Người đăng: ngolam159789
Lâm Hàn lẩm bẩm trong miệng, tay vẫn không ngừng sử dụng kiếm, tiêu diệt từng
mảng từng mảng xương khô.
Đám lâu la càng ngày càng ít, số lượng đám xương khô cao to mặc giáp lại ngày
càng nhiều, thậm chí chúng còn bắt đầu vây Lâm Hàn lại, hạn chế phạm vi di
chuyển của hắn.
Một bộ xương khô cao to nhất đột nhiên lao lên, cây thương sáng loáng như một
con rắn độc len lỏi qua không gian, đâm về phía hậu tâm Lâm Hàn.
Chết đi!
Lâm Hàn hừ lạnh một tiếng, trên thân kiếm Hàn Tuyết đột nhiên nổi lên ánh sáng
lam nhạt, kiếm thế không còn nhanh như vừa rồi, nhưng lực đạo lúc này lại cực
kỳ khủng khiếp, độ sắc bén vẫn không giảm chút nào.
Quái Lực Kiếm!
Dung nhập quái lực thuật vào kiếm pháp, lợi dụng khả năng thừa nhận chakra của
kiếm Hàn Tuyết, tạo ra loại kiếm pháp chậm chạp hơn, nhưng mang theo lực phá
hoại kinh khủng hơn hàng chục lần.
Rầm!
Lưỡi kiếm dễ dàng chẻ đôi mũi thương, tiếp xúc với tấm khiên chắn của xương
khô, tạo nên tiếng vang trầm đục mười phần.
Tấm khiên vốn rắn chắc vô cùng rền rĩ đau khổ, cuối cùng cam chịu tan vỡ thành
từng mảnh, tán loạn khắp nơi. Lưỡi kiếm vẫn đi tới khí thế không giảm, nặng nề
đánh nát xương sọ bộ xương to cao kia.
Rầm! Rầm!
Lại hai âm thanh chát chúa nữa vang lên, hai bộ xương khô cao to không kém
cũng nặng nề ngã xuống, hóa thành tro bụi.
Dùng xong ba kiếm, Lâm Hàn đột nhiên phát động thuật Phi Lôi thần, hóa thành
tia chớp trắng rồi biến mất. Một giây sau, hắn đã hiện ra ở vị trí trước xe
gió, một kiếm vung ra, đánh dạt cả một mảng lớn xương khô đang áp sát lại gần.
Tình hình càng ngày càng không ổn. Lâm Hàn biết, Quái Lực kiếm của mình có thể
tiêu diệt đám xương khô mặc giáp, nhưng lại chỉ có thể tiêu diệt từng con một,
tốc độ kiếm lại không cao, vì thế hiệu quả cũng cực kỳ hạn chế. Trên thực tế,
người dùng kiếm theo kiểu của hắn vốn không quá có lợi trong quần chiến.
Quan trọng hơn, đám xương khô tấn công ngày càng hung hãn, xương khô mặc giáp
cũng ngày càng nhiều hơn, cá biệt, một vài cá thể còn dần có da có thịt hơn,
mặc dù vẫn chỉ là loại thịt xanh lét thối nát, nhưng cũng đủ chứng minh sức
mạnh của bọn chúng đã tăng lên rất nhiều.
Lúc này, Lâm Hàn cũng bắt đầu cảm thấy ăn không tiêu. Quyết định sai lầm từ
ban đầu, nội tạng của hắn đã bị tổn thương một phần nhỏ, trải qua thời gian
chiến đấu dài, tổn thương đó lại tăng thêm một ít, đã đến giới hạn chịu đựng
của Lâm Hàn, nếu không nhanh chóng về chữa trị, có lẽ hắn sẽ bị thương nặng,
lại mất thời gian dưỡng thương. Mà hiện tại hắn là một “hộ vệ”, bị thương vào
lúc này đúng là tối kỵ.
Áp lực càng ngày càng tăng, số lượng xương khô có vẻ giảm bớt, nhưng chất
lượng thì lại tăng cường trên diện rộng, thậm chí có một bộ xương đã chui vào
trong xe, sau đó bị Gary sử dụng ma pháp tiêu diệt. Nhưng một con thì còn
được, nếu cả đám chừng trăm con như vậy lao vào, có lẽ cả Gary lẫn Lâm Hàn hắn
đều sẽ bị đè bẹp mất.
Lâm Hàn biết, lúc này không phải là lúc để luyện kiếm nữa rồi, hắn quyết định…
Mộc Độn – Thụ Giới Hàng Đản!
Rầm!
Rắc rắc rắc!
Không biết bằng cách nào, hàng loạt những nhánh cây thô to điên cuồng sinh
trưởng, hình thành cả một biển cây cối. Từng nhánh cây thô to vây chặt đám
xương khô lại, khiến chúng như bị úp trong một cái lồng, hơn nữa bên trong còn
tràn đầy những nhánh cây thô to khác, tách biệt chúng trong từng khoảng trống
khác nhau.
Ở giữa trung tâm của “rừng rậm”, Gary kinh ngạc đến không khép được mồm lại.
