu Sĩ!
Suy nghĩ linh tinh trong lòng, Lâm Hàn không biết, mình đã bất tri bất giác
khoác lên vai mỹ nữ kia, nhìn từ sau giống như… hắn đang ôm nàng vậy.
Lê Ân Tĩnh vốn định nói: “Vì thế mà lôi cậu ra làm bao cát”! Nhưng ra đến mép
thì nàng lại thu lại, chỉ cười hì hì nhìn Lâm Hàn, mặc hắn tự đi mà hiểu. Lâm
Hàn cũng ra vẻ trừng mắt, khiến Lê Ân Tĩnh le lưỡi rụt cái đầu nhỏ lại.
Thấy hành động của cô nàng này, Lâm Hàn thầm thấy buồn cười trong lòng. Nàng
lúc cũng thích chọc hắn và Gary, rồi đến lúc người ta có phản ứng thì lại rụt
đầu lại, ra vẻ oan ức lắm, khiến Lâm Hàn vừa tức vừa muốn cười, nhưng cũng
chẳng biết làm gì cho phải.
Vậy là… ma pháp và đấu khí về cơ bản chỉ hỗ trợ nhau, tu luyện vẫn có phần
tách biệt. Chỉ là khi chiến đấu, ma pháp cùng đầu khí có thể phối hợp thiên y
vô phùng, thực sự rất đáng sợ!
Lâm Hàn không hỏi tại sao Ân Tĩnh biết những thứ này, vì sao nàng có thể tu
luyện đấu khí, trong khi các loại bí tịch về đấu khí đều đã bị hủy… Mỗi người
đều có bí mật, Lê Ân Tĩnh cũng có, Lâm Hàn không muốn hỏi nhiều làm gì cho mất
vui.
Chakra… Chakra của ta! Nó là một thứ đặc biệt! Dù là đấu khí hay chân khí thì
cũng đều là hấp thu từ ngoài môi trường vào, trải qua tinh luyện rồi lưu trữ
trong thân thể, đến khi chiến đấu thì phóng xuất ra ngoài, tạo nên lực hủy
diệt mạnh mẽ. Dù đấu sĩ cũng chú trọng rèn luyện thân thể, nhưng cũng chỉ là
hành động cải tạo để có thể chứa thêm nhiều đấu khí mà thôi. Chứ thân thể của
đấu sĩ cũng rất ít sinh sản ra được năng lượng.
Nhưng Chakra thì khác, tất cả chakra đều là năng lượng được khai thác từ tiềm
năng thân thể, được chiết xuất từ tế bào ra, kết hợp với tinh thần lực để trở
thành Chakra! Về cơ bản, chakra là do chính thân thể mình sinh ra!
Đương nhiên, tế bào cũng cần một nguồn cung cấp năng lượng để hoạt động thì
mới sinh ra được Chakra, và đó đơn giản chỉ là nguồn thức ăn, không phải là
thứ gì quý giá quá thể như tiên đan diệu dược gì. Đó cũng là lý do mà Naruto
ăn khỏe hơn Kakashi rất nhiều lần, là vì chakra trong cơ thể hắn quá mạnh mẽ.
Đương nhiên, điều này cũng không hoàn toàn đúng với tất cả mọi người, với
cường giả chân chính thì vấn đề này không còn quan trọng nữa.
Cũng vì Chakra chính là tiềm năng thân thể, vì vậy mà Ninja khó mà trường thọ.
Vì tế bào cũng chỉ có hạn độ mà thôi. Tiềm năng thân thể đều đã bị đào móc ra,
dù cho Chakra mạnh mẽ, nhưng thân thể đã bị đào thành cái mỏ rỗng, vậy thì sức
sống cũng sẽ dần trôi qua mà thôi!
Riêng Hashirama, và cả Lâm Hàn lại là trường hợp khác biệt. Sinh cơ trong
người bọn họ quá mạnh mẽ, khiến tuổi thọ của bọn họ trở nên dài hơn người bình
thường rất nhiều. Bằng chứng là việc Hashirama dù đã năm mươi tuổi nhưng trông
hắn chẳng khác gì thời hai lăm ba mươi. Chỉ là, không ngờ hắn lại chết vì
chiến đấu với Madara, nếu không, Hashirama sớm muộn cũng tìm ra phương pháp
trường thọ.
