Câu Tâm Đấu Giác


Người đăng: hieugskm

Lâm Hàn cười nhạo báng? Là nhạo báng ai đây?
Không phải nhạo báng Trịnh Lạc, hay bất cứ người nào của Trịnh thị, hắn đang
nhạo báng cái kẻ đã núp phía sau từ rất lâu, nhưng lại chờ đến khi mọi việc
kết thúc mới đứng ra hô “Dừng tay” kia!
Diễn kịch cũng không có giả đến mức vậy chứ!
Lâm Hàn không cần quay đầu, Byakugan có thể quan sát người đến kia một cách
hoàn hảo không góc chết!
Kẻ này là một thanh niên, vẻ ngoài chỉ chừng hai lăm đổ lại, nhưng người tu
luyện tuổi tác khó đoán, có lẽ tuổi thực ít nhất cũng gần bốn mươi rồi.
Hắn bộ dạng cực kỳ anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, thân cao vĩ ngạn, da thịt
trắng bóc như thư sinh, nhưng thần thái lại hào hùng như đại tướng sa trường,
kết hợp lại có phần quái dị, nhưng lại đặc biệt quyến rũ.
Chỉ là, lúc này cái thái độ nổi giận đùng đùng, mặt đỏ như táo của hắn, lại
kết hợp với một đôi mắt lãnh tĩnh như thu thủy, nhìn thế nào cũng vô cùng mâu
thuẫn, giả dối.
Lâm Hàn coi như không nhìn thấy kẻ này, vẫn dương dương tự đắc ôm kiếm trước
ngực, bình thản nhìn qua toàn cảnh Trịnh thị.
Đương nhiên, Lâm Hàn cũng không có định đồ diệt toàn bộ Trịnh thị, chỉ là,
những lời trước đó lại không phải nói qua, Trịnh thị, quyết không thể có một
cơ hội nào ngóc đầu lại.
Ít nhất là trong vòng vài trăm một ngàn năm, bọn chúng tuyệt đối chỉ có thể
làm người thường! Không hơn!
Lúc này, thanh niên đã đến ngày càng gần. Thấy Lâm Hàn không thèm để ý mình,
trong mắt hắn lóe lên một vệt hàn mang, lạnh giọng nói:
- To gan! Ta để ngươi dừng tay, ngươi không nghe thấy sao?
Lâm Hàn thờ ơ như không, thậm chí còn lười biếng ngoáy ngoáy tai, coi lời hắn
như rác rưởi.
Lúc này, Lâm Ôn ở cách đó xa xa nháy mắt ra hiệu, Lâm Hàn hơi hơi gật đầu đáp
lại. Trong âm thầm, Lâm Hàn đã biết thân phận thanh niên này.
Đại hoàng tử Long Nhiên Khôn, cũng là hậu trường trên danh nghĩa của Trịnh
thị.
Chỉ là, hậu trường này lúc cần thì không thấy, xong việc mới nhảy ra chít chít
méo mó, hiển nhiên không có đáng tin cho lắm.
Lúc này, hàng ngàn bóng đen đột ngột xuất hiện, thanh thế to lớn, thoáng chốc
đã hoàn toàn bao vây lấy đoàn người Lâm Hàn. Mặc dù chỉ có một ngàn, nhưng
người người đều là cao thủ, kẻ yếu nhất cũng là Võ Tôn, Pháp Tôn, đại đa số
đều là cường giả Võ Vương, đặc biệt lẫn trong đó còn có một hai sợi khí tức
cực kỳ cường đại, ít nhất cũng là Võ Thánh cấp sáu, có lẽ còn cao hơn.
Một chi đội ngũ như vậy, hiển nhiên đã là tinh anh trong tinh anh, thậm chí có
thể nói là người người đều có năng lực làm tướng soái! Một chi đội ngũ này,
tuyệt đối có năng lực thống lĩnh quân đội lên tới hàng triệu, thậm chí hàng
chục triệu binh sĩ!
Đương nhiên, đáng sợ cũng không phải chỉ ở chỗ này! Thứ đáng sợ nhất ở quân
đội không phải chỉ là “người đông”, mà là “thế mạnh”. Một ngàn người này, khí
thế ngưng tụ cùng một chỗ, gần như hóa thành thực chất áp đảo hoàn toàn Hắc
Phong Quân, đến Lâm Hàn cũng cảm thấy sống lưng lành lạnh, trong lòng vậy mà
nổi lên cảm giác nguy hiểm!