Qua vài tia sáng yếu ớt chiếu vào, hắn nhìn thấy đám thân cây dày đặc đang kết
lại với nhau, đám xương khô đang chật vật di chuyển, nhưng thân cây quá thô
to, thậm chí có thân cây còn mang đường kính bằng nửa người hắn, khiến đám
xương khô chật vật vượt qua được cây này thì lại bị vướng mắc bởi cây khác,
nhất thời không thoát vây được.
Thủ ấn hơi nhúc nhích, Lâm Hàn tiếp tục quát lạnh một tiếng:
- Mộc Độn – Mộc Long Thuật!
Từ một góc nào đó trong “rừng rậm”, tiếng răng rắc của cành cây gãy vỡ vang
lên, cuối cùng, một mảng cây cối bị phá vỡ, từ trong đó, một cái đầu rồng to
gần bằng thân người thò ra, gào thét lao vào rừng rậm.
Thân rồng rất dài, phải đến mười lăm mét, con rồng gào thét lao đi, thuần thục
chao liệng trong vùng rừng tăm tối. Mỗi một nơi nó đi qua, đám xương khô đều
bị càn quét sạch sẽ, tất cả đều không chịu nổi một kích.
Tiếng va chạm dần dần ít đi, cho đến mười phút sau, đã không còn bất cứ một bộ
xương khô nào hoạt động nữa, chỉ còn lại Lâm Hàn đang thở hồng hộc đứng đó,
bên cạnh là chiếc xe gió cùng Gary đang trợn tròn mắt quan sát vùng rừng rậm
khổng lồ đột ngột dừng đứng sừng sững giữa thảo nguyên này.
Thấy đúng như lời Gary nói, không có bộ xương khô nào tiếp tục xuất hiện, Lâm
Hàn cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng coi như qua ải. Nếu như đám
xương khô này không dừng lại, có lẽ Lâm Hàn cũng chẳng biết làm cách nào mới
tiêu diệt hết chúng được.
Rắc!
Lỗ tai giật giật, Lâm Hàn quay phắt người lại, tay trái nắm chặt kiếm, quát
lạnh một tiếng:
- Ai?
Gary lúc này cũng tỉnh hồn, nhanh chóng xua tay với Lâm Hàn:
- Yên tâm, đây là người tiếp ứng chúng ta, không phải kẻ địch!
Lâm Hàn nghe vậy cũng hơi thả lỏng một chút, nhưng vẫn nắm chặt thanh kiếm
trong tay, nhìn chằm chằm vào bóng người đang từ từ áp sát.
Nhưng… người đến lại khiến Lâm Hàn hơi giật mình.
Một mái tóc tím dài quá thắt lưng, một đôi mắt nâu mơ màng đầy quyến rũ, một
chiếc áo bành tô màu hồng dài đến gần đầu gối, che giấu đi vòng eo thon cùng
đôi chân dài thướt tha phía sau. Nàng cầm một thanh đao kỳ dị bên tay trái,
còn tay phải xách theo một kẻ mặc pháp bào màu tro, mà có lẽ phải nói là thi
thể mới đúng, tên đó không còn nhúc nhích gì nữa, hoàn toàn mất đi sức sống.
Thanh đao kia có lẽ cũng không nên gọi là đao, nó có cái gì đó giống cung hơn,
nhưng cánh cung này hoàn toàn không có sợi dây cung nào, chỉ có đúng cánh cung
mà thôi. Hơn nữa, hai bên của vị trí nắm cung đều được rèn sắc bén như hai
lưỡi đao, hơn nữa còn là đao có lưỡi răng cưa chứ không phải là đao bình
thường.
Ở chính giữa hai lưỡi đao, cũng là vị trí để nắm giữ, có khảm một viên đá ma
pháp màu đỏ rực, nhìn cực kỳ bắt mắt. Từ viên đá này, ánh sáng đỏ mờ ảo cũng
lan tỏa ra cả hai lưỡi đao, tạo thành ánh đỏ đặc trưng của thứ vũ khí này.
Bỏ qua sự ngạc nhiên với vũ khí, Lâm Hàn còn thấy ngạc nhiên hơn với người
kia.
Đó chính là mỹ nữ tóc tím mà hắn đã từng gặp khi tới nhờ Đỗ sư phụ rèn kiếm.
Đúng là nàng, không thể nhầm được, từ dung nhan tuyệt sắc vô song kia, cho đến
thần thái đáng yêu lạ kỳ với hai núm đồng tiền nhỏ trên má, cả nụ cười tươi
tắn như tỏa nắng ấy, đôi mắt sâu mà tràn đầy linh động, Lâm Hàn dù có muốn
quên cũng khó mà quên được.
Thấy Lâm Hàn nhìn mình, mỹ nữ cũng không có ý kiến gì, đàn ông nhìn nàng nhiều
lắm, nếu ý kiến nhiều thì chỉ tự mệt thân mà thôi. Chỉ là, nàng cũng thấy Lâm
Hàn hơi quen quen, có lẽ đã từng gặp ở đâu rồi.
