Người đăng: ngolam159789
Chíu!
Lỗ tai giật giật, thần kinh trở nên căng như dây đàn, Lâm Hàn nhanh lẹ né sang
một bên, hiểm hiểm thoát khỏi một đòn tấn công từ sau lưng.
Phập!
Tiếng vũ khí đâm sâu vào gỗ vang lên, không chỉ thế, cây liễu mà Lâm Hàn vừa
chém rụng xuống hồ đột nhiên bốc cháy, làm nước trong hồ bốc hơi mù mịt rồi
mới không cam lòng dập tắt.
Lâm Hàn mãnh liệt quay đầu lại, đón chào hắn là một lưỡi đao sắc lẹm có răng
cưa, dường như vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi trạng thái vừa rồi, thần kinh
của Lâm Hàn lúc này thanh minh với mức độ chưa từng có, động tác như hồn nhiên
thiên thành, không một chút do dự, Lâm Hàn sử dụng kiếm còn trong bao bên tay
trái gạt sang một bên, nhẹ nhàng hóa giải đòn đánh bất ngờ kia.
Người kia không chịu bỏ qua, thanh đao đó cũng thật kỳ dị, rõ ràng là có hai
lưỡi, Lâm Hàn đánh chệch lưỡi đao bên trên, lưỡi đao bên dưới sẽ thuận thế
xoay về phía hắn. Cổ tay đối thủ điêu luyện uốn một cái, hướng đao đã biến đổi
hoàn toàn, sử dụng lưỡi đao dưới làm chủ công, tiếp tục đặt Lâm Hàn vào tình
thế nguy hiểm.
Lâm Hàn gặp nguy nhưng không loạn, tay trái hơi chuyển, chuôi kiếm nhẹ nhàng
chọc vào chỗ giao nhau của hai lưỡi đao, cũng chính là vị trí tay cầm, tiếp
tục hóa giải một đòn nguy hiểm này.
Cũng trong thời gian đó, Lâm Hàn đã kịp nhìn rõ dung mạo của đối phương. Cũng
chẳng phải ai xa lạ, chính là “bà dì” Lê Ân Tĩnh của Gary.
Tại sao lại tấn công mình?
Câu hỏi này chỉ thoáng qua trong đầu Lâm Hàn, rồi hắn lại hoàn toàn tập trung
vào trận chiến, đầu óc hắn lúc này đang ở vào trạng thái chiến đấu, không cho
phép bất cứ một ý nghĩ linh tinh nào ảnh hưởng.
Mà đối thủ cũng không cho phép hắn nghĩ linh tinh, trong tầm mắt Lâm Hàn, lưỡi
đao kia đang được cầm ngang ra, nhưng Ân Tĩnh không chém, chỉ là, viên ngọc ở
chính giữa bắt đầu phát sáng, vị trí cũng chỉ cách Lâm Hàn chưa được nửa mét,
hắn có thể “ngửi” được mùi nguy hiểm nồng nặc trong đó.
Tay trái thu kiếm lại bên hông, người hơi trùng xuống, eo xoay lệch một chút
về bên trái.
Tay phải đặt lên chuôi kiếm, tốc độ nhanh như chớp chém ra.
Đoạn Thủy – Bạt Kiếm Trực Thăng!
Lưỡi kiếm sắc bén va chạm với cánh cung, phát ra âm thanh “Keng” chát chúa. Lê
Ân Tĩnh cũng không thể “bắn tên” ra được nữa, bởi xung lực va chạm, thậm chí
hai chân nàng đã rời đất, Lê Ân Tĩnh cũng định lợi dụng xung lực này để lùi
lại phía sau.
Đoạn Thủy – Trực Hạ!
Lưỡi kiếm vừa được chém thẳng lên kia biến đổi, thế như lôi đình chớp giật
chém xuống, tàn độc muốn chém Lê Ân Tĩnh làm hai nửa.
Trong tình thế nguy cấp, Lê Ân Tĩnh chỉ kịp giơ cao cánh cung trong tay lên,
cứng rắn chống đỡ kiếm chiêu của Lâm Hàn. Đồng thời lợi dụng xung lực đó lùi
về phía sau, chật vật kéo lê hai chân trên mặt đất cả năm sáu mét mới kịp dừng
lại.