Với Lâm Hàn, cách vận dụng sinh cơ của hắn đã tiến lên một mức độ khác, nhờ có
trường sinh bí điển, việc lợi dụng sinh cơ giữ hoạt tính cho thân thể đã trở
nên quen thuộc với hắn. Có thể nói, vấn đề làm đau khổ bao thế hệ Ninja đã
hoàn toàn bị hóa giải trên người Lâm Hàn.
Lại nói lan man…
Nói cho cùng, nhẫn thuật cũng có một phần gì đó rất giống với ma pháp, đó là
cùng có thể dùng tự nhiên làm sức mạnh. Chỉ là, ma pháp chỉ dùng tinh thần
lực, mượn nguyên tố ma pháp, thông qua chú ngữ để khống chế. Còn nhẫn thuật
dùng Chakra, là một loại năng lượng có một nửa là từ thân thể, vì vậy cần
thông qua ấn tay để phóng xuất.
Nhưng, tinh thần lực là không có thuộc tính, thuộc tính của ma pháp sư chỉ có
một tác dụng duy nhất, đó là giúp họ cảm nhận được nguyên tố tương ứng trong
môi trường tự nhiên, chứ bản thân họ không thể kiểm soát được thuộc tính của
mình.
Kiểm soát được thuộc tính tự nhiên, nhưng không kiểm soát được thuộc tính
trong thân thể, việc giao hòa thuộc tính của một ma pháp sư là quá khó khăn,
khi mà thứ họ kiểm soát được lại không thuộc về họ. Đó cũng là lý do tại sao
ma pháp sư lại không có hệ Mộc, là vì thuộc tính Thủy và Thổ của họ không kết
hợp được với nhau mà thôi!
Nhưng Chakra thì khác, Chakra có thuộc tính cực kỳ rõ ràng, hoàn toàn có thể
kiểm soát. Bởi vậy, Chakra các hệ khác nhau có thể liên kết với nhau để tạo
thành chakra mới, thay đổi kết cấu thuộc tính trong tế bào, có thể di truyền
được, và đó là cái được gọi là “huyết kế giới hạn”.
Ở đây không phải nói kết hợp chakra dễ tới đâu, căn bản là nó dễ dàng hơn, khả
thi hơn so với ma pháp sư mà thôi!
Nghĩ thông mọi chuyện, Lâm Hàn có thể khẳng định, Ma Đấu Sĩ khác biệt Ninja
rất nhiều, mặc dù hiệu quả chiến đấu của cả hai lại khá tương đồng, nhưng lại
khác biệt về bản chất.
Aiz… vốn tưởng có thể tìm được điểm tương đồng nào đó, học tập được thứ gì đó
hữu ích hơn. Nhưng… rốt cuộc vẫn chỉ là công cốc mà thôi! Bởi Ninja là một hệ
thống tu luyện quá khác biệt với những gì trên đại lục này!
Có hối hận khi lựa chọn trở thành Ninja không?
Với huyết thống Senju này, nói thật, nếu không làm Ninja, Lâm Hàn vẫn có thể
làm Ma Đấu Sĩ! Hoặc nhẹ hơn là Ma Pháp Sư!
Câu trả lời là không! Nếu không chọn làm Ninja, có lẽ Lâm Hàn còn lâu mới đạt
được tới mức như bây giờ. Cơ bản là vì hắn không có tài nguyên gì mạnh mẽ, tư
liệu cũng không có luôn! Trở thành Ninja, ít nhất hắn có được vô số tư liệu và
một ít trợ giúp rất hữu ích từ Hệ thống!
Nếu không chọn làm Ninja, không vận dụng được hệ thống, Lâm Hàn biết bấu víu
vào đâu để tu luyện đây? Lúc đó, con đường của hắn sẽ trở nên gian truân, khó
lường gấp hàng trăm hàng ngàn lần, chứ không thể như hiện tại được!
Chợt!
Lâm Hàn nheo mắt, nhìn lướt qua mái nhà mình đang ngồi, xuyên qua cổng làng,
hắn nhìn thấy ánh lửa le lói trên cổng làng đang được thứ kim loại loang loáng
nào đó phản xạ, tạo thành những tia sáng sắc bén mà lạnh lẽo.
Chỉ là…
Sao cô nàng kia lại ngủ rồi?
Không biết từ bao giờ, Ân Tĩnh rất hồn nhiên dựa đầu vào vai hắn, ngủ thật
ngon lành, thậm chí, cánh tay hắn đã trở thành cái gối ôm mềm mại cho nàng bấu
lấy.
Mềm… mềm thật…
Trong cái tình huống thế này, Lâm Hàn rất vô liêm sỉ nổi lên phản ứng bất
lương nào đó!