Hơn nữa… cái cảm giác này, hình như là đã từng quen biết, chứ không phải chỉ
nhìn thoáng qua ở một góc đường nào đó…
Thấy hai người nhìn nhau, Gary chợt liếc qua liếc lại với ánh mắt soi mói, bát
quái cười tặc tặc hỏi:
- Hai người quen nhau?
Không quen!
Đáp lại hắn là hai âm thanh nhàn nhạt trấn định.
Không quen thật?
Gary hình như vẫn chưa chịu bỏ qua.
Lần này, mỹ nữ tóc tím chỉ lắc lắc đầu, còn Lâm Hàn thì bổ sung một câu:
- Có gặp thoáng qua một lần.
Gary cũng không bát quái thêm nữa, tươi cười đưa tay giới thiệu:
- Vậy thì hai người gặp nhau đi! Đây là Lâm Hàn, hắn rất mạnh, vừa rồi chính
hắn đã cản đám xương khô lại, chờ được đến lúc tiêu diệt kẻ đứng sau không
chế. Còn đây là Lê Ân Tĩnh, tính theo bối phận thì cô ấy là dì ruột của tôi,…
Nghe Gary giới thiệu, Lê Ân Tĩnh giơ bàn tay trắng nõn ra trước mặt Lâm Hàn,
tủm tỉm cười nói:
- Xin chào! Tôi là Lê Ân Tĩnh, Ân trong Ân Tình, Tĩnh trong An Tĩnh. Rất hân
hạnh được làm quen. Cảm ơn cậu đã giúp đỡ cho “anh cháu trai” của tôi, thực ra
hắn nói đúng đó, nhưng mà mang tiếng là dì, tôi cũng chỉ lớn hơn Gary hai
tuổi, hơn nữa từ nhỏ chỉ có Gary là cưng chiều tôi nhất, giống anh trai của
tôi vậy, vì thế nhiều lúc tên này còn bắt tôi gọi hắn là anh mà tôi vẫn phải
làm theo đó!
Nói xong, Ân Tĩnh còn nghịch ngợm lườm Gary một cái, nghiến răng hừ hừ: “Phải
không, anh Gary?”
Gary ho khan liên tục, trong lòng không ngừng kêu khổ: “Bà cô trẻ của tôi ơi,
phải thục nữ, thục nữ hiểu không?”
Lâm Hàn cũng đưa tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé, mềm mại như không xương của
Lê Ân Tĩnh, cười nhẹ nói:
- Hân hạnh được làm quen người đẹp! Chị không cần cám ơn gì đâu, Gary với tôi
đã có thỏa thuận, tôi chỉ làm đúng bổn phận mà thôi. Hơn nữa, chắc chị không
biết, trước đó tôi đã từng thấy chị, cho đến bây giờ vẫn còn nhớ mãi không
quên. Ha ha… chị không biết là chị cứ thế này đi đi lại lại sẽ hớp hồn biết
bao nhiêu cậu trai trẻ hay sao?
Hiếm khi gặp được một cô gái thân thiện thế này, ít nhất là từ khi xuyên qua
tới giờ, Lâm Hàn chưa từng gặp được. Quan trọng nhất, Lê Ân Tĩnh còn là một mỹ
nữ tuyệt sắc, rất dễ gây thiện cảm cho người khác, cả Lâm Hàn cũng không ngoại
lệ.
Tính cách này của Lê Ân Tĩnh làm Lâm Hàn rất hoài niệm kiếp trước, nơi mà hắn
có một cô bạn thân, tính tình quái quái, tưng tửng, nhưng được cái lúc nào
cũng cười nói vui vẻ. Nói chuyện với cô ta rất vui, đồng thời cũng rất thoải
mái. Lâm Hàn bất tri bất giác nổi lên hảo cảm, có ý làm quen bắt chuyện với
nàng.
Ồ! Hớp hồn trai trẻ thì tôi cũng biết, nhưng hình như cậu cũng là trai trẻ
mà!
Lê Ân Tĩnh chớp chớp đôi mắt đáng yêu nói.
Ồ không! Tôi không phải là trai trẻ bình thường! Tôi là người đã có vợ con
đàng hoàng! Tôi có lực miễn dịch!
Lâm Hàn nhún nhún vai phản bác.
Lê Ân Tĩnh kỳ quái nhìn Lâm Hàn, nhìn mãi mà cũng không ra tên nhóc tỳ trước
mắt thì có cái quái gì mà vợ mới chả con, chẳng phải vừa rồi cũng ngây ra nhìn
nàng hay sao? Nàng định mở miệng trêu chọc thêm hai câu thì Gary lại lên tiếng
ngắt lời:
- Có gì lên xe trước rồi nói. Chúng ta cần đi ngay bây giờ, nếu chậm trễ, để
có người phát hiện ra thì chúng ta lại phiền toái đó!
Cả Lâm Hàn và Lê Ân Tĩnh cùng không nói nữa, chỉ lặng lẽ cười nhẹ leo lên xe
gió, tiếp tục di chuyển về phía trước. Tất nhiên, trước đó Lâm Hàn đã dùng Mộc
Độn mở ra đường đi, nếu không xe gió cũng chẳng biết làm cách nào xuyên qua
được mảnh rừng rậm dày đặc này…