Nhưng Lê Ân Tĩnh không chỉ đơn giản là lùi lại như vậy, không biết từ bao giờ,
hai cánh cung, cũng chính là hai lưỡi đao đã chập lại, tạo thành hình dáng như
cái sừng bọ hung, vị trí mà Lê Ân Tĩnh cầm tay vẫn không thay đổi, viên ngọc
đỏ rực trên đó đang phát sáng mãnh liệt theo từng lời niệm chú khó hiểu phát
ra từ miệng nàng.
Lâm Hàn khẽ động tâm niệm, kiếm Hàn Tuyết tự động biến mất vào chiếc nhẫn trữ
vật trên ngón vô danh.
Hai tay điên cuồng kết ấn: Dần – Tỵ - Tý – Tỵ - Dần!
Thủy Độn – Thủy Trận Bích.
Chưa đến một giây đã kết ấn hoàn thành. Bây giờ, tốc độ kết ấn của Lâm Hàn đã
tăng trưởng đến mức sáu ấn một giây, ngang bằng với Uchiha Itachi, nhưng hình
như hắn vẫn còn đang tiếp tục tiến bộ, lý do là nhờ Nhuyễn Cơ Huyền đã khiến
thân thể hắn dẻo dai hơn rất nhiều, ngay cả ngón tay cũng không ngoại lệ.
Từ miệng Lâm Hàn, một lượng nước lớn đột nhiên phun ra, hình thành một bức
tường nước rộng chừng ba bốn mét che phủ hoàn toàn thân hình hắn.
Cùng lúc đó, ma pháp của Lê Ân Tĩnh cũng đã hoàn thành, khoảng không trên đầu
nàng đột nhiên như nứt ra, một khỏa lưu tinh rực lửa giáng xuống, đâm thẳng
xuống thân thể thon gầy của Lê Ân Tĩnh, giống như muốn giết chết nàng vậy.
Nhưng có ma pháp sư nào lại đi tự sát lãng nhách như thế không? Câu trả lời là
không! Khỏa lưu tinh kia đâm thẳng vào người Lê Ân Tĩnh, nhưng nàng chẳng hề
hấn gì, ngược lại, mặt đất xung quanh nàng lại phải chịu tai bay vạ gió, mặt
đất như nứt toác, hỏa diễm hừng hực như thiêu như đốt lan tỏa ra bốn phương
tám hướng, vị trí của Lâm Hàn cũng không ngoại lệ. Chỉ là, hắn đã kịp thời
dùng Thủy Trận Bích ngăn đón, khiến hỏa diễm này nhất thời không thể lan về
phía hắn. Chỉ là, lửa vào nước gặp nhau, xung đột thật mãnh liệt, âm thanh xì
xì chói tai cũng phát ra kèm theo sương mù mờ ảo, khiến màn đêm đã tối lại
càng thêm mịt mờ.
Lúc này, bản thân Lê Ân Tĩnh cũng đã biến thành một người lửa, hỏa diễm hoàn
toàn bao phủ thân thể nàng, nhưng không hề tổn thương đến nàng, thậm chí, ngọn
lửa đó còn giống như một tầng thủ hộ vậy.
Chiu chiu chiu!
Từ phía sau bức tường nước, vài thanh kunai xuyên thấu qua, hiểm độc nhằm vào
tim, cổ họng và trán của Lê Ân Tĩnh, giống như tấm bùa đòi mạng tìm tới nàng.
Nhưng, Lê Ân Tĩnh có vẻ như chẳng thèm để ý cho lắm, vẫn tập trung lầm bầm chú
ngữ trong miệng, giống như chuẩn bị xuất ra một đại chiêu nào đó.
Giống như nàng dự đoán, mấy thanh ám khí kia chưa kịp tiếp cận nàng đã bị lửa
bốc cháy, tan thành dạng lỏng, chỉ là,… mấy tấm giấy vàng treo trên ám khí là
gì?
Câu trả lời rất nhanh tới.
Đoàng đoàng đoàng đoàng!
Tiếng nổ vang truyền đến sát bên tai, khiến Lê Ân Tĩnh giật mình lùi lại. Ngay
cả chú ngữ trong miệng cũng bị gián đoạn, may mà lực khống chế của nàng quá
xuất sắc, nếu không đã bị phản phệ, tự làm mình bị thương rồi.
Bĩu bĩu môi, Lê Ân Tĩnh biết mình bị lừa, tiếng nổ kia nhức tai thật, nhưng uy
lực của nó lại không làm gì được nàng, bởi nàng đang được lửa bảo hộ, uy lực
của các loại hỏa công với bị giảm mạnh khi công kích nàng.