Còn nhớ trước đó Lâm Ôn mới lĩnh ngộ được đạo cảnh Quân Tướng, chính là cách
ngưng tụ khí thế và tinh thần của vạn quân! Nhưng hiển nhiên, đạo cảnh Quân
Tướng cũng có yếu có mạnh, và chi đội ngũ trước mắt này chính là cường giả
trong việc vận dụng đạo cảnh này! Không phải chỉ một Trịnh thị phân tán mỗi
người một nẻo có thể so sánh.
Càng không phải chỉ một vạn Hắc Phong Quân có thể so sánh!
Nói không ngoa, Hắc Phong Quân đối đầu với chi đội ngũ này, tuyệt đối chỉ có
thập tử vô sinh! Dù sao Hắc Phong Quân cũng chỉ có hai người đứng đầu là Lâm
Hàn cùng Lâm Ôn, hai vị đại tỷ kia đã đến, nhưng ở phía sau chỉ điểm còn được,
tuyệt đối không thể tùy tiện động thủ, quy tắc đại lục vẫn còn đó, ai biết núp
đâu đó có con cáo già nào đang nhìn chằm chằm bản thân phạm sai lầm!
So với chi đội ngũ này, toàn bộ quân đội Trịnh thị tuyệt đối chỉ là phế vật
trong phế vật, rác rưởi trong rác rưởi, dù cho có tướng soái cấp Thánh cũng
tuyệt đối chỉ là rác rưởi!
Quan trọng hơn, Lâm Hàn nghe được tiếng bước chân rầm rập xung quanh, quân số
tuyệt đối không ít, thậm chí có thể nói là khủng bố! Hơn nữa nhịp bước chỉnh
tề, ngàn vạn người như một, tuyệt đối là quân đội chính quy, khả năng chính là
quân đội hoàng gia! Hoàn toàn không phải Hắc Phong Quân có thể ứng đối.
Quân đội hoàng gia của Long thị nổi danh đại lục, không có bất cứ một chi quân
đội nào có thể so sánh! Nhân số khổng lồ, người người trung tâm, khắp nơi có
cường giả, khí thế như hồng,... Có lẽ chỉ có quân đội của Dương gia có thể
tinh anh hơn, nhưng về mặt quân số thì hoàn toàn bị áp đảo!
Lâm Hàn nhíu mày!
Hắn tuyệt đối không sợ Long Nhiên Khôn, thậm chí dù cho có hàng chục triệu
quân đội bao vây, hắn vẫn thừa sức rời đi mà không mất một sợi tóc, thậm chí
mang đi một vạn Hắc Phong Quân cũng có thể làm được! Nhưng sau đó thì sao?
Long Nhiên Khôn người đông thế mạnh, để hắn kiếm được cớ, đối với Dạ Quốc sẽ
là tai họa ngập đầu!
Lâm Hàn hiện tại cần một chỗ cắm dùi, hiện tại mục tiêu đã gần đạt đến, trong
lòng hắn cũng đã có dự định! Chỉ là, nếu hắn làm vậy, bản thân hắn không sao,
nhưng Lâm Ôn chắc chắn sẽ khó xử. Dù sao Lâm Ôn vẫn còn cần thu phục Hải Man,
cưới Long Hạo Phương, nếu bị Long Nhiên Khôn ngáng chân, mọi dự định sẽ trở
thành bọt nước.
Trong lòng đã có chủ ý, Lâm Hàn đang định mở miệng nói chuyện, lúc này, một âm
thanh khác lại ngang nhiên xen vào:
- Ha ha ha! Hoàng huynh, huynh mang nhiều người thế này, định làm gì thế này?
Đừng có dọa sợ hoàng đệ nha!
Theo tiếng cười sang sảng, một thanh niên mặc hoàng bào ngang nhiên xuất hiện
sau bức tường đổ nát. Hắn chỉ có một mình, nhưng bước tiến hiên ngang, khí
khái rộng lượng, thậm chí Lâm Hàn còn có ảo giác khí thế của hắn bao trùm lên
một ngàn người phía trước.