Aiz… cũng trách mình vận dụng chưa tốt a, lại bị lừa!
Lê Ân Tĩnh, thầm rút kinh nghiệm, trong miệng tiếp tục lầm rầm chú ngữ khó
hiểu vừa rồi.
Chiu chiu chiu…
Lại là vài âm thanh xé gió truyền đến, vài thanh kunai lại tiếp tục xuyên qua
bức tường nước càng ngày càng suy yếu kia, đi theo hình tam giác tập kích vào
chỗ yếu của nàng.
Đoàng đoàng!
Đúng như nàng dự đoán, hai thanh kunai đi trước dễ dàng bị đốt cháy, phát ra
hai tiếng nổ đinh tai nhức óc. Nhưng lần này Ân Tĩnh không bị lừa, nổ kệ nổ,
nàng vẫn tiếp tục với chú ngữ của mình.
Nhưng hai vụ nổ nhỏ lại làm cho ngọn lửa thủ hộ hơi dạt ra, mở đường cho thanh
kunai thứ ba đi sau. Nhưng thanh kunai này cũng chỉ đi xa hơn hai thanh trước
mười phân mà thôi. Ngọn lửa thủ hộ đã tụ tập lại, dần dần thiêu đốt nó từ mũi
cho đến cán.
Mũi ám khí bị thiêu đốt hết, bắt đầu đến lượt chuôi…
Chỉ là… tại sao chuôi ám khí này không có thứ giấy vàng kia, lại có vài vết
khắc quỷ dị nào đó?
Suy nghĩ thoáng qua đó làm Lê Ân Tĩnh cảnh giác, nhưng không còn kịp rồi!
Chíu!
Âm thanh xẹt qua không gian vang lên, một lưỡi kiếm sắc lạnh đột ngột xuất
hiện bên cạnh nàng, thế như lôi đình muốn chém ngang vòng eo thon thả của mỹ
nữ.
Thời gian như ngừng lại.
Lê Ân Tĩnh cuống quýt thu lại ma pháp, ngọn lửa hoàn toàn biến mất, không gian
cũng trở lại bình thường.
Trước mặt nàng, Lâm Hàn cười khổ thu kiếm lại, lồng ngực tức anh ách, trên tay
cũng bỏng rát, có chút đau đớn.
Hắn biết, lần này mình thua rồi.
Thở dài một ngụm, Lâm Hàn ảo não ngồi phịch xuống đất, tay trái gãi gãi đầu,
trông cực kỳ ngốc nghếch.
Lê Ân Tĩnh cười hì hì ngồi xổm xuống trước mặt hắn, vỗ tay khen ngợi:
- Đúng rồi! Thứ tôi chờ chính là một kiếm đó đó, xuất hiện ngay bên cạnh,
kiếm tức thì trảm sát. Nhưng mà… tôi có cảm giác kiếm vừa rồi của cậu không
chuẩn bằng lúc chém vào cây liễu kia nha, vẫn còn thời gian để thu lại cơ mà…
Lâm Hàn lại cười khổ lần nữa, chém vào cây liễu là nhờ trạng thái lĩnh ngộ,
đầu óc thanh minh vô cùng mới làm được. Chứ lúc sau, hắn còn cần tính toán bao
nhiêu thứ, đâu có tập trung vào kiếm chiêu như vừa rồi được.
Thấy mặt Lâm Hàn càng ngày càng đen, Lê Ân Tĩnh nhanh chóng an ủi, nào biết,
nàng không an ủi còn đỡ, an ủi xong, Lâm Hàn lập tức trợn trắng mắt, hôn mê
bất tỉnh.
Thấy Lâm Hàn “nằm xuống”, Lê Ân Tĩnh “khóc thảm” lay lay người hắn:
- Òa! Sao cậu đi sớm vậy nè, tui vừa mới tìm được người thử chiêu mà! Oa oa…
Cậu dậy đi được không? Gary bé nhỏ còn cần cậu với tôi bảo hộ cơ mà. Ôi giời
đất ơi, Lâm Hàn ơi… Hôm qua còn đọc báo nghe đài, hôm nay cậu đã nằm dài… Ách.