Hắn cũng rất anh tuấn, gương mặt có vài nét hao hao Long Nhiên Khôn, chỉ là
làn da hơi ngăm đen chút, hiển nhiên là cùng một dòng máu. Vẻ mặt hắn hào sảng
hòa ái, nếu Lâm Hàn đoán không sai, đây chính là kẻ trước đó đã gửi thư uy
hiếp hắn không được đụng đến Trịnh thị, Cửu hoàng tử Long Nhiên Thái.
Lâm Hàn tức khắc dừng bản thân, lạnh nhạt đứng tại chỗ, tĩnh quan kỳ biến. Hắn
biết, tranh đấu hoàng gia trước nay đều vô cùng phức tạp, hiện tại là thời
khắc song phương hiển lộ phong mang, bản thân nên đứng ngoài, để kẻ khác hứng
hỏa lực, tuyệt đối không nên lanh chanh tự rước lấy họa.
- Lão Cửu? Ngươi đến đây làm gì?
Long Nhiên Khôn sắc mặt phát lạnh, ngữ khí như hàn băng chất vấn Cửu hoàng tử.
Lâm Hàn nghe ra trong ngữ khí của hắn tràn ngập kiêng kỵ! Hiển nhiên Long
Nhiên Thái cũng không có hòa ái như thể hiện ra bên ngoài.
- Hoàng huynh! Aiz… hoàng đệ nghe nói mâu thuẫn giữa Trịnh thị và Dạ quốc
ngày càng căng thẳng, cố ý đến đây hòa giải, nào ngờ… vẫn còn chậm một bước a!
Long Nhiên Thái lắc đầu thở dài, biểu lộ cực kỳ hối hận.
- Vậy thì ngươi có thể về! Việc nơi đây ta sẽ giải quyết! Lâm Thế Hàn cả gan
làm loạn, vậy mà dám đồ hại Trịnh thị! Cùng hung cực ác, tội không thể tha!
Bản thân ta cũng là con cháu Trịnh thị, nếu tha cho hắn, liệu còn mặt mũi nào
với mẫu thân, còn mặt mũi nào nhìn người trong thiên hạ?
Long Nhiên Khôn cực kỳ phẫn hận gầm lên, đôi mắt đỏ ké như thật! Nhưng hắn
càng biểu hiện kích động bao nhiêu, Lâm Hàn lại càng thấy giả bấy nhiêu, trong
lòng tràn ngập khinh bỉ.
- Aiz… hoàng huynh! Oan gia nên giải không nên kết! Thứ cho hoàng đệ nói
thẳng. Trịnh thị trước nay cũng hoành hành bá đạo, phạm vào chúng nộ, vì vậy
khi bọn họ gặp nạn mới không ai đến tiếp ứng! Hoàng huynh cần gì phải vì thế
mà động đao động thương, lại tiếp tục một tràng máu chảy thành sông đây?
Long Nhiên Thái cực lực khuyên giải.
Long Nhiên Khôn khinh thường:
- Chỉ bằng hắn cùng một vạn con cá nhỏ kia? Ngươi cho rằng bọn chúng có thể
gây sóng gió gì? Lúc ta tung hoành sa trường, có lẽ hắn vẫn chỉ là thằng nhãi
con chưa mọc răng bú tý mẹ! Bọn chúng chỉ là thịt cá trên thớt mà thôi! Còn
nói gì máu chảy thành sông?
Lúc này, Long Nhiên Thái vậy mà bí mật để tay sau lưng ra hiệu gì đó, Lâm Hàn
không hiểu, nhưng Lâm Ôn hiểu, hắn nhanh chóng truyền âm cho Lâm Hàn, đồng
thời ra hiệu Lâm Hàn làm theo, hiển nhiên cũng đã có tính toán.
Lâm Hàn không nói một lời.
Chỉ lặng lẽ nhắm mắt, khí thế ầm vang bộc phát.
Mặt đất dưới chân hắn nứt toác như mạng nhện, ngự thần bào phần phật bay theo
gió, trên người Lâm Hàn thoáng chốc bộc phát ra chakra cường đại, vậy mà mạnh
mẽ đẩy ngược khí thế của một ngàn quân địch, sừng sững đứng chắn trước toàn
trường.
Hai mắt hắn mở ra, Byakugan dữ tợn nhìn chằm chằm thiên quân, sát khí ngưng tụ
gần như hóa thành thực chất, cả trời đất như biến thành màu đen, không gian
tràn ngập cuồng loạn như có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào!
Giọng nói âm sâm quỷ khí, rét lạnh như hàn băng, hắn nói:
- Ngươi có biết Trịnh Hằng chết thế nào không?
- Lớn mật! Hai vị điện hạ nói chuyện! Hạng ti tiện như ngươi có tư cách gì
lên tiếng…
Một tên tùy tùng bên cạnh Long Nhiên Khôn hung dữ gầm lên, khí diễm cực kỳ
phách lối, ánh mắt nhìn Lâm Hàn như con sâu cái kiến. Chỉ là, lời của hắn
không nói được hết, cũng vĩnh viễn không thể nói được nữa.
Vệt máu tanh nồng phụt lên mặt Long Nhiên Khôn, tròng mắt của hắn co rút lại,
nhìn chằm chằm tên thủ hạ của mình dọn nhà cho thủ cấp, trên gương mặt kia vậy
mà vẫn còn sự đắc ý chưa từng tiêu tan… cho đến chết, hắn cũng không biết mình
chết thế nào.
Nhanh!
Thực sự quá nhanh!
Nhanh đến mức bản thân Long Nhiên Khôn cũng không nhìn thấy chuyện gì xảy ra,
càng đừng nói đến né tránh. Tưởng tượng một kiếm kia không phải là thủ hạ, mà
hướng trên cổ mình, sống lưng hắn không hiểu ướt đẫm một mảnh.
Lạnh lùng vẩy đi vết máu trên kiếm, Lâm Hàn cười nhạt nói:
- Đừng có ở đây giả bộ cao thượng với ta! Cũng đừng tưởng nhiều người thì
ngon ăn! Đối với ta, trong thiên quân lấy đầu ngươi chỉ là trò vặt, tiêu diệt
thiên quân thì càng là trò vặt trong trò vặt! Ngại phiền phức, ta không giết
ngươi, không có nghĩa là ta không dám giết!
Long Nhiên Khôn trầm mặc!
Long Nhiên Thái cũng hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt lóe lên nhìn Lâm Hàn,
không biết đang nghĩ cái gì.
Lần đầu tiên trong đời, hắn gặp được một kẻ có thể nhanh đến mức ấy!
Tốc độ vừa rồi, tuyệt đối không phải là một cấp Thánh có thể đạt tới! Kể cả
không gian sư cũng không thể! Hơn nữa, không gian sư chủ yếu dùng tốc độ để
đào tẩu, thủ đoạn công kích hầu hết là vặn xoắn hoặc cầm cố không gian! Không
có bất cứ không gian sư nào sử dụng tốc độ để kích sát đối thủ, hoặc ít nhất,
hắn chưa từng nhìn thấy!
Không gian… một lĩnh vực khủng bố mà vô cùng thâm ảo, một ma pháp sư nắm giữ
hệ không gian gần như cả đời đều chìm đắm trong nghiên cứu và lĩnh ngộ, nào có
mấy ai tập trung vào rèn luyện thân thể, dùng kiếm pháp và võ… à không, là thể
thuật để chém giết thế này!
Thấy Long Nhiên Khôn đã có chút thu liễm, Long Nhiên Thái lại một lần nữa cười
ha hả đứng ra hòa giải:
- Hoàng… không, đại ca! Đệ nghĩ chúng ta nên hòa khí ngồi xuống, bình tĩnh
nói chuyện đúng không! Cứ căng thẳng thế này, đối với ai cũng không tốt! Ta
tin Thế Hàn hiền đệ cũng không phản đối chứ?
Lâm Hàn mắt trợn trắng, ta lúc nào thành Thế Hàn hiền đệ? Nhưng hiển nhiên,
mọi việc có thể lắng lại, Lâm Hàn cũng không muốn làm căng, làm Lâm Ôn sau này
chịu tội!
Bọn họ câu tâm đấu giác, Lâm Hàn không quan tâm! Nhưng liên quan đến Lâm Ôn,
hắn không thể không cẩn thận hơn chút. Trong đầu thoáng thôi diễn, Lâm Hàn hai
mắt lấp lóe không ngừng, cũng đã đoán được bảy tám phần hai kẻ dã tâm gia này
đang tính toán cái gì…


Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới - Chương #390