Lâm Hàn vừa “nằm xuống” đột nhiên dựng đứng dậy, hoảng sợ chạy té khói, tốc độ
nhanh như thỏ. Đằng sau, Lê Ân Tĩnh đâu có chút nước mắt nào, đơn giản chỉ là
nụ cười nhạo khúc khích ẩn phía sau bàn tay nhỏ bé.
Trở về thùng xe, Lâm Hàn nằm phịch xuống giường, âm thầm lau mồ hôi lạnh trên
trán. Cô nàng kia nhìn bề ngoài thì trưởng thành, chứ bên trong như trẻ con
vậy. Bản thân Lâm Hàn kiếp trước cũng đã từng có linh nghiệm, mấy chị “trẻ
con” thế này khó chơi cực kỳ, cơ bản là không có đạo lý, không có quy luật,
ngay cả Thiên Đạo cũng không tính toán nổi, đừng nói đến người trần mắt thịt
như Lâm Hàn.
Phụ nữ đã đủ đáng sợ, nhưng mà “bé gái” thì còn đáng sợ gấp trăm lần.
Bỏ qua mấy suy nghĩ linh tinh, Lâm Hàn lại nhớ lại cảnh tượng chiến đấu vừa
rồi.
Hắn đã tính toán rất kỹ, dùng kunai có bùa nổ thăm dò đợt đầu. Quả nhiên, vụ
nổ có thể đánh dạt ngọn lửa thủ hộ trong tích tắc, cái này là hắn học lỏm từ
chiêu thức phòng thủ của Áo đỏ lần trước.
Lần thứ hai, hắn dùng bùa nổ để mở đường cho kunai có thuật thức Phi Lôi Thần,
sau đó tính toán thời gian xuất đao và phát động thuật thời không. Thời gian
khá là chính xác, khiến Lê Ân Tĩnh có muốn phản ứng cũng không kịp.
Nhưng Lâm Hàn đã đánh giá sai sức mạnh của ngọn lửa thủ hộ kia. Sức nóng ấy
thật khủng khiếp, hơn nữa, càng gần sát thân thể thì ngọn lửa lại càng kinh
khủng hơn. Ngay khi gần đánh trúng, Lâm Hàn đã cảm giác được sự nóng rát trên
tay. Hắn biết, chỉ cần mình tiến thêm một chút xíu nữa thôi, có lẽ cánh tay
này sẽ bị biến thành than mất.
Vì vậy, hắn mới miễn cưỡng cố hết sức thu đao lại, kết hợp với phản ứng tự
nhiên của thân thể khi bị bỏng, nhờ đó mới dừng lại kịp thời. Nhưng kể cả vậy,
Lâm Hàn vẫn bị bỏng nhẹ trên tay phải, cần điều dưỡng một chút.
Còn cái vụ mà Lê Ân Tĩnh nói đó là giúp hắn thử chiêu, Lâm Hàn cũng chỉ tin
một nửa, cô nàng này có khi có ý đồ mang hắn ra làm bao cát thì có, câu nói
lúc nàng giả vờ khóc lóc đã vạch trần tâm tư nhỏ của nàng rồi. Hoặc là, bản
thân nàng muốn nửa đùa nửa thật nói ra điều đó cho hắn biết mà thôi.
Đúng là khó lường mà! Aiz… loại phụ nữ như Lê Ân Tĩnh thì hồi trước Lâm Hàn
cũng tiếp xúc qua, cơ bản là quá khó nhận biết, không rõ lúc nào nàng nói
thật, lúc nào nàng nói đùa, vì cơ bản dù nói đùa hay nói thật, ngữ điệu của
nàng cũng tưng tửng như đang trêu ngươi mình vậy. Nếu ngươi đoán sai ý nàng,
vậy thì chúc mừng, có thể ngươi sẽ ăn vài cái gõ đầu vì dám “suy nghĩ linh
tinh”, còn nếu đoán trúng ý nàng, vậy thì chưa biết, đôi khi sẽ được cái cười
tủm khen ngợi, hoặc là sẽ bị đá cho vài cước chỉ vì cái tội “biết quá nhiều”….
Mệt mỏi ngã xuống giường, Lâm Hàn dần dần chìm vào giấc ngủ, trên khóe môi vẫn
còn treo nụ cười có bảy phần vui vẻ, ba phần bất đắc dĩ. Bên cạnh là Gary vẫn
đang ngáy o o chẳng biết trời trăng là gì (hoặc có thể là giả vờ).